Bạch Sấu Hồng bước một bước vào nhà, lập tức nhìn thấy cha mẹ vì cô mất tích một đêm mà lo lắng không thôi. Nhìn vào hai mắt tha thiết của họ, cô không khỏi bi ai, nước mắt rơi xuống như sợi chân trâu đứt.
Bà Bạch vội vàng ôm con gái vào lòng, hai mắt cũng nhịn không được rưng rưng nước mắt.
“Có phải lại là thằng nhóc kia không?” Ông Bạch tức giận gào thét. Hai năm trước con gái bị người của sòng bạc bắt đi, mà người làm cha như ông lại không thể làm gì. Ngày hôm qua con gái mất tích cả một đêm, nói không chừng lại là vì cái tên bất hiếu kia làm.
Bạch Sấu Hồng cũng không biết chuyện này có liên quan đến em trai không, nhưng chuyện đã xảy ra, nói gì đi nữa cũng vô dụng.
Bà Bạch nhìn thấy vết hôn đen tím trên cổ con gái, cả trái tim đau đớn vì con gái không thôi.
“Ba, đừng nói nữa, được không?”
“Không được, tuyệt không để đám khốn nạn kia nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” Ông Bạch tuyệt không cho phép con gái mình chịu uất ức, công bằng này ông nhất định phải đòi lại. “Nói ba biết, rốt cuộc là thằng khốn nào?”
Cô có thể nói sao?
Cô muốn lấy cái gì đối chọi với Diễm bang?
Nằm trên giường, cô đã nghĩ rất rõ ràng, nếu muốn đi lấy lại lý lẽ với Diễm bang, chắc chắn đây là trứng chọi đá, chẳng những chẳng lấy lại được công bằng mà còn mất nhiều hơn.
Cô dám chạm vào Diễm bang sao?
“Ba, quên đi không được sao? Coi như con xin ba!” Cô nghẹn ngào khóc nói. Cô làm sao không muốn đòi lý lẽ, nhưng có thể ư? Hơn nữa sự trong sạch của cô cũng không thể lấy lại được nữa.
Nhìn con gái bi thống nỉ non, ông Bạch đành im miệng, thấy cô đi vào phòng, ông chỉ có thể ngẩng đầu thở dài, oán trách mình vô dụng.
Bà Bạch vì con gái chịu tủi thân mà rơi lệ.
******
Vương Đại tự mình đến thăm hỏi nhà Bạch Sấu Hồng, bà Bạch vốn từ chối yêu cầu của anh ta, từ sau khi con gái về, luôn khóa cửa trong phòng không chịu ra ngoài, nhưng Vương Đại kiên trì muốn gặp mặt cô, bà Bạch đành phải để anh ta chờ trong phòng khách.
Mười phút sau, Bạch Sấu Hồng hai mắt ửng đỏ đi vào phòng khách.
Vốn cô không muốn gặp bất kỳ kẻ nào, nhưng mẹ cô lần nữa nhấn mạnh người nọ kiên quyết không gặp cô không được, cô đành giả vờ kiên cường bước ra khỏi cửa phòng, không ngờ người tới lại là người dùng tiền đuổi cô.
Mắt lạnh nhìn anh ta, cô nhẹ giọng nói với bà Bạch: “Mẹ, con và anh ta đi ra ngoài nói chuyện, sẽ về ngay.” Cô không đợi Bà Bạch trả lời, đi thẳng ra ngoài cửa nhà.
Bạch Sấu Hồng đứng dưới đèn đường, mặt không chút thay đổi nhìn anh ta nói: “Anh đến làm gì?”
“Bang chủ muốn cô về.”
“Dựa vào cái gì?”
“Cô muốn bao nhiêu tiền, chỉ cần cô nói giá, chúng ta có thể bàn bạc.” Vương Đại nhận định tiền có thể giải quyết bất kỳ người phụ nữ nào, cô cũng không ngoại lệ.
Nhục nhã lại dấy lên trong lòng cô, cô phẫn nộ quát: “Biến đi cho tôi!”
“Chỉ cần cô đi theo tôi.”
“Cút khỏi tầm mắt tôi, nếu không tôi mặc kệ là Diễm bang hay là gì đi nữa, tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát!” Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cô muốn giá cao hơn à?” Vương Đại cho rằng đây là thủ đoạn nâng giá của cô.
“Anh có thể thử, lời nói của tôi có phải thật hay không!” Cô xoay người muốn rời đi.
Một bóng người bỗng chặn cô lại, là cận vệ của bang chủ Diễm bang. Anh thấy cô muốn rời đi, vội vàng ngăn cản cô.
Cô tức giận mở mắt nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt nói: “Tránh ra!”
“Cô Bạch, thương lượng đã, chỉ cần cô đi theo chúng tôi.” Đồng Thiệu Vĩ chân thành nói. Trên đường Bộ Đại Bộ, biểu tình âm trầm của bang chủ khiến ỗi người ở đây đều run sợ, trong lòng biết nếu Bạch Sấu Hồng không chịu theo chân bọn họ trở về, bọn họ khẳng định sẽ rơi vào nước sôi lửa bỏng.
“Các người là một hội?” Bạch Sấu Hồng nhìn về phía Đồng Thiệu Vĩ và Tiết Trấn Kỳ phía sau anh, trầm giọng hỏi.
“Đúng vậy, cô có muốn đi cùng chúng tôi không?” Tiết Trấn Kỳ chẳng hiểu nổi người phụ nữ này ồn ào cái gì, đã là người của bang chủ, còn không nhận thức được thêm điểm nào.
“Không!” Cô quật cường nâng cằm lên, hai mắt lóe ánh sáng kiên quyết.
“Mẹ nó, cô thật đáng đánh!” Tiết Trấn Kỳ không kiên nhẫn gầm nhẹ.
Bạch Sấu Hồng không e dè mở mắt nhìn anh, “Ra tay đi! Lũ đàn ông các người không phải chỉ biết dùng nắm đấm làm việc thôi à, có bản lĩnh anh đánh chết tôi đi!”
“Cô đừng tưởng rằng tôi không dám!” Đời này chưa từng có người phụ nữ nào dám cả gan nghi ngờ lời nói của anh, Tiết Trấn Kỳ nhịn không được nắm tay lại.
Phụ nữ phải đánh mới có thể nghe lời, giống như đàn bà của anh, khi rất ầm ĩ cho các cô mấy đấm, các cô liền biết thế nào là im lặng.
“Đánh đi!” Cô lạnh lùng nói.
Tiết Trấn Kỳ tức giận đánh một quyền đến, Đồng Thiệu Vĩ vội vàng chặn tay anh, nếu nắm tay này đánh vào người Bạch Sấu Hồng, nhất định sẽ ngất đi.
“Dừng tay!” Hắc Lạc Kiệt không thể nhịn được nữa bước ra ngoài xe, ngăn Tiết Trấn Kỳ rống giận. Anh ta lại dám ra tay đánh người phụ nữ của anh!
Tiết Trấn Kỳ dùng sức quá mạnh, cùng ngã song song xuống đất với Đồng Thiệu Vĩ, Bạch Sấu Hồng không hề cử động nhìn bọn họ
Hắc Lạc Kiệt bước lại gần, chạm tay vào cô, lại bị cô dùng sức hất ra, trong hai mắt lóe lên hận ý nồng đậm.
Anh không muốn gây chuyện, trầm giọng nói: “Đi theo anh.”
“Mơ tưởng!” Cô căm giận phun ra hai chữ này.
“Em không nghĩ anh có khả năng đưa em đi sao?” Diễm bang cũng chẳng sợ quy định pháp luật gì hết, cô là của anh, không có kẻ nào có sức mạnh có thể ngăn cản anh đưa cô đi.
“Đúng! Tôi tin bằng thế lực ngầm của các người có thể đưa tôi đi, nhưng bang chủ Diễm bang có quyền thế, muốn một phụ nữ chẳng lẽ phải dùng cách ép buộc thế này sao? Tôi đúng là mở rộng tầm mắt.” Bạch Sấu Hồng khiêu khích nói.
Ngoài Hắc Lạc Kiệt, người ở đây đều bị lời của cô dọa. Chưa từng có người nào dám cả gan làm càn như thế trước mặt bang chủ Diễm bang, mà cô tự nhiên không e dè nói ra. Bang chủ không tha cho người phụ nữ làm càn, xem ra cô chạy trời không khỏi nắng.
Nghe vậy, khóe miệng Hắc Lạc Kiệt khẽ nhếch lên, vẻ mặt bất tuân của cô, khiến anh cảm thấy cực kỳ thú vị.
“Bang chủ, để em dạy dỗ người phụ nữ không có mắt này.” Nói xong, Vương Đại vung một cái tát lên mặt Bạch Sấu Hồng, nhưng tay anh ta còn chưa chạm vào mặt cô, anh liền bị một lực mạnh kéo sang một bên, đau đến cong người, anh nhịn đau nhìn về phía phát ra sức mạnh, mới phát hiện là tay Hắc Lạc Kiệt.
“Ngoài tôi ra, không ai được động vào một sợi tóc của cô ấy!” Hắc Lạc Kiệt giận mở mắt không nhìn Vương Đại, dám cả gan phạm thượng.
Tiết Trấn Kỳ cảm kích nhìn Đồng Thiệu Vĩ, vừa rồi nếu không phải anh ta ngăn cản anh ra một quyền kia, giờ người nằm bên chuẩn bị cấp cứu chính là anh.
Bạch Sấu Hồng liếc xéo anh nói: “Anh cũng không xứng!”
“Tôi sẽ không dùng vũ lực đưa em đi, tôi muốn em tự động trở lại bên cạnh tôi.” Hắc Lạc Kiệt bỏ lại chiến thư với cô.
“Hừ! Đừng mơ nhé!” Cô chém sắt nói.
“Chúng ta chờ xem.” Nói xong, anh định xoay người rời đi.
“Đợi chút!” Bạch Sấu Hồng chạy về nhà, chỉ chốc lát sau trong tay cô cầm một thứ chạy đến, sau đó dùng sức ném vào mặt Hắc Lạc Kiệt, “Cầm lại tiền dơ bẩn của anh, làm ngứa mắt tôi!” Cô căm giận mở mắt nhìn anh liếc mắt một cái, lại chạy vào trong nhà, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại.
Đồng Thiệu Vĩ, Tiết Trấn Kỳ tò mò nhìn vật trên tay anh, thì ra là chi phiếu hai trăm ngàn kia đã bị cô trả lại.
Hắc Lạc Kiệt quăng chi phiếu cho Vương Đại, lãnh khốc vô tình nói: “Tôi muốn cô ấy tự động trở lại bên cạnh tôi, bất kể là cái giá nào, nếu không xong, tự xử đi!”
Vương Đại ngây ngốc nhìn chằm chằm tấm chi phiếu kia, cho đến khi nghe thấy tiếng xe đi xa rồi, mới phát hiện mình bị để lại đây, anh ta đành phải chống thân mình đau đớn, đi từng bước chân thấp chân cao lên đường mà cầu cứu.
******
Cho đến khi Vương Đại dò tìm được thông tin liên quan đến Bạch Sấu Hồng, anh ta mới hiểu được bản thân đã phạm sai lầm lớn. Hóa ra từ mười năm trước bang chủ đã phái người bảo vệ cô, vì sao lại chẳng có ai nói cho anh biết?
Hai vị phó bang chủ và cận vệ bang chủ lại vì sao không nói?
Nếu Vương Đại biết, ba người bọn họ vì cảm thấy anh ta tiêu dao tự tại, mới có thể cố ý đào hầm cho anh ta nhảy, không biết anh ta sẽ có cảm tưởng gì.
Từ miệng Chu Chí Thanh biết được chuyện nợ nần hai năm trước, Vương Đại nảy ra ý tưởng trong đầu, muốn ép Bạch Sấu Hồng đi cầu xin bang chủ, cách duy nhất là lợi dụng em trai cô Bạch Chí Quần.
“Lập bẫy, để Bạch Chí Quần ký vào khoản nợ một triệu.”
Ba ngày sau, Vương Đại cầm theo biên lai đòi nợ đến tìm Bạch Sấu Hồng.
Bạch Sấu Hồng không thể tin được vào hai mắt của mình, biên lai mượn tiền lên đến một triệu, Chí Quần làm sao có thể nợ nhiều như vậy?
Dạy dỗ hai năm trước, nó dễ dàng quên thế à?
“Nó đâu?” Ba ngày qua không có tin tức gì của em trai, hiện thời nhìn thấy một chồng biên lai mượn đồ này, không cần nghĩ là có thể biết Chí Quần hiện thời đang ở đâu.
“Còn trong sòng bạc, vô cùng cố gắng muốn gỡ vốn.” Vương Đại đắc ý nói.
Bạch Sấu Hồng phẫn nộ mở mắt nhìn anh, “Tất cả là anh lập bẫy.” Cô nhớ ba ngày trước Hắc Lạc Kiệt nói, anh muốn cô tự động trở lại bên cạnh anh, không nghĩ tới anh lại dùng thủ đoạn hạ lưu bỉ ổi này.
“Cô Bạch đúng là thông minh.”
“Anh muốn thế nào?”
“Cô Bạch biết phải làm gì.” Vương Đại cũng không muốn chưa làm xong nhiệm vụ mà đã toi mạng, lời của bang chủ giống như là thánh chỉ của đế vương, không ai dám làm trái.
“Nếu tôi không đi?” Bạch Sấu Hồng nắm chặt nắm tay. Trời biết cô không muốn đối mặt với chuyện ba ngày trước thế nào, cô cũng không muốn lại gặp lại dã thú đã lấy đi sự trong sạch của cô.
“Thiếu nợ thì trả tiền!”
“Anh nên biết nhà tôi không có đủ số tiền này.”
Hắc Lạc Kiệt rốt cuộc muốn thế nào? Đoạt lấy sự trong sạch của cô còn chưa đủ sao? Vì sao lại dây dưa không thôi?
“Tôi đương nhiên không có gan động vào cô Bạch, nhưng em trai và cha mẹ Cô Bạch thì…” Vương Đại không nói hế, chỉ cười cười mờ ám.
“Diễm bang cũng có thủ đoạn vô sỉ này ư?”
“Cô Bạch, tôi khuyên cô một câu, bằng cô mà muốn đấu với Diễm bang, đúng là lấy trứng chọi đá, vô nghĩa. Dù cô qua được cửa ải này, cô có thể đảm bảo qua được cửa ải khác ư. Tự cô suy nghĩ cẩn thận đi.” Anh ta lấy ra một tấm danh thiếp nhét vào tay cô, “Chậm nhất là tối mai, nếu bang chủ không thấy cô, vậy thì đời này cô không gặp được em trai nữa đâu.”
Vương Đại cười lớn rời đi, tin mình đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ anh phải về Đài Trung chờ tin tức của cô.
Cô gái ngốc, muốn đấu với Diễm bang, còn non đấy!
Bạch Sấu Hồng run run nhìn danh thiếp trong tay, đó là tòa cao ốc lớn nhất của Diễm bang ở Đài Trung, Hắc Lạc Kiệt đúng là tổng giám đốc. Cô thất bại ôm mặt, biết bản thân lại mình lại thua trên tay anh lần nữa.
******
Bạch Sấu Hồng đi vào phòng đón khách của tòa nhà, khi muốn gặp tổng giám đốc Hắc Lạc Kiệt, tiếp tân lắc đầu: “Thật có lỗi, tổng giám đốc không tiếp ạ.”
“Thật không?” Cô cảm thấy cực kỳ buồn cười, Hắc Lạc Kiệt buộc cô tìm đến anh, muốn ra vẻ với cô à?
“Tôi có thể gặp hai vị phó tổng giám đốc không?” Vương Đại từng nhắc đến cô bị hai vị phó tổng giám đốc đưa đến biệt thự Hắc Lạc Kiệt, vậy gặp họ chắc cũng thế.
“Thật xin lỗi, cũng không được, cùng lắm tôi chỉ có thể cho cô gặp quản lý.”
“Tôi không thể gặp được ai ư?” Cô nhíu đôi mi thanh tú, nếu không phải vì Chí Quần, đánh chết cô cũng sẽ không bước vào phạm vi thế lực của Hắc Lạc Kiệt.
“Tốt nhất hai ngày sau cô hẵng đến, mấy ngày nay hình như có việc xảy ra, không khí công ty không tốt lắm, cô đến ngày khác đi.”
Cô khác, tò mò đi tới tìm hiểu tin tức, nhìn cô gái có diện mạo thanh tú trước mắt, tự nhiên muốn gặp ba tổng giám đốc trong công ty, không khỏi chấn động! Tiếp theo lại bàn luận về ba người bọn họ.
Tả phó tổng giám đốc Đồng Thiệu Vĩ, nhã nhặn lịch sự, là người biết sử dụng đầu óc, hữu phó tổng giám đốc Tiết Trấn Kỳ khá thô lỗ, cáu kỉnh dọa người, động một cái lại đánh người, cả phụ nữ cũng chấp.
Tổng giám đốc Hắc Lạc Kiệt là người máu lạnh vô tình nhất trong công ty, ở công ty thưởng phạt phân minh, bề ngoài đẹp trai làm không ít người phụ nữ si mê. Nhưng anh không có hứng thú với phụ nữ, lạnh lùng đến mức không có người phụ nữ nào dám bám lấy anh.
Bạch Sấu Hồng im lặng nghe các cô thảo luận, xem ra người ra tay đánh cô hôm đó là Tiết Trấn Kỳ, mà người ngăn cản anh hẳn là Đồng Thiệu Vĩ. Các cô hình dung ra hình tượng hai người, một văn một võ khá phù hợp.
Nhưng đối với lời bình về Hắc Lạc Kiệt cô không cho là đúng, cái người dùng mọi cách ép cô kia mà không biết nữ sắc?
Sau khi bọn họ bảy miệng tám lời bàn luận không ngớt, một cô gái trong đó nói: “Cô ơi, có chuyện gì thì cô nói thẳng cho chúng tôi biết, về phần muốn gặp tổng giám đốc chỉ sợ là không được ạ, bọn họ sẽ không dễ dàng gặp người ngoài đâu.”
“Tôi muốn gặp họ, ai cũng được, phiền báo một tiếng, nói là Bạch Sấu Hồng tìm bọn họ.” Cô khách khí yêu cầu.
“Thế này…”
“Vậy được rồi, chỉ cần một người trong bọn họ chính mồm nói không muốn gặp tôi, tôi sẽ đi được chưa?”
Cô bàn thấy cô yêu cầu như thế, không khỏi quyết tâm gọi điện thoại báo cáo. Một giờ sau, điện thoại rốt cục cũng gọi đến chỗ quản lý La Hạo Đông.
La Hạo Đông nghe xong lời của cô tiếp tân, thật không khách khí rống qua tai nghe: “Người nào muốn gặp tổng giám đốc cũng được à? Các cô có phải là ăn không ngồi rồi không! Có biết không khí bây giờ thế nào không, cô muốn tôi sớm đầu thai à?”
Thấy cô tiếp tân bất an nhìn về phía mình, Bạch Sấu Hồng nhận điện thoại, giọng điệu lịch sự nói: “Có phiền toái hay không anh cũng chuyển lời cho họ, nói Bạch Sấu Hồng đã đến.”
“Tôi lo đến chuyện của cô làm gì?” La Hạo Đông hổn hển rống to. Anh vừa mới bị mắng một bữa, đánh chết anh cũng không muốn đi nữa.
Tổng giám đốc không biết vì sao, vốn lạnh lùng, ba ngày qua càng lạnh làm cho người ta không rét mà run. Tả phó tổng giám đốc còn nói lạnh nhạt, lời nói tràn ngập châm chọc làm người ta nghe xong phát hỏa, lại không dám lớn tiếng phản bác. Nhưng người trơ trẽn nhất là hữu phó tổng giám đốc, không biết có phải bị tổng giám đốc K một chút không, sắc mặt khó coi muốn chết, động một cái là muốn tìm người oánh.
Tình hình thế này, anh không né xa mới là lạ, muốn anh đến cửa bị K à, anh cũng không phải thằng ngu!
“Tôi sẽ chờ thêm ở tầng dưới một giờ, nếu tôi đi rồi, tự gánh lấy hậu quả. Tôi nói lại lần nữa, tôi là Bạch Sấu Hồng, chỉ chờ một giờ.” Giọng nói của cô kiên quyết, không đợi anh phản ứng liền cúp máy.
Bạch Sấu Hồng khách khí cười một tiếng, đi tới ngồi xuống cạnh sofa, nhìn đồng hồ liếc mắt một cái, lấy sách trong túi ra bắt đầu đọc. Động tác của cô làm các cô kia giật mình không thôi, có người dám nói chuyện như thế với tổng giám đốc?
Cô rốt cục là ai đây?
Khi thời gian tan làm còn khoảng 15 phút, nhưng các cô lại muốn ở lại thêm một tiếng, muốn nhìn xem sẽ có chuyện gì xảy ra.
******
La Hạo Đông vội vàng trốn khỏi Tiết Trấn Kỳ đang phát hỏa.
Tiết Trấn Kỳ vừa mới bị Hắc Lạc Kiệt K vài cái, ai bảo anh dám cả gan đánh người phụ nữ của anh ta.
Trời ơi! Mấy ngày nay anh đã bị tẩn vài lần vì thứ này rồi, hơn nữa ngày nào anh cũng bị K!
Nếu người phụ nữ đáng chết kia hôm nay còn chưa đến, anh phải đi K Vương Đại, lại đi tìm người phụ nữ kía, đánh bất tỉnh rồi đưa lên giường bang chủ, đỡ cho bang chủ tinh lực rất tràn đầy, toàn phát tiết ở trên người anh, mẹ kiếp!
“Phó tổng giám đốc!” La Hạo Đông thấy vẻ mặt khó coi của anh, chỉ biết mình toi rồi.
“Dáng vẻ tôi khó coi đến thế à? Sao thấy tôi như thấy quỷ vậy hả!” Tiết Trấn Kỳ âm trầm nhìn anh, xoa tay chuẩn bị đập “Bao cát” có sẵn.
“Tôi…”
“Ấp a ấp úng cái gì!” Dứt lời quyền ra, một quyền của anh liền đánh cho La Hạo Đông nổ đom đóm mắt.
La Hạo Đông ôm mặt sưng đỏ kêu lên: “Không được vào mặt!”
“Tôi cố ý đánh mặt cậu đấy! Ai bảo mặt cậu đẹp zai như thế, muốn quyến rũ ai?” Tiết Trấn Kỳ không chút khách khí đánh lên mặt anh.
Anh ta lại vừa bị ai chọc rồi? La Hạo Đông liều mình che mặt, nhưng vẫn bị đánh trúng vài quyền.
La Hạo Đông muốn rời lực chú ý của anh đành thốt lên nói: “Phó tổng giám đốc, có một cô chờ anh dưới lầu!”
“Mẹ kiếp! Người phụ nữ nào dám không hiểu chuyện đến công ty tìm tôi, muốn ăn đòn à!” Tiết Trấn Kỳ căm giận nói, chuẩn bị đi dạy dỗ người phụ nữ không có mắt kia. Anh ghét nhất là phụ nữ đến công ty tìm anh, mẹ anh cũng không cho phép phá vỡ quy định này.
“Vậy thì thôi! Cô ta còn rất láo toét, cô ta nói sẽ chỉ ở tầng dưới một giờ. Tôi mà lo cô ta chờ bao lâu à, chờ đến chết cũng là chuyện nhà cô ta.” La Hạo Đông đắc ý nói, dù sao chỉ cần có thể chuyển tức giận của Tiết Trấn Kỳ sang người khác, dù cô là ai, có bị đánh hay không cũng chẳng phải chuyện của anh.
“Chỉ chờ một giờ?” Tiết Trấn Kỳ nghe vậy có chút sửng sốt, đột nhiên lo lắng quát: “Cô ấy có nói là ai không?”
“Gọi là Bạch gì đó.”
La Hạo Đông còn chưa kịp phản ứng đã bị tóm cổ áo, ánh mắt Tiết Trấn Kỳ giống như muốn giết người nói: “Đừng nói tôi biết là Bạch Sấu Hồng!”
“Đúng rồi.”
“Mẹ kiếp, cậu đáng ăn đòn!” Tiết Trấn Kỳ tức giận đến hung hăng đánh một quyền vào bụng anh, “Chỉ chờ một giờ, là từ khi nào? Nói mau!”
La Hạo Đông cẩn thận nghĩ lại, “Hình như là từ năm giờ mười lăm.”
Tiết Trấn Kỳ vội vàng nhìn về phía đồng hồ, hiện tại đã là sáu giờ năm, vội vàng mang theo La Hạo Đông đi vào thang máy, vừa chạy vừa quát: “Cô ấy còn nói gì nữa?”
“Nói chờ ở tầng dưới, chỉ chờ một giờ.”
Tiết Trấn Kỳ ấn thang máy, thấy thang máy đi như rùa, vội vàng cầm lấy điện thoại muốn báo cho Hắc Lạc Kiệt nhưng không ai nhận máy, anh lập tức phát điên trên người La Hạo Đông.
Bạch Sấu Hồng vừa đến thời gian đi, anh chắc chắn sẽ bị bang chủ K đến chết. Tiết Trấn Kỳ càng nghĩ càng giận, nắm tay một quyền lại nặng thêm một quyền.
Cho đến khi cửa thang máy mở ra, La Hạo Đông mới thở phào, lại thấy một vị quán lý bị Tiết Trấn Kỳ đánh bẹp như gián trong thang máy, quát: “Ai cho cậu vào thang máu!”
Quản lí bị đánh đến ngây ngốc hỏi: “Chẳng lẽ thang máy không phải để vào à?” Khi ánh mắt anh nhìn vào La Hạo Đông thê thảm, không khỏi cảm tạ Tiết Trấn Kỳ hạ thủ lưu tình.
La Hạo Đông chống thân mình bị thương, hét lớn: “Còn không mau đỡ tôi xuống, tôi phải xem rốt cuộc là thần thánh phương nào khiến tôi gặp trận tai bay vạ gió này.”
Sao anh lại xui xẻo thế chứ?