Băng Hỏa Ma Trù

Chương 86

Niệm Băng từ trong tư liệu của ma pháp sư công hội đã đọc qua. Triệu hoán ma pháp được mệnh danh là ma pháp tối thần bí trên đại lục, sự thần bí của nó so với hắc ám có phần còn lớn hơn. Tu luyện triệu hoán ma pháp yêu cầu cực quái dị, rất ít người có thể đáp ứng được. Yêu cầu cơ bản chính là bản thân phải là một triệu hoàn ma pháp giả, hay nói cách khác là một tiên thiên bạch nhân. Gọi là bạch nhân là bởi vì người đó khi sinh ra bản thân không hề có bất kì thuộc tính ma pháp nào. Người có hai thuộc tính đương nhiên ít gặp, nhưng cứ khoảng ngàn người thì có khoảng một hay hai người. Chứ ngươi mà không có thuộc tính nào thì vạn người chưa chắc đã có một.

Theo như tư liệu ghi chép thì mấy ngàn năm trước, trình độ ma pháp lúc đó phát triển hơn nhiều so với bây giờ, người làm chức nghiệp ma pháp sư chiếm chủ yếu. Nhân loại lúc đó dựa vào thuộc tính bản thân để lựa chọn hệ ma pháp tu luyện. Nếu như người sinh ra là bạch nhân thì sẽ bị gọi là phế vật. Khi đó, trong số rất ít những người bạch nhân trên, có một người không chịu nổi áp lực nên đã tự sát. Nhưng trong quá trình tự sát đã phát sinh ra một hiện tượng kỳ dị. Không một ai biết hiện tượng đó là gì mà chỉ biết mấy năm sau, trên đại lục xuất hiện triệu hoán ma pháp sư đầu tiên.

Bạch nhân mặc dù trong người không có thuộc tính khiến cho họ không thể tu luyện ma pháp nhưng bọn họ trời sinh đã có một tinh thần lực rất mãnh liệt. Triệu hoán ma pháp chính là thông qua tinh thần lực để gọi về các sinh vật đã lập khế ước với mình. Các sinh vật này nhỏ thì có các loại phi, cầm, tẩu thú, lớn thì có thể là cự long. Là triệu hoán ma pháp sư, tinh thần càng cường đại thì càng có thể triệu hoán sinh vật cường đại cùng mình tác chiến. Là một triệu hoán ma pháp sư thì việc nâng cao tinh thần bản thân là không cần bàn cãi, nhưng vận khí cũng rất quan trọng. Bởi vì triệu hoán ma pháp sư bản thân năng lực không có gì hết, do nguyên nhân thiên phú mà bọn họ ngay cả vũ kỹ cũng không thể tu luyện. Thành ra muốn cưỡn ép sinh vật ký khế ước thì sao dễ dàng? Vì vậy, vận khí đối với triệu hoán ma pháp sư mà nói cũng rất quan trọng. Những triệu hoán ma pháp sư sau này đã nghiên cứu tìm ra một đặc thù ma pháp cho riêng mình, dựa vào tinh thần lực cường đại mà luyện thành gọi là tinh thần ma pháp. Đối với người bình thường mà nói thì gần như không thể nhưng với bọn họ thì tuyệt không có gì khó.

Không biết vì sao mà triệu hoán ma pháp sư cuối cùng lại biến mất trên đại lục. Nhưng trong truyền thuyết thì tối cường giả của triệu hoán ma pháp sư chính là long triệu hoán sư. Nhưng dù như vậy thì Niệm Băng cũng không thể ngờ trước khi mình ly khai khỏi Băng Tuyết thành lại gặp một triệu hoán ma pháp sư. Mặc dù thiếu nữ chỉ gọi một con nãi ngưu nhưng việc triệu hoán vẫn còn sờ sờ ngay trước mắt. Nghĩ tới đó, thâm tâm Niệm Băng không khỏi kinh dị, tinh thần lực bất giác nổi lên một trận ba động. "Ừm."

Nãi ngưu cảnh giác ngẩng đầu lên nhìn về phía Niệm Băng. Thiếu nữ theo ánh mắt của nãi ngưu cũng quay đầu lại. Lúc này, Niệm Băng mới nhìn thấy rõ dung mạo của thiếu nữ. Da trắng như bạch ngọc, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú mang theo đôi mắt đen to tròn, từ trong ánh mắt khiến người ta nhìn vào như cảm thấy rất thân thuộc, đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận. Thiếu nữ lúc này đang kinh dị lên tiếng hỏi: "Là ai?"

Niệm Băng từ trong bóng tối bướcra, xấu hổ nói: "Xin chào, tiểu muội muội."

Thiếu nữ le lưỡi ra nói: "Đáng ghét, không được kêu ta là tiểu muội muội. Qua mười một tháng nữa là ta đã mười sáu rồi. Ngươi ở đây làm gì? Không lẽ ngươi cố tình theo dấu của ta? Chẳng trách ba ba nói người bên ngoài không có một ai tốt cả? Ngươi theo ta làm cái gì?"

Niệm Băng vội lắc đầu nói: "Không có, ngươi đừng có hiểu lầm, ta không có theo dõi ngươi. Chỉ lả xảo hợp đi qua đây, cảm nhận thấy ba động ma pháp nên cố tình qua coi thử. Tiểu muội...., nga, không, cô nương, ngươi là một triệu hoán ma pháp sư sao?"

Thiếu nữ ngẩn ngời một chút nói: "Ngươi nhìn ra sao? Ba ba nói, ai nhìn ra được thân phận của bọn ta, người đó phải chết."

Niệm Băng giật mình kêu lên: "Cái gì? Tại sao lại như vậy?"

Thiếu nữ lắc lắc đầu cười hi hi nói: "Nhưng mà, ngươi đừng có sợ. Dù ta có muốn ngươi chết cũng không có dễ dàng đầu. Bởi vì ta không có một con sủng vật công kích nào cả. Ca ca, huynh có gì ăn không. Ta đói bụng lắm rồi."

Niệm Băng bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Ta bỏ đi vội nên trên người không mang theo cái gì ăn được cả. Bất quá ta có thể đưa cho ngươi chút tiền. Ở ngoài đường chẳng phải có bán rất nhiều đồ ăn sao? Ngươi sao lại không ra đó mua chứ?"

Thiếu nữ bĩu môi nói: "Ta, ta lén ra bên ngoài nên trên người không có mang tiền. Mấy ngày nay chỉ toàn là uống sữa của nãi ngưu nên mới không đói chết thôi. ca ca, huynh có thể mua cho ta chút gì ăn được không? Ta có thể dùng sữa Đạm Đạm để đổi với huynh."

Niệm Băng nhìn con nãi ngưu mập mạp hỏi: "Nó tên là Đạm Đạm a?"

Ánh mắt của thiếu nữ chợt lóe lên tia dị quang: "Đạm Đạm, sao không hành lễ với ca ca chứ?"

Đạm Đạm kêu lên một tiếng, hai chân trước gõ nhẹ, cả người mập mạp của nó từ từ bay lên không trung. Niệm Băng lúc này nhìn thấy rõ dưới bùng nó là tám đầu v* hồng hồng. đúng lúc này, dị biến chợt xảy ra. Tám đầu v* của đạm Đạm chợt phun ra tám đạo nhũ sắc quang mang như thiểm điện đánh tới Niệm Băng.

Niệm Băng không phải là võ sĩ, hơn nữa dù cho hắn phản ứng nhanh thì trong con hẻm nhỏ này muốn tránh cũng tránh không được. Lúc này ma pháp quyển trục mới phát huy tầm quan trọng của nó. Lam sắc quang mang chợt bùng lên dựng lên một bức tường băng trước mặt Niệm Băng đỡ lấy đón công kích. Tám đạo bạch sắc quang mang sau khi đánh vào tường băng thì tạo thành tám cái lỗ to đùng. Niệm Băng không nghi ngờ gì nữa, tám đạo nhũ sắc này chính là phát ra từ tám núm vú của nãi ngưu, dưới tình huống không phòng bị thì tám đạo nhũ sắc này hoàn toán dễ dàng có thể xuyên qua cơ thể cưa mình.

Hữu thủ khẽ phất lên, hỏa diễm thần chi thạch từ trong không gian giới chỉ xuất hiện. Niệm Băng cẩn thận niệm một câu ma pháp, cảnh giác nhìn thiếu nữ.

Thiếu nữ thấy Niệm Băng đỡ được công kích của nãi ngưu, không kìm được kinh hãi nhìn: "Ngươi cũng là ma pháp sư?"

Niệm Băng gật đầu nói: "Đương nhiên, bằng không thì trước đó sao ta có thể cảm giác được ma lực ba động của ngươi chứ?"

Thiếu nữ bĩu môi nói: "Cũng không còn cách nào khác, ta nhất định phải giết ngươi mới được. Bằng không, để ba ba biết ta tiết lộ bí mật ma pháp bản thân thì sau này sẽ không cho ta ra ngoài đâu. Xin lỗi ngươi, ca ca."

Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt thiếu nữ làm cho Niệm Băng khó mà tìm ra mối liên hệ giữa thiếu nữ và sát nhân ở chỗ nào. Nhưng hắn không dám khinh thường chút nào. Nữ hài tử có thể sử dụng triệu hoán thuật trước mặt tuyệt không hề đơn giản.

Niệm Băng ý thức lui lại về sau một bước. Nãi ngưu tên Đạm Đạm từ từ bước lại trước thiếu nữ, hai mắt nhìn chằm chằm Niệm Băng tựa hồ như có chút gì đó khinh thường. "Ừm."

Gầm lên một tiếng, hai chân trước giơ lên, lại tám đạo sữa bắn thẳng về Niệm Băng, chỉ là tốc độ thì nhanh hơn trước nhiều.

Hữu thủ của Niệm Băng nắm chặt hỏa diễm thần chi thạch đưa ra phía trước. Một đạo tử sắc hỏa diễm phát ra ngưng tụ thành một tấm hỏa thuẫn chắn trước mặt. Đây chính là một tứ giai ma pháp gọi là tử viêm thuẫn, là ma pháp mà Niệm Băng đã chuẩn bị trước đó, có tác dụng sinh ra nhiệt độ, chuyên dùng để phòng như băng hệ ma pháp. Lúc này dùng tử viêm thuẫn để đối phó ngưu nãi ( sữa trâu hay sữa bò...ko rõ lắm) thì không thỏa đáng lắm. Tuy nhiên, mặc dù lực công kích của ngưu nãi cũng khá mạnh nhưng khi tiếp xúc với tử viêm tức thì bị bốc hơi. Chỉ trong nháy mắt khắp không gian tràn ngập mùi sữa, tử viêm thuẫn chỉ tản ra hơi nóng chứ không hề bị hư hao gì.

Bằng vào ma khống lực vượt xa với ma pháp sư đồng cấp, hửu thủ của Niệm Băng khống chế tử viêm thuẫn tiến lên trước một bước rồi nhìn con nãi ngưu mập ù nói: "Ngươi ngoại trừ nãi ngưu này ra không còn kỹ năng nào khác nữa sao? Dạng ma thú như thế này ta không hiểu sao ngươi lại có thể sinh tồn được. Nếu như con nãi ngưu hết cách thì ngươi sẽ làm gì?"

Mặc dù con nãi ngưu trước mặt so với nãi ngưu phổ thông không có gì khác biệt nhưng từ công kích của nó cho thấy nó là một ma thú. Chỉ là năng lực quá yếu, tựa hồ như chỉ có thể dùng sữa để công kích thôi.

Nãi ngưu nhìn tử viêm thuẫn trước mặt Niệm Băng dường như có vẻ e ngại, nó quay đầu nhìn chủ nhân, kêu lên mấy tiếng.

Thiếu nữ từ sau nãi ngưu ló đầu ra kinh dị nhìn Niệm Băng nói: "Ca ca, ngươi vẫn còn chưa chết sao! Vừa rồi là băng, bây giờ lại là hỏa. Sao ta chưa từng nghe nói có loại ma pháp sư như vậy nhỉ?"

Thâm tâm Niệm Băng thoáng kinh hãi, ý thức được mình vô ý đã để lộ bí mật ra nhưng Niệm Băng vẫn bình tĩnh nói: "Vừa rồi là ma pháp quyển trục, còn bây giờ chính là ma pháp của ta. Cô nương, nếu như ngươi không muốn con nãi ngưu của ngươi thành nãi ngưu quay thì mau tránh ra đi."

Thiếu nữ tựa hồ như khó khăn: "Nhưng, ngưu ngưu của ta có thể giết người mà! Ta nếu đem nó trở về không gian của ta thì làm sao mà giết ngươi đây?"

Bộ dạng của thiếu nữ rất khả ái khiến cho Niệm Băng nhìn hoài cũng không tìm ra chút dấu vết gì.

Niệm Băng buồn cười nói: "Trước giờ ngươi chưa từng giết người sao?"

Thiếu nữ lắc đầu: "Không có. Bất quá khi ba ba giết người xong thì mụ mụ ở bên cạnh cứ cùng ba ba cãi nhau loạn cả lên, chán chết đi được. Vì vậy ta mới bỏ trốn ra ngoài đây."

Niệm Băng nhìn thiếu nữ chưa hiểu chuyện đời trước mặt, trong lòng chợt nảy sinh một tình cảm khó tả. Đây không phải là tình cảm nam nữ mà chỉ là tình cảm quan tâm của huynh muội. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

"Thế này đi, ngươi đem con nãi ngưu này trở về không gian của ngươi, ta mời ngươi đi ăn, có được không?"

Thiếu nữ ngoảnh đầu suy nghĩ rồi nói: "Đúng a! Ăn xong rồi giết ngươi cũng không muộn, Ba ba dữ lắm, ta cũng không còn cách nào khác. Ca ca, ngươi đừng trách ta nha!"

Niệm Băng vung tay hóa giải tử viêm thuẫn nói: "Đi theo ta."

Dứt lời, lấy tay kéo cái mũ xuống đi ra khỏi con hẻm. Trên người Niệm Băng lúc này có rất nhiều ma pháp quyển trục, không sợ bị thiếu nữ đánh lén.

Thiếu nữ cao hứng hô lên một tiếng, hai tay chập lại trước ngực, lẩm nhẩm niệm câu gì đó: "Đạm Đạm, thu."

Hồng quang lóe lên, con nãi ngưu mập ù tức thì biến mất. Trước khi đi nó còn khẽ gầm lên mấy tiếng.

Thiếu nữ đi đằng sau Niệm Băng, hai người một trước một sau cùng tiến ra ngoài đường lớn. Niệm Băng khẽ cúi đầu, lắng nghe tiếng bước chân của thiếu nữ và từ từ tiến ra hướng thành bắc. Nếu không ly khai khỏi Băng tuyết thành thì chắc Niệm Băng đã dẫn thiếu nữ đến Thanh Phong trai ăn uống một bữa. Chỉ là bây giờ thì không được. Hiện tại, Niệm Băng còn đang muốn trồn sợ còn không kịp.

Đi khoảng nửa canh giờ, thiếu nữ cuối cùng cũng không chịu nổi cảnh im lặng, tăng tốc đi bên cạnh Niệm Băng: "Ca ca, bụng ta bây giờ đói lắm, chân muốn nhuyễn ra rồi, đi không nổi nữa. Bao giờ thì mới có thể ăn được vậy ca ca?"

Niệm Băng quay nhìn thiếu nữ đang thấp hơn mình cả cái đầu nói: "Đừng nóng, chúng ta đi tới một nơi này. Lúc đó ca ca sẽ tự thân làm đồ ăn cho ngươi ăn."

Không hiểu vì sao khi nhìn thấy ánh mắt đen láy của thiếu nữ, trong lòng Niệm Băng bỗng nảy sinh cảm giác đáng thương.

Thiếu nữ tròng mắt xoay tròn nói: "Ca ca, ngươi cõng ta có được không? Chân ta thật đi hết nổi rồi."

Niệm Băng ngẩn người sửng sốt. Hắn cao lắm cũng chỉ hơn thiếu nữ ba tuổi, nay lại nghe thiếu nữ chủ động nói mình cõng bất giác mặt ửng đỏ nói:

"Vậy sao được. Nam nữ hữu biệt mà."

Thiếu nữ bĩu môi: "Ngươi gạt ta. Ba ba chẳng phải cõng ta hoài hay sao."

Niệm Băng cười khổ: "Vậy sao giống nhau chứ. Ông ấy là ba ba của ngươi mà."

Thiếu nữ nói: "Ngươi nếu không muốn cõng ta tì ta sẽ tìm nơi nào không có ai gọi Đạm Đạm ra chở ta vậy."

Niệm Băng vội lắc đầu nói: "Vậy càng không được. Cưỡi một con đại ngưu đi trên đường dễ bị người khác chú ý lắm."

Mục đích của Niệm Băng chính là lặng lẽ ly khai Băng Tuyết thành. thẳng thắn mà nói thì chính bản thân Niệm Băng cũng không hiểu vì sao lại rước lấy mối phiền toái lớn như vậy.

Thiếu nữ đưa hai tay nhỏ nhắn ra nói: "Vậy thì ngươi phải cõng ta."

Thở dài một hơi, Niệm Băng bất đắc dĩ cúi người xuống. Dù gì thì cô ta cũng chỉ là một tiểu cô nương thôi. Thiếu nữ hoan hô một tiếng nhảy lên lưng Niêm Băng. Mặc dù Niệm Băng không phải xuất thân võ sư nhưng đứng từ góc độ người bình thường thì thân thể hắn kiện tráng hơn nhiều. Thân hinh thiếu nữ rất nhẹ, cõng cũng không tốn sức bao nhiêu. Cứ như vậy, Niệm Băng cõn thiếu nữ đi qua đường lớn rẽ vào các con hẻm, tiến về hướng mục tiêu của mình.

Chừng sau một bữa cơm, Niệm Băng có chút mệt nhọc đặt thiếu nữ xuống. Lúc này trên đầu Niệm Băng đã lấm tấm mồ hôi. "Xuống đi, tiểu tổ tông. Chúng ta tới nơi rồi."

"Thủy Hỏa Thiết khí phô, ca ca, nơi này đồ ăn ngon lắm à?" Thiếu nữ kỳ quái hỏi.

Niệm Băng không trả lời, đi tới trước cửa gõ vài cái. "Ai đó?"

Một thanh âm dịu dàng quen thuộc vang lên. Niệm Băng chợt cảm thấy trong lòng như có chút nóng bừng. Không biết từ lúc nào trong thâm tâm của Niệm Băng đã khắc ghi hình bóng của Phượng Nữ. "Phượng Nữ, là ta, Niệm Băng."

Cửa mở ra, Phượng Nữ mặc một màu bạch y hiện ra. Nhìn thấy Niệm Băng, thần sắc của Phượng Nữ chợt trở nên lạnh nhạt: "Thì ra là Băng Hỏa ma trù đại giá quang lâm. Nhà của ta nho nhỏ như vậy, không biết có gì ủy khuất không đây?"
Bình Luận (0)
Comment