Bán Yêu Và Bán Sơn

Chương 65


Sầm Thâm mơ một giấc mơ.
Trong mộng, hắn nằm trên một chiếc thuyền với thảm trải kín trong khoang, nó chở hắn đi thật xa.

Từ trời Nam tới biển Bắc, rồi từ biển Bắc trở về hẻm Tây Tử, đương lúc nửa tỉnh nửa mê, trong thuyền đã được lấp đầy bởi hoa đào.
Giấc mộng này kéo dài rất lâu, lâu đến mức Sầm Thâm trong đó ngủ thiếp đi, rồi bỗng dưng thuyền lật.

Sầm Thâm rơi xuống nước, theo bản năng vùng vẫy một hồi, thế là choàng tỉnh.
“A Sầm?” Ở bên cạnh hắn vẫn là Hoàn Nhạc, mà giờ phút này cả hai đang nằm trong bồn tắm, hương hoa thanh u tràn ngập trong không khí.
Hắn xoa xoa đầu mình đang hơi đau nhức, hỏi: “Em đưa anh đi tìm Nam Anh à?”
“Ừm.” Hoàn Nhạc giơ tay thử nhiệt độ trên trán hắn, nói: “Hết sốt.

Nam Anh nói anh nặng tâm sự quá, phải nghỉ ngơi đàng hoàng.

Cung tăng liều lượng nước sương cho anh để anh ngâm mình nhiều hơn.”
“Anh ngủ bao lâu rồi?”
“Hai mươi sáu tiếng.”
Nhắc tới hai mươi sáu tiếng này, Hoàn Nhạc không khỏi nghẹn giọng.

Nhìn người thương té xỉu trong lòng mình thực sự quá tệ, may mắn chỉ là một hồi sợ bóng sợ gió mà thôi.
“A Sầm, anh hù em rồi.” Hoàn Nhạc quỳ bên bồn tắm ôm chặt lấy Sầm Thâm.
Sầm Thâm giơ tay khẽ vuốt ve sau gáy chàng, sóng nước nhẹ nhàng tới lui, thấm ướt quần áo Hoàn Nhạc, nhưng chàng chẳng để ý chút nào.
Qua hồi lâu, Hoàn Nhạc bế Sầm Thâm ra khỏi bồn tắm, cẩn thận tỉ mẩn lau khô nước trên người hắn rồi thả người lên giường.

Sầm Thâm còn rất yếu, đau đớn lờ mờ còn đọng lại trong thân thể, tay chân đều không có chút sức lực.
Nhưng hắn ngủ mê man lâu như vậy, bây giờ không muốn ngủ nữa, vì vậy nhân lúc Hoàn Nhạc qua nhà bếp nấu cơm thì lôi xấp bản nháp trong ngăn kéo đầu giường ra tiện tay viết vẽ bừa.
Hắn còn nhớ nội dung trong thư hồi âm của Phó tiên sinh đã đọc trước khi hôn mê, phải mau chóng biến chúng thành thứ bản thân có thể sử dụng và sửa chữa Tú Cầu Nhỏ.

Thời gian cấp bách, không thể kéo dài được nữa.
Càng về sau, cơ thể hắn càng tệ, Hoàn Nhạc càng khó rời đi.
Hoàn Nhạc quay lại nhìn thấy, tất nhiên không hài lòng.

Chàng cướp hết giấy viết bản thảo, nhìn hắn ăn cháo xong, đoạn ôm hắn bắt hắn nghỉ ngơi, lúc này mới chịu yên.
Có lẽ bởi quá mệt mỏi, tâm lý thả lỏng một chút, Hoàn Nhạc liền chìm vào mộng đẹp.
Sầm Thâm lại mở mắt ra, trong bóng tối hắn ngắm góc mặt nghiêng của Hoàn Nhạc thật sâu rồi mới đứng dậy, khoác áo sang phòng làm việc một mình.
Trong phòng làm việc, chỉ có một chiếc đèn treo tường mờ mờ còn mở.


A Quý nằm nhoài trên đá cuội dưới đáy chậu nước nhắm mắt ngủ say, hai con cá vàng nhỏ lắc đầu vẫy đuôi phun bong bóng.
Sầm Thâm đi thẳng tới bàn làm việc, mở đèn bàn, trải bản vẽ.
Mấy ngày tiếp theo, Sầm Thâm đều một lòng lao vào bản vẽ trận pháp, dù Hoàn Nhạc có nhõng nhẽo cũng vô dụng.

Hoàn Nhạc khuyên cũng không khuyên nổi, nhưng không dám cứng rắn quá mức với hắn, gấp đến độ ngồi xuống bên chân Sầm Thâm, tĩnh tọa kháng nghị.
Nhưng mười lần thì đã có chín lần kháng nghị không hiệu quả.
“A Sầm ời, Nam Anh nói anh phải nghỉ ngơi nhiều.” Hoàn Nhạc bắt đầu lải nhải như thường lệ.
“Sửa xong Tú Cầu Nhỏ sớm chừng nào, anh có thể nghỉ ngơi sớm chừng đó.” Sầm Thâm nhìn chàng, trong mắt không có nửa phần dao động.

Cuối cùng, hắn hỏi ngược lại: “Lẽ nào em định vĩnh viễn ở lại đây, không đi à?”
Hoàn Nhạc yên lặng.
Chàng cảm giác hình như Sầm Thâm có chỗ nào đó khác khác, nhưng không thể nói rõ được.
Chàng chỉ theo bản thấy nhận thấy có chút không đúng lắm.
“A Sầm, anh chịu đi chung với em thật hả?” Hoàn Nhạc ngửa đầu nhìn hắn, chặt chẽ nắm lấy tay hắn, hỏi: “Anh còn nhớ em kể với anh, cây lựu dưới chân cầu Nam Lưu không? Trên cây mọc quả lựu cực kỳ lớn, đợi khi về Đại Đường, em sẽ tự tay lột cho anh ăn.

Em còn dẫn anh đi Tây Sơn săn thú nữa, lúc trời thu, lá cây bạch quả rơi xuống khắp núi, vô cùng đẹp.”
Nhớ hết chứ, em nói muốn được an táng trong cảnh xuân Trường An, anh cũng đã thấy cây lựu nọ.
Đầu ngón tay Sầm Thâm run rẩy, vẻ mặt lại không thay đổi, “Em nhớ là được rồi.”
“Nhớ chớ, em đương nhiên vẫn nhớ!” Hoàn Nhạc cứ cảm thấy không yên lòng, “Rốt cuộc A Sầm làm sao vậy? Có chuyện gì anh nói với em đi.”
Sầm Thâm im lặng một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: “Em nhờ Chử Nguyên Bình tìm cách chữa bệnh ở nước ngoài phải không?”
Hoàn Nhạc giật mình, không đoán được hắn sẽ nhắc tới chuyện này.
Sầm Thâm tiếp tục nói: “Anh thấy trong điện thoại của em.

Anh ta gửi tin tức mới nhất tới, bảo là không có tiến triển, thậm chí tình hình ở nước ngoài còn bết bát hơn cả trong nước.”
Hoàn Nhạc thầm rùng mình, “Tại sao?”
“Tông giáo.” Sầm Thâm bĩnh tĩnh đáp: “Bán yêu bị coi là nguyền rủa, rất nhiều bán yêu đều bị thiêu chết, rất ít có thể tiếp tục sống sót.”
Hoàn Nhạc không ngờ tới chuyện này, nếu như tình huống ở nước ngoài căng thẳng hơn trong nước, muốn tìm phương pháp điều trị ở đó, có thể nói là hy vọng cực kỳ mong manh.
A Sầm vì cái này nên mới như vậy sao?
“Anh an tâm, chắc chắn còn biện pháp khác.

Nước ngoài không có cách thì còn có Ma La, em có thể đi cầu Tứ gia.

Cách thì phải kiếm mới có, huống chi vận may của em luôn luôn rất tốt.” Hoàn Nhạc sợ hắn mất khát vọng sống, cái này so với bệnh nan y mà nói, còn đáng sợ hơn nhiều lắm.
Sầm Thâm nhìn vào mắt chàng, khẽ đáp lời, “Ừ.”
Hoàn Nhạc càng đau lòng hơn, trong giây lát cũng không rảnh suy nghĩ chuyện khác, tràn ngập trong đầu đều là làm thế nào để chữa bệnh cho Sầm Thâm.

Sầm Thâm cố gắng sửa Tú Cầu Nhỏ như vậy, chàng cũng không thể chần chừ nữa, nhất định phải mau chóng gặp Hắc Thất Diệp, tìm chút ánh sáng.

Vì thế Hoàn Nhạc lần nữa lên đường tới thư trai.
Đợi chàng ra ngoài rồi, A Quý mới nói với Sầm Thâm: “Ngươi lại lừa y.”
Sầm Thâm hãy còn cúi đầu vẽ trận văn, không quan tâm ông.
A Quý nói tiếp: “Kẻ trong cuộc mờ mịt, y bị bệnh của ngươi quấy nhiễu tâm thần, đương nhiên không thấy rõ chân tướng.

Tin tức từ Chử Nguyên Bình chỉ là cái cớ thôi đúng không? Ta biết xưa nay ngươi chẳng mong đợi gì ở chuyện ‘chữa khỏi bệnh’ này.”
Tâm nên nguội lạnh đã sớm nguội lạnh.
Từ rất lâu về trước đã bắt đầu, Sầm Thâm không còn đòi hỏi hy vọng gì nữa.

A Quý đồng hành cùng hắn một quãng đường dài tới nay, cho nên nhìn tương đối rõ ràng, lúc xưa hắn tuyệt vọng bao nhiêu thì hiện tại bình tĩnh bấy nhiêu.
Cho dù là Nam Anh, Ma La hay nghiên cứu của nhà họ Chử, Sầm Thâm chưa từng chủ động hỏi thăm tới, cũng chỉ một mình Hoàn Nhạc tích cực quan tâm.
Nam Anh nói tâm bệnh của hắn mới là trí mạng nhất.
“Vậy thì sao?” Sầm Thâm quay đầu lại.
“Thì….” A Quý nhất thời nhanh mồm vạch trần hắn, rồi lại cạn kiệt từ ngữ, cuối cùng đành thở dài, tận tình khuyên nhủ: “Chẳng phải trước đây rất tốt à? Nhạc Nhạc thiếu hiệp thích ngươi như vậy, lúc ngươi ở với hắn cứ cười suốt.

Quan tâm chuyện gì xảy ra làm chi, miễn có thể sống sót là tốt hết, bây giờ rất tốt mà, không phải ư?”
Thực ra trong lòng A Quý cũng không hy vọng gì về bệnh của Sầm Thâm.

Từ xưa tới nay, bán yêu chết trẻ rất rất nhiều, Sầm Thâm không phải người đầu tiên ông gặp, có lẽ cũng không phải người cuối cùng.
Đối với lão già như ông mà nói, suy nghĩ của Hoàn Nhạc mới ngây thơ và dễ thương làm sao.
A Quý chỉ mong Sầm Thâm có thể sống vui vẻ nhất có thể trong khoảng thời gian hữu hạn.

Không cần để ý gì cả, cứ hưởng thụ hiện tại là được rồi.
Sầm Thâm đương nhiên hiểu ý A Quý, chỉ là hắn….
Chỉ là….
Mãi đến tận hôm qua hắn mới tỏ tường, hoá ra mình không chỉ trông mong nhiêu đó.

Nán lại lâu ngày dưới ánh mặt trời, hắn tự nhiên bắt đầu muốn giữ lấy nó, hy vọng sẽ luôn được đứng trong đấy, dù cho chỉ là uống chung trà, ngủ gật chốc lát.
Hắn bất tri bất giác dung túng Hoàn Nhạc, nhưng thực tế lại là dung túng chính bản thân mình.

Trở nên càng lúc càng ỷ lại chàng, ngày một chìm sâu vào ái tình, thậm chí bắt đầu sợ hãi cái chết.
Hắn vốn có thể đưa Hoàn Nhạc về, rồi ở lại đây thản nhiên chờ chết, không cần cáo biệt cùng bất kỳ ai.
Nhưng hôm qua sau khi đọc những dòng chữ trên tờ giấy kia, tất cả giả tạo đều bị đánh tan, trong lòng hắn bỗng dưng sinh ra hy vọng xa vời ngắn ngủi —- hắn muốn đi chung với Hoàn Nhạc.
Nếu như khi đó hắn còn sống, hắn cũng muốn đồng hành cùng chàng.
Hoàn Nhạc muốn rời cõi tạm giữa cảnh xuân Trường An, Sầm Thâm muốn nhắm mắt xuôi tay trong lòng chàng.

“Nhưng tôi không đi được.” Một câu nói không đầu không đuôi khiến A Quý hơi ngốc.

Song, ông có thể thấy được vực sâu không đáy lại giống như rỗng tuếch tại nơi xa xôi trong đôi mắt Sầm Thâm.
A Quý không biết nên nói gì.
Sầm Thâm còn bảo: “Tôi biết em ấy trọng tình cảm hơn tôi, cho nên tôi hơi hối hận rồi, lúc trước tôi không nên đáp lại em ấy.”
“Hối hận?” A Quý chợt có chút run sợ: “Lời này ngươi chớ để Nhạc Nhạc thiếu hiệp nghe được, y sẽ tức giận, tức vô cùng tức, nói không chừng còn bỏ nhà ra đi, ha ha…”
“Ông sẽ kể cho em ấy biết sao?” Ánh mắt Sầm Thâm đột nhiên ác liệt.
Tim A Quý càng run rẩy: “Rốt cuộc ngươi đang nghĩ gì, ngươi muốn làm gì?”
Sầm Thâm không trả lời.
Hắn từ từ dời tầm mắt, ngây ngẩn nhìn Cây Xuân trong sân một hồi, sau đó tiếp tục vùi đầu vào công việc của mình, giống như cuộc thoại vừa nãy chỉ là cơn gió thoảng qua giữa ngày hè, nhẹ đến nỗi cứ như chưa từng tồn tại.
A Quý không biết có nên nhắc về Hoàn Nhạc nữa hay không.

Ông lại không đoán được dự định của Sầm Thâm, có nói cũng không biết nên nói cái gì, rầu chết rùa.
Chuyện bên Hoàn Nhạc cũng không thuận lợi, bởi vì Thương Tứ khăng khăng không đồng ý cho chàng gặp Hắc Thất Diệp.
“Chuyện này, dù thượng đế có sống lại cũng không thể.” Thương Tứ dứt khoát từ chối.
“Tại sao?” Hoàn Nhạc xách giỏ đi chợ bám theo truy hỏi.
Thương Tứ chậm rãi ung dung lấy cà rốt, đáp: “Hắc Thất Diệp rất nguy hiểm, thiếu niên lang, đạo hạnh của cậu hoàn toàn không phải đối thủ của hắn.

Đừng nghĩ mọi chuyện quá đơn giản.”
“Nhưng có lẽ lá Ma La là hy vọng duy nhất.” Hoàn Nhạc cũng một bước không nhường.

“Chuyện này không phải vấn đề nguy hiểm hay không, mà là ta phải đi.

Nếu Lục tiên sinh gặp tình huống như thế, lẽ nào Tứ gia ngài không bất chấp vì y?”
Thương Tứ nhíu mày: “Cậu cho rằng ta là cậu hả? Ta rất mạnh.

Đây chính là năng lực của ta.

Cậu có tin bây giờ ta một cước đạp cậu văng về Đại Đường không?”
Hoàn Nhạc lập tức lựa cho y hai củ cà rốt ngon nhất, “Tứ gia có thể nói rõ hơn được không?”
Thương Tứ tức tối nguýt chàng, bị thằng nhóc này quấn lấy phiền thật, y nói: “Năng lực của Hắc Thất Diệp không nằm ở chỗ pháp lực của hắn cao cường cỡ nào.

Mà là hắn đầu độc lòng người rất giỏi, có thể dễ dàng khơi nguồn cảm xúc tiêu cực trong cậu, đẩy cậu xuống vực sâu.

Tiểu yêu quái như cậu, cho dù thực lực mạnh tới đâu cũng khó cản được chiêu giết dần giết mòn tinh thần của hắn.

Chắc chờ cậu gặp hắn xong, ta nên giết cậu luôn để phòng ngừa đại ma đầu thứ hai xuất hiện.”
Hoàn Nhạc nhíu mày: “Nghiêm trọng vậy sao?”
Thương Tứ hỏi ngược lại: “Cậu nghĩ nguyên nhân Ma La tiêu vong là do đâu?”
Hoàn Nhạc hiểu rõ, Thương Tứ sẽ không vì hai yêu xa lạ mà mạo hiểm như vậy.

Nhưng chàng cũng không có cách nào chứng minh mình có thể cản Hắc Thất Diệp thao túng tinh thần, đề này khó giải quá.
Thương Tứ lại hỏi: “Cứ cho là cậu gặp được Hắc Thất Diệp đi, rồi phải làm thế nào?”

Đúng đấy, thì phải làm sao đây?
Hoàn Nhạc phải làm sao, đây đã là cơ hội duy nhất chàng có thể bắt lấy.

Chàng không thể nhìn Sầm Thâm chết dần, từ trước tới nay cũng không tin số mệnh.
Đại ca, phu tử, một người lại một người bị thương trước mặt chàng, thậm chí ra đi, cái gì chàng cũng không níu được, không kéo về được, vậy rồi sao?
Chàng tuyệt đối không chịu thua.
“Thím Tiểu Kiều nói, Tứ gia là người tốt.

Ngài thần thông quảng đại, chắc chắn có cách giúp ta.” Hoàn Nhạc lại mỉm cười, đuổi kịp Thương Tứ.
Thương Tứ giật giật khóe miệng, “Hai cậu nhận vơ thân thích gì thế hả?”
“Anh ta nói ta giống cháu trai lớn của Sùng Minh.”
“Há, cái đó giống thật.”
Thương Tứ lại nói: “Bớt nịnh ta, ông phiền lắm rồi, đi chợ cũng không được yên thân.”
Hoàn Nhạc suy nghĩ một chút, nói: “Ta biết Tứ gia ngài không có nghĩa vụ giúp ta, nếu có gì ta phụ được một tay, ta không bao giờ chối từ.”
“Mạnh miệng ghê.” Thương Tứ cũng đàng hoàng nghiêm túc trả lời chàng: “Cậu thấy cậu giúp tôi được gì hửm?”
Thương Tứ rất mạnh, cực kỳ mạnh, sống lâu như vậy rồi, gần như không có thứ gì trên cõi đời lại có thể đả động y.

Hoàn Nhạc tập trung suy nghĩ, cũng không tìm ra đáp án.
Điều duy nhất có thể uy hiếp y chính là Lục Tri Phi, nhưng thoạt nhìn Lục Tri Phi cũng rất vô dục vô cầu, trông như lão yêu quái thành tinh.
Mà không liên quan, một lần không được thì hai lần, hai lần không được thì ba lần.

Lưu Bị còn phải ba lần đến nhà chiêu mộ, Hoàn Nhạc chàng làm luôn mười tám lần cũng không thành vấn đề.
Vì vậy Hoàn Nhạc cung cung kính kính đưa Thương Tứ về tới trước cửa thư trai lần thứ hai, có thể nói là thành ý cao cực độ.
Kiều Phong Miên ôm hai nhóc mập Thái Bạch Thái Hắc đứng bên cửa sổ nhìn Hoàn Nhạc rời đi rồi xoay người đi tới hỏi Thương Tứ, “Thực sự không thể dẫn cậu ta đi gặp Hắc Thất Diệp à?”
Thương Tứ chậm rãi ung dung bước về phía bếp như lão gia, “Hắc Thất Diệp muốn phục sinh Thất Diệp, đây vốn là chuyện đi ngược với trời.

Ta đang phát sầu nè, các ngươi muốn ta đưa một tiểu yêu quái tới trước mặt hắn, còn không phải đẩy cậu ta vào chỗ chết hả?”
Kiều Phong Miên nhíu mi: “Là sao?”
“Thực tế trên đời này vốn chẳng phân chia Thất Diệp và Hắc Thất Diệp.” Thương Tứ vừa đi vừa từ từ giải thích: “Chỉ là tạo hoá trêu ngươi, nghiệp chướng khó tiêu trừ thôi.

Một Thất Diệp tách làm đôi, bất kể cái nào cũng là Thất Diệp, cho dù hoá đen thì tẩy sạch chẳng phải sẽ thành trắng liền sao?”
“Tẩy trắng?” Đây là thao tác gì hả.
“Thì đem mớ đen trên người hắn dời qua người kẻ khác, dùng cách này lấy lại màu sắc ban đầu của hắn.

Nhưng ngươi phải biết, trước kia sở dĩ chúng ta quyết định trấn hắn dưới tháp vĩnh viễn chính vì mong nghiệp hoả có thể đốt hết màu đen trên người hắn để thần dược Thất Diệp Ma La có thể tiếp tục tồn tại.

Nhưng ngàn năm trôi qua, nghiệp hoả đã thiêu tội nghiệt bất tận của hắn, nếu muốn giúp hắn đạt được cuộc sống mới, buộc phải trả giá.

Kẻ làm lọ chứa kia lại là kết cục gì?”
Kiều Phong Miên im lặng, lát sau thì hỏi: “Ngoại trừ con đường giành lấy cuộc sống mới này, trong quốc gia Ma La cổ thật sự không còn thần dược nào nữa sao?”
Nghe vậy, chính bản thân Thương Tứ cũng không nhịn được thổn thức, “Nếu quả thật có, lúc trước cơ thể Nam Anh không khoẻ, Tinh Quân đã sớm đi Ma La hái thuốc cho y rồi.”.

Bình Luận (0)
Comment