Băng Hỏa Chí Tôn

Chương 35 - Kinh Ngạc!

Với tốc độ như sao xẹt của mình, chỉ sau vài phút là Hỏa Sư đã tới được khu vực cung điện của ông ta.

Lúc này bên trong cung điện tập hợp khá đông người, tất cả đều là những người đứng đầu các bộ phận phụ trách an ninh trong vương quốc và tuần tra biên giới. Đứng giữa trung tâm của đám đông đó chính là Hỏa Cương, người bị thương khá nặng nhưng vẫn còn đủ sức để nói chuyện. Về phần Hỏa Lân thì do liên tiếp trọng thương nên phải được nghỉ ngơi hoàn toàn để cơ thể mau chóng bình phục.

Trông thấy Hỏa Sư bước vào, mọi người đều vội vàng hành lễ rồi nhanh chóng đứng dậy. Mọi ánh mắt đều hướng về phía Hỏa Cương quốc sư. Chính Hỏa Cương là người yêu cầu phát đi tín hiệu khẩn cấp để triệu hồi Hỏa Sư về cung điện vì Hỏa Cương có rất nhiều chuyện quan trọng cần bẩm báo.

“Hỏa Cương, có phải ngươi vừa cho phát tín hiệu khẩn cấp? Có việc gì nghiêm trọng sao?” Hỏa Sư không nhịn được liền hỏi.

“Bẩm quốc vương, chuyến này thần và Hỏa Sát cùng đại công tử Hỏa Lân đi tìm tung tích của Hỏa Long thiếu gia đã gặp phải rất nhiều chuyện, vì vậy thần muốn nhanh chóng thông báo đến người được biết.” giọng nói khàn khàn có chút nặng nhọc, khó khăn phát ra từ Hỏa Cương.

“Là chuyện liên quan đến tổ chức thần bí kia?” Hỏa Sư liền hỏi tiếp.

“Chính xác là việc có liên quan đến tổ chức thần bí kia. Trong lúc đụng độ bọn chúng tại khu rừng, Hỏa Sát quốc sư đã phát hiện ra chân tướng của một tên trong số chúng. Hắn ta có tên là Hỏa La, là người của Hỏa Quốc chúng ta, trước kia đã bị phong ấn thực lực và trục xuất khỏi Hỏa Quốc. Mặt khác, trong tổ chức kia thì hắn được gọi bằng một biệt danh là lão Tranh. Điều đáng nói là hiện tại hắn đã khôi phục lại thực lực lúc trước.” Hỏa Cương chậm rãi nói rõ từng câu.

“Việc này... sao có thể?...” một giọng nói hoang mang chợt vang lên từ trong đám đông.

Không gian bên trong đại sảnh bỗng nhiên trở nên xôn xao hơn do những tiếng xì xầm phát ra từ những người có mặt trong cung điện. Tất cả bọn họ đều rất bất ngờ và kinh ngạc trước thông tin mà Hỏa Cương vừa tiết lộ.

“ Tên Hỏa La này khi xưa do chính tay ta phong ấn nên ta chắc chắn hắn đã bị mất hết năng lực. Tuy nhiên theo như lời Hỏa Cương quốc sư thì việc này đúng là rất nguy hiểm. Trước mắt chúng ta đã có thể khẳng định được tổ chức bí ẩn kia có khả năng hóa giải được phong ấn của ngũ đại đế quốc. Đây quả là một thông tin gây chấn động. Không ngờ bọn chúng lại có thể làm được việc đó.” Hỏa Sư chợt trầm giọng phân tích.

Nghe đến đây, đám đông đang nhôn nhao kia lại càng trở nên ồn ào hơn. Lần này rất nhiều câu hỏi và thắc mắc lần lượt xuất hiện từ phía đám đông. Tâm trạng mọi người hiện tại đang rất hoang mang trước thông tin trên do Hỏa Sư công bố.

“Vậy bây giờ chúng ta cần phải làm gì thưa bệ hạ?” Một vị nam tử mặc bộ khôi giáp rất uy dũng đột ngột cất tiếng hỏi.

“Không cần quá lo lắng, lúc nãy ta có giao đấu qua với ba tên trong bọn chúng. Thực lực cũng chỉ tầm Tranh Sắc Đại Tiên trở xuống nên nếu chúng ta tập trung canh gác và kịp thời hỗ trợ cho nhau thì bọn chúng cũng không chiếm được ưu thế đâu. Hỏa Tộc chúng ta cũng không thiếu cường giả cấp bậc Đại Tiên nên không cần phải sợ.” Hỏa Sư lên tiếng trấn an những người đang có mặt trong đại sảnh.

Đến khi nghe được câu nói này của Hỏa Sư, đám đông mới bớt huyên náo và âm thanh hỗn tạp mới từ từ lắng dần xuống. Đây chính là lúc thể hiện sự quyết tâm và đoàn kết của cả một đế quốc, một bộ tộc.

“Trước mắt, các ngươi hãy nhớ nâng cao tình thần cảnh giác trong phạm vi quản lý của mình. Nếu phát hiện bất cứ thứ gì đáng ngờ phải lập tức phát tín hiệu khẩn cấp để những nhóm khác kịp thời chi viện, tránh để xảy ra tổn thất về tính mạng. Rõ chưa?” Hỏa Sư hùng hồn hét lớn.

“Đã rõ, thưa quốc vương!” Cả cung điện lập tức đồng thanh hô vang.

“Được rồi, giờ thì tất cả hãy giải tán, các vị quốc sư ở lại gặp ta.” Hỏa Sư quay người về phía ngai vàng, chậm rãi bước tới, cánh tay đưa lên vẫy một cái ra hiệu giải tán cuộc họp tại đây.

Ngay sau đó, tất cả mọi người nhanh chóng rút về vị trí cánh gác của mình. Chỉ sau vài giây, cả cung điện giờ chỉ còn lại bốn vị quốc sư và quốc vương Hỏa Sư.

“Bệ hạ, Hỏa Sát huynh không lẽ đã…” Thanh âm buồn bã, não nề phát ra từ phía Hỏa Cương.

“Ừm, Hỏa Sát quốc sư đã dùng chính sinh mệnh của mình để kích hoạt năng lượng hỏa nguyên trong cơ thể. Vì vậy ta không còn cách nào có thể cứu mạng quốc sư được.” Giọng nói đầy bi thương của Hỏa Sư âm trầm thốt ra.

“Đây thực sự là một sự tổn thất rất lớn đối với Hỏa Quốc chúng ta. Hỏa Sát quốc sư không chỉ là một cường giả hàng đầu trong vương quốc mà còn là một người cơ trí hơn người. Mối huyết thù này với tổ chức thần bí kia không thể bỏ qua. Nợ máu phải trả bằng máu!” Hỏa Chấn phẫn nộ hét lớn.

“Đúng vậy, chúng ta phải bắt chúng trả giá thật đắt cho việc ngày hôm nay!” Hỏa Liệt đứng bên cạnh cũng hô to hưởng ứng lời vừa rồi của Hỏa Chấn.

“Các ngươi cứ bình tĩnh, việc đó quốc vương hẳn đã có dự tính. Việc cần nhất lúc này chính là chữa trị thật tốt cho Hỏa Lân công tử cùng Hỏa Cương quốc sư. Sau khi mọi việc ổn định thì quốc vương ắt sẽ có chỉ thị mới.” Hỏa Bách đứng đối diện chợt lên tiếng làm dịu bớt bầu không khí sôi sục báo thù này.

“Hỏa Bách nói rất đúng, giờ chưa phải lúc tìm bọn chúng tính sổ. Chưa kể hành tung của chúng ra sao chúng ta còn chưa nắm được thì không thể nào huy động lực lượng đi ra ngoài. Ngộ nhỡ trúng kế điệu hổ ly sơn của chúng thì an nguy của cả tộc và vương quốc sẽ gặp nguy hiểm. Ta đoán kẻ cầm đầu trong số chúng rất mạnh, thực lực có khi cao hơn cả ta một bậc.” Hỏa Sư ôn tồn phân tích.

“Hơn cả quốc vương? sao có thể được? Tính ra thì trong số năm cường giả đứng đầu đại lục này thì không ai hơn được cấp bậc của ngài, vậy làm sao lại tồn tại một kẻ mạnh hơn ngài được chứ?” Hỏa Cương thanh âm hơi run rẩy vì vết thương chưa lành, khẽ hỏi.

“Ta cũng không rõ, nhưng có thể tạo ra một không gian lộ để tự do di chuyển thì gã đó thực lực phải đạt tới cảnh giới Lam Sắc Đại Tiên trở lên thì mới có khả năng làm được chuyện này!” Hỏa Sư vừa trầm tư suy nghĩ vừa nói.

Nghe tới đây, bốn vị quốc sư đều ngẩn người ra. Thực lực gã cầm đầu kia nếu mạnh như vậy thì bọn họ làm sao có đủ khả năng trả thù cho Hỏa Sát? Không lẽ lại phải nhắm mắt cho qua, nuốt trôi nỗi hận này?

“Tuy nói là như vậy nhưng cũng không phải là không thể đánh thắng chúng. Các ngươi đừng quên điểm mạnh của Hỏa Tộc chúng ta là khả năng cường hóa sức mạnh của bản thân, hơn thế nữa còn có thể kết hợp trận pháp để tăng phúc thêm sức mạnh trong chiến đấu. Nếu là quyết đấu một mất một còn thì ta cũng nắm chắc phần thắng.” Hỏa Sư giọng điệu đầy tự tin nói.

Nghe vậy, bốn vị quốc sư cũng có niềm tin vào khả năng đánh bại tổ chức thần bí kia. Nếu không làm được chuyện này thì làm sao có thể gặp mặt Hỏa Sát quốc sư ở dưới suối vàng được.

“À phải rồi, Hỏa Cương, mau nói ta nghe về tin tức của Hỏa Long!” Chợt nhớ đến đứa con trai thứ hai của mình, Hỏa Sư vội vàng hỏi Hỏa Cương.

“Khụ, khụ. Bẩm quốc vương, lúc bọn thần đi tìm tung tích của nhị công tử đã phát hiện ra vị trí của nhị công tử ở ngay phía dưới Thánh Long Vực…”

“Cái gì?! Thằng ngốc đó không biết nơi đó là nơi nào sao mà lại dám chạy lăng xăng xuống đó? vậy rồi người đâu? sao ta không thấy nó đi cùng các ngươi trở về, hay là nó đã …” Hỏa Sư nghe đến địa danh kia bỗng nhiên nổi trận lôi đình mắng.

“Việc này… đó là một câu chuyện dài, xin quốc vương giữ bình tĩnh trước để nghe thần trình bày trước đã.” Hỏa Cương thấy thái độ thịnh nộ kèm lo lắng của Hỏa Sư vội lên tiếng trấn an.

“Được rồi, ngươi tiếp tục đi…” Hỏa Sư chợt như nhận ra phản ứng hơi quá mức của mình liền nhẹ giọng nói.

“ Khi chúng thần phát hiện ra vị trí của Hỏa Long công tử, mọi người cũng có phản ứng giống như vậy. Sau một hồi vật lộn với đám linh thú cấp hai có số lượng đông như kiến bên dưới đáy vực, cuối cùng bọn thần cũng vào được bên trong Thánh Long Giới. Tuy nhiên tại đây ba người chúng thần đã đụng độ với ba gã linh thú cấp ba đã chuyển sang giai đoạn hóa hình người. Thực lực của chúng rất mạnh, bọn thần đã phải chiến đấu cực kỳ vất vả mới có thể giành được phần thắng. Nhưng cái giá cũng không hề nhỏ, công tử Hỏa Lân vì sử dụng liên tiếp hai chiêu thức cường hóa cấp độ cao nên đã rơi vào tình trạng bất động và hai người chúng thần cũng vì thế mà thực lực đại suy.” Hỏa Cương khó khăn gằn từng chữ nói.

“Ba tên linh thú cấp ba đã tiến vào giai đoạn hóa hình người có thực lực tương đương Hoàng Sắc Đại Tiên, sức mạnh của chúng đúng là rất kinh khủng.” Hỏa Sư khẽ gật gù lẩm bẩm.

“Kế đó, chúng thần gặp một tên linh thú, là tên luôn đi cùng Hỏa Long công tử. Nhờ có hắn chỉ đường, chúng thần mới nhanh chóng tìm tới vị trí phát ra tín hiệu của nhị công tử, nhưng khi đến nơi thì... “ Hỏa Cương chợt chùng giọng xuống.

“Thì sao? mau nói ta nghe!” Hỏa Sư nhịn không được liền quát lớn.

“Thì tên linh thú kia nói rằng nhị công tử trong lúc tranh đấu với tên linh thú cấp hai canh giữ khu vực này đã bị rơi xuống hồ nham thạch được tạo ra từ ngọn lửa của Thánh Linh Thú Cuồng Long. Hỏa Sát huynh đã thử đi xuống đó nhưng ngọn lửa quái dị đó lại không ngừng cắn nuốt và hấp thu hỏa lực của Hỏa Sát. Chính vì vậy chúng thần không thể xuống tìm tung tích của Hỏa Long công tử. Thế nên chúng thần đành phải quay về. Đến lúc chuẩn bị về tới cung điện thì đụng độ với bọn hắc bào nhân như quốc vương đã biết.” Hỏa Cương thanh âm đầy yếu ớt nói.

Sau khi nghe xong toàn bộ câu chuyện, Hỏa Sư bỗng lặng người đi, sau đó rơi vào trạng thái trầm tư. Mãi một lúc sau mới hồi tỉnh và nói lớn:

“Trước hết các ngươi cứ trở về vị trí của mình. Để ta suy nghĩ thêm về vấn đề này. Khi nào có quyết định sẽ cho truyền gọi các ngươi.”

Cả bốn người chợt ngẩn người ra, quay sang nhìn nhau với vẻ mặt khó hiểu. Họ cứ tưởng với tính cách của Hỏa Sư sẽ ngay lập tức cho người xuống giải cứu nhị công tử, không ngờ lần này Hỏa Sư lại tỏ ra bình tĩnh và chậm rãi như vậy. Điều này khiến cho họ có chút bất ngờ.

Tuy nhiên, bọn họ cũng không thắc mắc gì. Lập tức giải tán. Chỉ có Hỏa Cương là đi về khu vực trị liệu của cung điện để tiếp tục trị thương.

Lúc này ngay tại ngai vàng, Hỏa Sư đang ngồi ôm đầu suy nghĩ. Một ngày với quá nhiều điều bất ngờ khiến ông ta đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác. Ông ấy hẳn phải cần một thời gian để tiếp nhận hết thông tin này và xử lý chúng thật kỹ lưỡng vì nó có liên quan rất lớn đến tương lai tồn vong của Hỏa Quốc và Hỏa Tộc. Vạn nhất không được hấp tấp và bất cẩn.

Một lát sau, Hỏa Sư đứng dậy vươn người một cái thật mạnh. Ngày hôm nay cũng đã có quá nhiều sự kiện xảy ra, cũng đã đến lúc phải chợp mắt một lúc để lấy lại tỉnh táo và minh mẫn. Chỉ khi trong trạng thái tinh thần hoàn hảo thì những quyết định đưa ra mới thực sự chính xác và hiệu quả.

Ngay sau đó, Hỏa Sư quay người đi về hướng phòng trị liệu hoàng gia, nơi đứa con trai lớn của ông ta đang nằm dưỡng thương tại đó. Đây là việc một người làm cha như ông ta nên làm vào lúc này.

Sau vài phút di chuyển có phần vội vã, Hoả Sư lúc này đã đứng trước căn phòng trị liệu cho Hoả Lân. Nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, trước mắt ông là một thân ảnh quen thuộc đến mức gần gũi đang nằm trên giường. Cả thân người Hoả Lân bị bó gần như kín hết chỉ trừ phần đầu là không bị băng lại. Đôi mắt Hoả Lân giờ đang khép lại nhưng ý thức vẫn rất nhạy bén. Khi Hoả Sư vừa bước vào thì đôi mắt đó liền mở bừng ra nhìn về phía cánh cửa. Hai cha con nhìn nhau nhưng lại không có ai lên tiếng, không gian trong phòng bỗng trở nên im ắng lạ thường.

" E hèm, con thấy trong người sao rồi?" Hoả Sư chợt lên tiếng phá tan không gian im lặng kia.

" Con vẫn còn sống, đa tạ phụ thân." Hoả Lân giọng yếu ớt nói.

" Ta thật không ngờ chuyến này để con cùng hai vị quốc sư đi lại xảy ra chuyện lớn như vậy, thật sự là một tổn thất nặng nề cho Hoả Tộc chúng ta." Hoả Sư giọng trầm xuống, nói như than thở.

" Lần này đúng là xui xẻo, vừa ác chiến với đám linh thú cấp ba xong lại bị đám người của tổ chức bí ẩn kia lợi dụng cơ hội ra tay với Hoả Sát quốc sư. Chờ sau khi con bình phục nhất định sẽ bắt chúng nợ máu trả bằng máu!" Hoả Lân trừng mắt đầy giận dữ, nói với giọng điệu hết sức kiên quyết.

" Chuyện đó là đương nhiên. Tuy vậy chúng ta cũng cần phải tính việc tìm tung tích của tiểu đệ con, ta không nghĩ rằng nó lại có thể xảy ra chuyện." Hoả Sư chậm rãi nói.

"Con cũng tin là như vậy, trước khi rời đi con đã dặn kỹ tên linh thú đi chung với Hoả Long rằng nếu có phát hiện gì liền lập tức dùng ấn ký của con để báo hiệu. Khi đó chúng ta sẽ lên đường tìm tiểu đệ." Hoả Lân cũng nhẹ giọng trả lời.

"Vậy là tốt rồi, trước mắt con cứ tập trung nghỉ ngơi hồi phục sức lực, sau đó sẽ tính tiếp." Hoả Sư nghe vậy liền xoay qua nhắn nhủ Hoả Lân.

" Hài nhi rõ, thưa phụ thân." Hoả Lân dõng dạc đáp.

Sau đó, Hoả Sư rời khỏi phòng trị liệu, thẳng tiến về gian phòng của ông ta để nghỉ ngơi.

Trong lúc đó, tại một khu vực trong hang núi bí mật, xung quanh tối đen như mực, chỉ có một chút ánh sáng lờ mờ phát ra từ một đốm lửa le lói đang lơ lửng trên một phiến đá lớn. Xung quanh phiến đá đó có ba bóng đen đang tụm lại xì xầm bàn luận về một chuyện gì đó.

"Lão Tranh, vết thương của ngươi sao rồi?" Một giọng nói khàn khàn cất lên.

" Khốn kiếp, đau chết đi được. Không ngờ cái tên Hoả Sát đó lại còn đủ sức thi triển chiêu thức đó để lấy đi cánh tay trái của ta. Lũ Hoả Quốc chết tiệt này, ta nhất định phải cho chúng hối hận!" Thanh âm đầy phẫn nộ vang lên từ gã hắc y nhân, nhìn kỹ sẽ thấy gã bị mất một cánh tay, máu tươi đã khô lại và dính khắp người hắn, trông thật đáng sợ.

" Ngươi yên tâm, hai tên kia đã dính băng tiêm của ta, sớm muộn gì chúng cũng theo chân lão già Hoả Sát kia xuống suối vàng thôi!" Một giọng cười đắc chí vang lên trong không gian tối đen.

" Ngươi thực sự có thể giết chúng với cây băng tiêm đó?" Một giọng nói đầy nghi ngờ phát ra từ một gã hắc y nhân bên cạnh.

" Khà khà, đó là sát chiêu của ta, không phải băng tiêm thông thường. Một khi dính phải thì ngoại trừ biết được cách hoá giải, còn không thì chỉ có cách chờ bị đóng băng rồi chết thôi. Lão quốc vương Hoả Quốc cũng không làm gì được đâu!" Giọng cười khoái chí kia lại vang lên.

Nghe vậy hai tên còn lại cũng phá lên cười thích thú. Chuyến này thực sự đã lập được công lớn.

Nói như vậy thì tình hình của Hoả Lân và Hoả Cương đang hết sức nguy kịch! Không biết Hoả Sư có tìm ra được cách hoá giải băng tiêm kia hay không?

Bình Luận (0)
Comment