Niệm Băng không thèm để ý tới ánh mắt của Tuyết Tĩnh, vẫn nhìn vào đôi mắt có màu lam giống hệt mình của Lạc Nhu,
" Chẳng biết có được không? ".
Lạc Nhu mặc dù trong lòng cũng rất nghi hoặc, nhưng nàng không thẹn với danh hiệu trí nữ, trong tình huống này, vẫn mỉm cười, nói:
" Vừa rồi Tĩnh Tĩnh sơ ý, ta thay nàng hướng về phía công tử bồi tội, ở yến hội sinh nhật của Lạc Nhu không có phân biệt thân phận, mỗi vị tân khách tới tham gia, đều là bằng hữu của Lạc Nhu, mời công tử ". Vừa nói, nàng đưa dao cho Niệm Băng.
Một câu nói đơn giản, nhất thời đã hóa giải được bầu không khí khó chịu, Niệm Băng đi tới bên người Lạc Nhu, hướng về phía nàng gật đầu:
" Xin các vị tiểu thư lui ra phía sau, để tránh kem rơi trên người ".
Lạc Nhu nhìn Niệm Băng, cùng Long Linh và Tuyết Tĩnh lùi về phía sau, Niệm Băng tay cầm chuôi đao, mặc dù không phải thái đao, nhưng với đao cảm của hắn, vẫn có thể cảm nhận được khí tức của đao, liếc nhìn mâm bánh trên xe, Yến Phong tới bên cạnh hắn, đưa cho hắn một chiếc đĩa nhỏ. Niệm Băng mỉm cười nói:
" Miếng đầu tiên, tự nhiên là dành cho trí nữ tiểu thư ".
Quang mang chợt lóe, ngoại trừ Yến Phong bên cạnh Niệm Băng ra, không ai có thể nhìn rõ hắn động thủ thế nào, một miếng bánh ngọt đã chỉnh tề hiện ra tại đĩa, điều kỳ dị chính là, trên dao không hề dính chút kem nào, mà vết cắt trên miếng bánh lại cực kỳ chỉnh tề, bánh và kem đều được cắt phẳng lì. Niệm Băng đưa đĩa cho trí nữ,
" Miếng bánh ngọt coi như là lễ vật của ta đi ".
Cho dù với sự thông tuệ của trí nữ, cũng không có minh bạch ý tứ của Niệm Băng, Long nhi đứng một bên không nhịn được hỏi:
" Đây rõ ràng là bánh ngọt của nhà Nhu nhi, sao có thể tính là lễ vật của ngươi? ".
Niệm Băng mỉm cười, đáp:
" Trí nữ tiểu thư, phẩm thường thì tự biết, đây là miếng bánh đặc thù duy nhất của hôm nay ".
Lạc Nhu cùng Niệm Băng nhìn nhau, nàng kinh ngạc phát hiện, mình lại nhìn không thấu tên nam tử dị thường anh tuấn trước mặt, tiếp nhận chiếc thìa do người hầu đưa tới, xúc một miếng bánh đưa lên miệng, trong lúc xúc lên, nàng phát hiện miếng bánh ngọt hơi cứng. Bánh ngọt vào miệng, Lạc Nhu không nhịn được kinh hô,
" Thật mát a! ". Bánh ngọt đầy kem, giờ đã đóng băng một phần, kem cùng bánh ngọt vào miệng liền tan ra, hương vị ngọt ngào mát mẻ nhất thời tràn ngập khoang miệng, khiến tinh thần Lạc Nhu chấn động, khuôn mặt vốn tái nhợt đã xuất hiện một mạt ửng hồng.
Niệm Băng mỉm cười, hỏi:
" Như thế nào? ". Đem băng hệ ma pháp nhập vào bánh ngọt, cảm giác thì rất đơn giản, nhưng khống chế hỏa hậu lại vô cùng quan trọng, nếu băng nguyên tố lực mà thiếu, thì vị đạo của bánh ngọt sẽ kém đi, nếu quá nhiều, bánh ngọt sẽ biến thành băng không thể ăn được, điều khiển tài tình được như vậy, sợ rằng cũng chỉ có một ma pháp sư xuất thân trù sư như Niệm Băng mới có thể làm được. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Lạc Nhu hai mắt sáng rực, hướng về phía Niệm Băng gật đầu, nói:
" Đa tạ công tử, Lạc Nhu rất hài lòng về lễ vật này, đã lâu không có thứ gì có thể khiến ta muốn ăn thêm vài miếng. Chẳng biết công tử có thể giúp hai vị tỷ muội của ta cùng phẩm thường mỹ vị độc đáo như vậy không? ".
Chúng quý tộc ở đây chẳng hiểu tại sao, nhưng nghe Lạc Nhu nói lại không hề giả tạo, trong lúc nhất thời, bọn họ đều nhìn dò xét kỹ lại Niệm Băng.
Niệm Băng khẽ cười, trên mặt toát ra một tia lãnh ngạo,
" Xin lỗi, Lạc Nhu tiểu thư, ta nói rồi, hôm nay chỉ có ngươi mới có thể phẩm thường lễ vật đặc thù này ". Quay người lại, ánh đao như chớp, từng miếng từng miếng bánh rời ra, cứ sau mười đao Niệm Băng lại dừng lại một hồi, để Yến Phong ở bên cạnh đem bánh ngọt lấy ra đĩa, ở đây không thiếu người biết vũ kỹ, bọn họ đều nhận ra, Niệm Băng dùng không phải đấu khí, chỉ là bằng đao pháp tinh thục cùng với lực tay hơn người để đạt tới hiệu quả như vậy, lực lượng được khống chế cực kỳ thần kỳ, mỗi miếng bánh đều không hề bị tổn hại, lớn nhỏ hoàn toàn giống nhau, chỉ bất quá, bánh ngọt tới miệng đám quý tộc, vẫn chỉ là nguyên vị như trước mà thôi.
Lúc Niệm Băng cầm miếng bánh cuối cùng lên tay, bảy tầng bánh ngọt đã được phân chia, mỗi người một miếng, không thừa không thiếu, hơn nữa mỗi miếng lớn nhỏ đều nhau, hiển nhiên là hắn đã tính toán chu toàn từ đầu.
Miếng bánh trong tay Lạc Nhu hết hơn nửa, nhìn Niệm Băng đã hoàn thành, mỉm cười nói:
" Thật không nghĩ tới, công tử lại cắt bánh nhanh như vậy ".
Niệm Băng cầm bánh ngọt đi tới trước người Lạc Nhu, mỉm cười nói:
" Nếu đổi là người khác, sợ rằng sẽ vô pháp cùng tiểu thư khiêu vũ rồi ". Nghĩ kỹ ra, cắt bánh ngọt là chuyện rất đơn giản, nhưng đổi lại là người thường làm, sợ rằng để cắt hơn trăm miếng bánh ngọt, cũng cần phải tốn không ít thời gian, mà trong thời gian này, vũ hội sớm đã bắt đầu rồi, Lạc Nhu hoàn toàn có thể lấy lí do chờ đợi người cắt bánh ngọt để cự tuyệt lời mời khiêu vũ của người khác, mà giả sự cắt xong bánh ngọt, nàng cũng có thể tùy tiện tìm một lý do để từ chối, tâm cơ như thế quả thực không hổ là trí nữ, Niệm Băng vào lúc nàng nói lời nhờ người cắt bánh cũng đã nhận ra điều này, trí nữ này mặc dù mặt ngoài ôn nhu bình thản, nhưng kỳ thật lại đầy mưu mẹo, sự cao ngạo trong nội tâm chỉ có trí giả mới có thể nhận ra được.
Lạc Nhu biết Niệm Băng đã nhìn tính toán của mình, miếng bánh trong tay nàng đã được tiêu diệt một nửa, lúc này, ánh mắt của Băng Tuyết thành tam đại mỹ nữ đều dồn lên người hắn, ánh mắt Lạc Nhu mang theo chút khiêu khích, Long Linh lại tràn ngập tò mò, còn ánh mắt Tuyết Tĩnh thì rõ ràng là vừa phẫn nộ vừa tò mò.
Lạc Nhu cất cao giọng nói:
" Sau khi các vị ăn xong bánh ngọt, có thể tự do tham gia khiêu vũ, Lạc Nhu hiện tại xin thủ tín, cùng vị ma pháp sư tiên sinh này nhảy điệu đầu tiên ".
Âm nhạc du dương vang lên, Lạc Nhu đưa tay phải về phía Niệm Băng, Niệm Băng mỉm cười, nắm lấy tay nàng, tự nhiên ôm lấy vòng eo mảnh dẻ tựa hồ tùy thời đều có thể bẻ gẫy, tiến ra giữa sân khiêu vũ. Tân khách tự giác tản ra, tạo một khoảng không ở giữa cho bọn họ, vũ kỹ của Niệm Băng mặc dù còn chưa quen thuộc, nhưng có âm nhạc trợ giúp, cũng dần dần tự nhiên hơn.
Hương thơm trên người Lạc Nhu rất nhẹ, nhưng lại khiến Niệm Băng phải nhớ kỹ, đó là một loại hương khí giống như lan hoa, nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng cảm giác thoải mái không nên lời, đôi mắt lam nhìn sâu vào đôi mắt lam, người bên ngoài nhìn vào, đó tựa như là cái nhìn đầy thâm tình, mà Niệm Băng cùng Lạc Nhu lại đều biết, ánh mắt của đối phương chính là ánh mắt khiêu chiến.
Cặp môi anh đào của Lạc Nhu khẽ động, chỉ đủ để Niệm Băng có thể nghe được:
" Ngươi từ đâu tới? Ta có thể khẳng định, ngươi cũng không phải người trong thành. Bởi vì Băng Nguyệt đế quốc có rất ít người tóc vàng ".
Niệm Băng mỉm cười, cũng thấp giọng đáp:
" Đúng vậy, ta vừa tới Băng Tuyết thành không lâu, tiểu thư tự nhiên chưa gặp tại hạ, sớm đã nghe danh trí nữ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Có thể cùng tiểu thư khiêu vũ một khúc, quả thực là vinh hạnh của tại hạ ".
Trong đôi mắt trong suốt của Lạc Nhu toát ra một tia bất mãn,
" Danh nhân diện tiền bất thuyết giả thoại ( ND: trước mặt danh nhân không cần nói lời thừa), cần gì dùng lời đường mật này với ta chứ? Có thể nói cho ta biết ngươi tới với ai không? Yến Phong cho tới bây giờ đều không tùy ý gặp gỡ người khác, hôm nay vẫn tới một mình, ta nghĩ, các ngươi hẳn là vừa mới làm quen thôi, có thể khiến hắn giúp ngươi, xem ra, mị lực của các hạ không nhỏ a! ".
Niệm Băng bình tĩnh đáp:
" Có lẽ là vì ta cùng Yến huynh hữu duyên, Lạc Nhu tiểu thư muốn biết ta từ đâu tới cũng không thành vấn đề, chỉ cần hỏi hảo tỷ muội của ngươi thì sẽ biết ".
Trong mắt Lạc Nhu lần đầu tiên toát vẻ kinh ngạc, phảng phất nghĩ tới điều gì,
" Chẳng lẽ, chẳng lẽ ngươi chính là nam hữu giả mạo của Tĩnh Tĩnh? ".
Niệm Băng nói:
" Không hổ là hảo tỷ muội, ngay cả điều này ngươi cũng biết, cần gì ta phải giải thích thêm nữa? ".
Trong mắt Lạc Nhu toát ra vẻ suy tư, mà Niệm Băng vẫn dùng ánh mắt sáng rực nhìn vào mắt nàng, Lạc Nhu biết, trong trận giao phong lần đầu tiên với Niệm Băng, mình đã thua, thua ở vẻ thần bí của Niệm Băng. Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên nàng phải nhấm nháp tư vị thất bại, trong lòng không khỏi khắc sâu hình tượng thanh niên đối diện.
Chung quanh tân khách nhìn nam nữ đang khiêu vũ ở giữa, tất cả đều toát ra ánh mắt hâm mộ, nam thì anh tuấn cao lớn, nữ thì tuyệt sắc xinh đẹp, tựa như một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, ngay cả lão bá tước phụ thân của Lạc Nhu, cũng không nhịn được cuống quít gật đầu hài lòng, hắn tổ chức rất nhiều yến hội xã giao, lần này là lần đầu tiên chứng kiến một kẻ có thể xứng với bảo bối nữ nhi của mình.