Băng Hỏa Ma Trù

Chương 133

Thời gian dần dần trôi qua, trong cơn gió lạnh, mặt trời dần dần hạ xuống cuối chân trời phía tây, trong không trung lưu lại ánh sáng đỏ ửng nhàn nhạt. Trong thời gian này, Phượng Nữ trước sau hai lần dùng Cửu Ly đấu khí của bản thân trợ giúp Tử Thanh Mộng chống lạnh mới giúp nàng kiên trì được tới giờ. Trên đường đi, huynh muội Tử Thanh Kiếm cũng nói chuyện rất ít, nhất là Tử Thanh Kiếm tính cách vốn rất sáng sủa bây giờ lại có phần âm trầm. Niệm Băng và Phượng Nữ đều hiểu được vì sao hắn lại như vậy nhưng không ai nói gì, tránh cho mọi người xấu hổ.

Khi bắt đầu, nhờ Phượng Nữ, Niệm băng còn chưa có cảm giác quá lớn, nhưng hai canh ngựa qua đi, ngồi trên yên ngựa rung lắc dần dần khiến hắn ăn không tiêu nữa rồi, xương cốt toàn thân như tan ra, nhất là xương hông, nói không nên lời nữa. Lúc này thân thể hắn đã hoàn toàn dựa vào người Phượng Nữ, ôm sát thắt lưng nàng, khiến cho bản thân chịu lực ít đi một chút. May mắn là thân thể suy yếu ảnh hưởng tới lực chú ý của hắn, chuyện xấu hổ lúc trước mới không tiếp tục xảy ra. Mùi hương nữ nhân tỏa ra là động lực lớn nhất giúp hắn tiếp tục duy trì, đầu của hắn tựa vào mái tóc màu phấn hồng kia, ngửi hương thơm nhàn nhạt, cảm thụ thân thể uyển chuyển mềm mại của Phượng Nữ. Mặc dù thân thể không tốt, nhưng hắn vẫn hy vọng hành trình lần này không kết thúc quá sớm.

"Trời đã tối rồi, chúng ta xuống ngựa nghỉ ngơi một chút đi." Thanh âm Tạp Lạc ở phía trước vang lên, tốc độ ngựa giản dần, tạt vào bên đường. Tạp Lạc dẫn mọi người tới một khoảng đất coi như bằng phẳng nghỉ lại. Các võ sĩ đều xuống ngựa, đối với những người thường xuyên rèn luyện như bọn họ mà nói, tiếp tục đi như vậy vẫn rất thoải mái, bất quá ……

"Này, buông ra đi. Ngươi ôm còn chưa đủ sao?" Thanh âm Phượng Nữ vang lên, Niệm Băng lúc này mới phản ứng, lưu luyến không nỡ buông lỏng đôi tay đang ôm Phượng Nữ, khí lưu nóng rực đột nhiên tỏa khắp toàn thân, Niệm Băng chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, dưới chân chấn động rồi đã nằm trên mặt đất mà Phượng Nữ đang kéo hắn dậy.

Đôi chân vô lực, hông truyền tới cảm giác nhức mỏi khiến Niệm Băng tạm thời không thể đi đường, miễn cưỡng hoạt động thân thể bản thân, thầm nghĩ, cưỡi ngựa quả nhiên phải cái gì tốt! May là có mỹ nữ bầu bạn, nếu không đoạn đường này khó khăn rồi.

Huynh muội Tử Thanh Kiếm đi tới trước người bọn họ, Tử Thanh Mộng mặc dù nhìn qua cũng có chút mệt mỏi, nhưng trạng thái so với Niệm Băng tốt hơn nhiều, dù sao ma pháp sư yếu nhất chính là thân thể. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Phượng Nữ buông tay đang kéo Niệm Băng ra, đi tới sau lưng hắn, áp tay vào phía sau lưng, lập tức, Cửu Ly đấu khí nóng rực xâm nhập vào cơ thể, khí ưu thuận theo kinh mạch lưu chuyển, trong phút chốc đi khắp toàn thân Niệm Băng. Cảm giác nóng rực khiến gã dẽ chịu suýt nữa rên lên một tiếng thoải mái, những mệt mỏi trong cơ thể tiêu thất phân nửa, toàn thân tràn ngập thoải mái ko nói nên lời.

Xoay người nhìn về phía Phương Nữ, mặc dù chỉ ngắn ngủi hai canh giờ, nhưng Niệm Băng cảm giác được, quan hệ của bản thân với nàng được kéo gần lại rất nhiều. "Cảm ơn ngươi, ta khá hơn nhiều rồi."

Phượng Nữ mỉm cười nói: "Cám ơn cái gì? Ta không thể không giúp ngươi, nếu không điều chỉnh trạng thái thân thể của ngươi khá hơn một chút, ngươi làm sao nấu cho ta ăn được? Ngươi không phải muốn biểu diễn trù nghệ của ngươi trước mặt Tạp Lạc hội trưởng sao? Cũng để hắn đồng ý mang theo nhiều thực vật vào trong núi."

Niệm Băng muốn nắm tay Phượng Nữ nhưng lại bị nàng tránh được, trừng mắt lờm lại. Niệm Băng cười hắc hắc nói: "May là còn một đoạn đường nữa." Ý tứ của hắn rất rõ ràng, ngày mai trước khi tới Thiên Đãng thành còn có thể ôm Phượng Nữ cưỡi ngựa một thời gian.

Phượng Nữ tức giận nói: "Còn không mau đi nấu ăn."

Niệm Băng cười ha hả nói: "Tuân lệnh, cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ." Nói xong đi tới bên cạnh Tạp Lạc hội trưởng.

Tử Thanh Kiếm nói với Tử Thanh Mộng: "Ngươi tới giúp Niệm Băng đi, nhiều người như vậy, sợ rằng hắn không lo hết được."

Tử Thanh Mộng nhìn ca ca, nàng biết hắn đối với Phượng Nữ không hề có tư tâm, gật đầu đi theo Niệm Băng.

Phượng Nữ cũng không né tránh Tử Thanh Kiếm, đi tới một khối đá gần đó ngồi xuống, Tử Tahnh Kiếm di theo, hạ thanh kiếm lớn sau lưng xuống để sang một bên, lấy ra túi nước đưa cho Phượng Nữ, nói: "Phượng cô nương, ngươi uống nước đi."

Phượng Nữ mỉm cười lắc đầu nói: "Thanh Kiếm đại ca, ngươi nghỉ ngơi một lát đi, ta không khát, ta muốn đợi ở đây một chút, thứ ăn Niệm băng làm rất ngon a!"

Tử Thanh Kiếm ảm đạm thu hồi túi nước, tự mình uống một ngụm, ngồi xuống bên cạnh nói: "Phượng Nư cô nương, vũ kỹ của ngươi làm thế nào có thể luyện tới cảnh giới lợi hai như vậy, ta cũng luyện võ từ nhỏ nhưng bây giờ mới chỉ có thực lực đại kiếm sư mà thôi."

Phượng Nữ nói: "Tu luyện vũ kỹ phải tuần tự tiến lên, có lẽ là bởi công pháp của ta tốt hơn. Tuổi ngươi cũng không lớn, đạt tới cảnh giới đại kiếm sư cũng không tồi rồi. Hơn nữa ta cảm giác được vũ kỹ của ngươi nhiều nhất ba năm nữa có thể tăng tới trình độ vũ đấu gia. Cố gắng tu luyện nhất định sẽ có thành tựu.

Tử thanh Kiếm nhìn nụ cười động lòng người của Phượng Nữ, không khỏi có chút ngây dại. "
Phượng Nữ cô nương, chúng ta có coi như bằng hữu không?"

"
Đương nhiên chúng ta là bằng hữu."

Tử Thanh Kiếm cúi đầu nói: "
Ngươi và Niệm Băng sao lại quen biết nhau? Xem bộ dáng các ngươi có vẻ rất quen thuộc."

Phượng Nữ nói: "
Cũng không hẳn, Niệm Băng nhân phẩm không tồi, lại làm đồ ăn rất ngon, chúng ta cũng chỉ là bằng hữu, kỳ thật chúng ta biết nhau cũng chưa lâu, tới giờ cũng chưa đến nửa năm."

"
Chưa tới nửa năm?" Thanh âm Tử Thanh Kiếm nhiều hơn vài phần hưng phấn.

Phượng Nữ lạnh nhạt cười nói: "
Mặc dù chúng ta biết nhau chưa lâu, nhưng chúng ta đều thuộc cùng một loại người, chúng ta đều có mục tiêu theo đuoir của mình mà không bị chuyện khác làm thay đổi. Hắn là như vậy mà ta cũng thế, cho nên chúng ta chỉ có thể là bằng hữu giống như ta và ngươi." Đôi mắt nàng tràn ngập thâm ý liếc mắt nhìn Tử Thanh Kiếm rồi khép lại không nói gì nữa.

Tử Thanh Kiếm ngây người một lát, hắn mặc dù cương trực nhưng không phải ngu ngốc, tất nhiên hiểu được ý tứ trong lời Phượng Nữ. Bất quá, hắn lại không bởi vì vậy mà lui lại, trong lòng ngược lại lại có ý nghĩ may mắn, hắn cho rằng bởi vì Niệm Băng không đây dưa với Phượng Nữ, Phượng Nữ mới nguyện ý thân mật với hắn hơn một chút.

Tử Thanh Kiếm cùng Phong Nữ còn đang nói chuyện phiếm, Niệm Băng ở bên kia đã triển khai trù nghệ gần như hoàn mỹ của hắn, Niệm Băng huy vũ Ngạo Thiên Đao thanh quang liên thiểm, không ngừng xuất ra cắc loại gia vị trong tay, làm cho đống lương khô vốn chán nản biến thành mỹ vị. Tạp Lạc thấy cảnh tượng đó, không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, nhất là cuối cùng Niệm Băng xuất ra một cái nồi to, dùng băng ngưng kết ra cùng một ít gia vị làm ra một nồi canh nóng bốc khói nghi ngút, hắn tựa hồ giơ cả hai tay hai chân ra nhận thức ăn Niệm Băng làm.

Chỉ đơn giản một bữa cơn lúc nghỉ chân đã kéo gần quan hệ của Niệm Băng cùng các chiến sĩ trong dong binh doàn rất nhiều. Chinh phục khẩu vị của họ, mặc dù không chinh phục được trái tim của họ nhưng có thể khiến cho các chiến sĩ thực lực không tầm thường này nhận biết sự tồn tại của hắn.

Ăn cơm xong, mọi người lại nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại lên đường. Đương nhiên, Niệm Băng vẫn cưỡi chung một con ngựa với Phượng Nữ như trước, ôm lấy vòng eo tinh tế động lòng người của nàng. Khiến cho Phượng Nữ vừa bực mình vừa buồn cười chính là, hắn lấy cớ thân thể không thích ứng được, trên khắp đoạn đường dài cả người đều đặt trên lưng Phượng Nữ, hai người tiếp xúc càng thêm thân mật. Niệm Băng cũng không muốn tách ra, vất vả lắm mới có cơ hội chiếm tiện nghi, không làm triệt để không phải thiệt lớn sao? Lần sau muốn có cơ hội như vậy không biết còn khó khăn tới nhường nào. Với dung mạo tuyệt sắc của Phượng Nữ, Niệm Băng sao lại không động tâm? May lần này hắn cố ném trụ,huynh đệ ở hạ thân cũng nghe lời, không có hành động như lúc trước.

"Niệm Băng, ngươi ngồi thẳng một chút được không, thân thể ngươi đâu có kém như vậy, vừa rồi khi ăn cơm ta đã giúp ngươi sơ thông kinh mạch rồi." Phượng Nữ bất mãn nói."

"
A! Xin lỗi, hôm nay lúc ta vừa tỷ thí với Tử Tu tiền bối, tiêu hao tinh thần quá độ lại đi đường nửa ngày trời, mệt gần chết. Ta là ma pháp sư mà! Thân thể đâu thể so với mấy người tu luyện vũ kỹ các ngươi. Phượng Nữ, đấu khí của ngươi mạnh mẽ như vậy, kiên trì một lát đi, ta ngủ trước." Nói xong, hắn thậm chí trực tiếp gối đầu lên vai Phượng Nữ, hít thở hương thơm tỏa ra, trong lòng thầm đắc ý.

Phượng Nữ nổi giận, muốn tránh khỏi Niệm Băng, lại sợ hắn té xuống, huồng chi hơi ấm không ngừng truyền tới từ thân thể hắn khiến cho người nàng như nhũn ra, đấu khí căn bản không thể dùng để đối đãi với hắn. "Tên hỗn đản nhà ngươi mau đứng lên, làm như vậy còn ra thể thống gì."

Niệm Băng lười biếng nói: "Dù sao cũng đã qua nửa ngày đường, có lẽ đại bộ phận chúng nhân đều đã biết quan hệ chúng ta ko bình thường, đã như vậy cứ cho ta ngủ một lát đi. Phượng Nữ, ngươi gầy quá, bả vai có ngạnh …."

"
Ngươi, tên vô lại nhà ngươi…."

"
Ơ, sao ngươi lại biết tiểu danh của ta?"

"
Ngươi, sắc lang …"

"
Ối, cả đại danh của ta ngươi cũng biết luôn."

"
Ta muốn ném ngươi xuống đất rồi đấy …"

"
Vậy ai nấu món ngon cho ngươi ăn."

"
Ta tức rồi đó…"

"
Không sao, tới Thiên Đãng thành, ta làm cho ngươi một bát canh giải nhiệt, bảo đảm uống vào sẽ tốt hơn."

Niệm Băng cố nén cười, cảm thụ hơi thở dồn dập của Phượng Nữ, từng lời dánh úp lại, trong cơn mơ hồ, hắn vậy mà ngủ thật, bất quá tư thế thoải mái đó vẫn không đổi.

Cơn xấu hổ của Phượng Nữ cũng đần dần tiêu thất bởi vì khi tiếp xúc với thân thể Niệm Băng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở dài mà vững vàng của hắn. Hỗn đản, hắn, hắn vậy mà ngủ luôn trên vai ta. Ơ, sao trên vai lại có cảm giác ươn ướt. Quay đầu nhìn lại, nàng phẫn nộ phát hiện, Niệm Băng vậy mà lại vừa ngủ vừa chảy nước miếng, từng cơn gió lạnh như băng thổi tới tạo cảm giác lành lạnh trên vai nàng.

Niệm Băng, ta muốn giết ngươi. Phượng Nữ nắm chặt dây cương, trong đầu không ngừng thay đổi cách tra tấn Niệm Băng, nhưng cho tới khi bọn họ tới Thiên Đãng Thành, nàng cũng không áp dụng cái gì lên Niệm Băng. Phượng Nữ mặc dù vì Niệm Băng chảy nước miếng mà phẫn nộ nhưng nàng lại phát hiện Niệm Băng ngủ khiến cho nàng cảm nhận một loại cảm giác đặc thù, khi ngủ vẻ mặt hắn vô cùng bình tĩnh, chỉ có khóe miệng lưu lại một nụ cười nhẹ, tựa hồ vô cùng hỏa mãn. Hắn lúc này không có các loại tính cách biến hóa, tựa như một đứa nhỏ. Bất luận ra sao Phượng Nữ cũng không đành lòng đánh thức hắn.

"Ai da." Chấn động kịch liệt cùng đau đớn khiến cho Niệm Băng trong giấc ngủ bừng tỉnh, day day hai mắt, mơ hồ nhìn khắp bốn phía, chung quanh tối đen, thanh âm hỗn tạp vang lên khiến đầu óc hắn có chút bấn loạn.

"Mau đứng dậy đi, đến nơi rồi." Thanh âm Phượng Nữ vang lên bên tai Niệm Băng, nghe giọng nàng, Niệm Băng nhất thời bình tâm hơn nhiều.

"Phượng Nữ, nhanh như vậy à? Ta còn muốn mượn vai ngươi một lát." Niệm Băng từ trên mặt đất bò dậy, tìm lại chỗ gối đầu thoải mái của mình.

"Á! Nóng quá, Phượng Nữ, ngươi làm gì vậy?" Sức nóng đột nhiên truyền tới khiến Niệm Băng suýt nữa nhảy dựng lên.

Phượng Nữ tiến tới trước người hắn, nắm lấy vạt áo,hung tợn nói: "Niệm Băng, không ngờ ngươi hư hỏng như vậy, hừ, ngươi cứ chờ đấy."

Niệm Băng trợn mắt nhìn, cố làm ra vẻ khó hiểu: "Ta, ta có làm gì đâu?"

Phượng Nữ chỉ vết nước miếng trên vai mình. "Ngươi tự nhìn xem, cả ngày nay ngươi làm gì."

Niệm Băng ngẩn người, hồng sắc đấu khí trên tay Phượng Nữ chiếu xuống, khiến hắn mơ hồ thấy được một vệt nước. "Đây, chẳng lẽ là do ta …"

Phượng Nữ dùng sức cấu vào tay hắn một cái. "Vô nghĩa, không phải ngươi thì là ai. Ngươi định bồi thường cho ta thế nào?"

Niệm Băng xấu hổ nhìn Phượng Nữ, suy nghĩ một lát rồi nói: "Không thì thế này đi, ta mượn vai bên kia của ngươi ngủ một lát, để cho vệt nước hai bên cân xức, nhìn sẽ đỡ hơn nhiều."

"
Ngươi …"

Không đợi Phượng Nữ phát tác, Niệm Băng xoay người bỏ chạy. Lúc này thị lực hắn đã khôi phục môt chút, phát hiện ra đây là trước cửa một gian lữ điếm, hai cái đèn trước cửa tỏa ra hào quang, Tạp Lạc đang chỉ huy kẻ dưới tay đem xe ngựa kéo vào bên trong.

"Tạp Lạc hội trưởng, nhanh như vậy đã tới Thiên Đãng thành hay sao?" Niệm Băng chạy tới tước mặt hắn hỏi.

Tạp Lạc buồn cười nói: "Có mỹ nư bồi tiếp, đương nhiên ngươi thấy nhanh. Bất quá bằng hữu của ngươi cưỡi ngựa giỏi thật, ngựa của chúng ta khó bảo như vậy mà đối với nàng cũng rất ôn thuận. Ngươi đúng là diễm phúc không nhỏ. Nên ra tay thật nhanh đi, tránh phí hoài tuổi thanh xuân. Hắc hắc."

Nhìn Tạp Lạc già rồi mà không nghiêm túc, Niệm Băng xấu hổ nói: "Chuyện này nói sau đi, chúng ta không biết lúc nào mới có thể, có lẽ sau này sẽ có cơ hội."

Đúng lúc này, một thanh âm nhu hoa êm ái từ trong sân vang lên. "Tạp Lạc hội trưởng, các ngươi tới rồi, ta và Lý Đắc bá bá còn sợ các ngươi hôm nay không tới được."

Niệm Băng chấn động toàn thân, thanh âm này đối với hắn rất quen thuộc. Không đợi hắn phản ứng, một thân thể uyển chuyển từ trong lữ điếm đi ra, một bộ trường bào màu trắng bao trùm thân thể mềm mại động lòng người, nhưng khuôn mặt có phần trắng bệch khiên cho nhan sắc của nàng giảm đi ít nhiều. Đúng là con gái của hội trưởng Ma pháp sư công hội của Băng Nguyệt đế quốc, biệt danh Nhu Nữ, Long Linh.

"Niệm Băng? Thật sự là ngươi?" Sắc mặt Long Linh càng thêm trắng bệch, vành mắt đỏ lên, ánh mắt ngốc trệ nhìn Niệm Băng, đôi môi ôn nhuyễn có chút run rẩy.

"Linh Nhi, ngươi sao lại ở đây?" Niệm Băng nhìn bộ dáng Long Linh không khỏi đau lòng, tiến lên phía trước nắm chặt tay nàng. Hắn phát hiện tay Long Linh rất lạnh, lạnh thấu tim.
Bình Luận (0)
Comment