Edit & Beta: Direct Kill
Cơm mới ăn được một nửa thì thấy Trình Kiều vội vã vào cửa, nói là Binh bộ Thượng thư Trần đại nhân đến, Triệu Úc đáp một tiếng, không nhanh không chậm đứng lên.
Từ Phong Cận hỏi: “Có cần ta qua bồi với vương gia?”
Triệu Úc đáp: “Không cần, vương phi ăn xong nên nghỉ ngơi một lát.” Nói xong đi tới khách phòng.
Từ Phong Cận ăn thêm hai miếng “Cận Úc lương duyên”, đôi mắt sáng tựa lưu ly chuyển động qua lại. Sầm Linh thấy hắn đặt bát đũa xuống, liền đi qua thu dọn bàn, chỉ mới đi vào trong đổ thức ăn thừa, quay đầu, đã không thấy ai trong phòng.
Ngày hè gió nhẹ, vương phủ hoa cỏ tươi tốt, hồ sen bờ liễu, trên cầu gỗ có bóng dáng hai người đang đi tới, xem cá bơi, ngắm non bộ.
Trần Đống Nghị mặc một thân thường phục, chắp tay với Triệu Úc nói: “Hạ thần lần đầu tiên đến phủ vương gia, vương gia quả thực nhã trí, phủ viện yên tĩnh, dù là bên trong tường cao nhưng vẫn gửi gắm tình cảm sơn thủy.”
Triệu Úc chắp tay cười nói: “Trần đại nhân quá khen rồi, bản vương cả ngày không có việc gì làm, không hỏi dân sinh, không để ý tới triều đình, chỉ làm chút chuyện vô bổ mà thôi.”
“Vương gia quá lời.” Trần Đống Nghị nói: “Kỳ thực bệ hạ đối với ngài vẫn ôm hi vọng rất…”
Triệu Úc không đợi lão nói xong, liền khách khí một phen, đi qua cầu gỗ, dọc theo hàng liễu rủ hai bên, cười nói: “Không nói chuyện của ta nữa, sự tình của Tử Hằng ta đã nghe nói qua, Trần đại nhân không cần quan tâm, ta ngày mai sẽ tiến cung một chuyến, giúp Tử Hằng đỡ lời.”
Trần Đống Nghị ngừng lại cước bộ, vội vàng hành lễ: “Lão phu cũng thực không có cách nào. Tử Hằng mới tới Lại bộ nhận chức, nhất thời hồ đồ, nghe theo người khác, vương gia bị thương nặng còn chưa khỏi hẳn, lão phu mạo muội đến đây đúng là có chút không thỏa đáng, nhưng nếu nó thật sự bị tấu lên vạch tội, hoạn lộ sau này chỉ sợ sẽ bị phá nát.”
Triệu Úc dìu lão đứng lên: “Trần đại nhân chớ lo lắng, ta và Tử Hằng cùng nhau lớn lên, vẻn vẹn đôi lời sự tình, há có thể không giúp đỡ.”
Trần Đống Nghị thiên ân vạn tạ: “Lão phu cũng nghe nói Tử Hằng bất kính với ngài, ngày khác ta tự mình dẫn nghịch tử tới đây để tạ tội.”
Triệu Úc nói: “Nào có nào có, chỉ là chuyện bên miệng người đời thôi, không nghiêm trọng. Phải rồi, đúng dịp hôm nay Trần đại nhân tới đây, lúc trước quý phủ của bản vương, cũng phát sinh một chuyện.”
Trần Đống Nghị nghi hoặc hỏi: “Là chuyện gì?”
Triệu Úc ghé sát tới gần lão, thấp giọng vài câu, nói xong còn lấy ra một phong thư từ trong ngực, đưa cho lão. Trần Đống Nghị run rẩy mở phong thư ra, mặt đầy sợ hãi, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất: “Vương, vương gia!”
Triệu Úc thấy lão như vậy, bày ra một bộ mặt cả kinh nói: “Trần đại nhân mau đứng lên, bản vương không hề có ý gì, chỉ là chuyện này xác thực như vậy, ta tuyệt đối không thể để Hành Hương cô nương ở lại được.”
Trần đại nhân chỉ lo chuyện này bị người ta biết, run như cầy sấy, thấp giọng thương nghị với Triệu Úc hồi lâu, sau đó mới bái tạ, rời khỏi vương phủ.
Triệu Úc vẫn còn đứng bên rặng liễu, bộ dạng rộng rãi khoan dung ban nãy biến mất, đầu ngón tay nhu nhu mi tâm, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Vương gia.” Đột nhiên có tiếng người gọi.
Triệu Úc nghe tiếng quay đầu lại, phía sau không có ai, hai bên trái phải cũng chẳng thấy bóng dáng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc. Tai có chút nóng, y ngẩng đầu nhìn bên trên, chỉ thấy Từ Phong Cận đang đứng trên một cành cây to, cụp mắt nhìn y.
Khuôn mặt Triệu Úc tươi cười trở lại, hỏi: “Vương phi tới khi nào? Trên cây dễ đứng không? Cẩn thận kẻo ngã.”
Từ Phong Cận dậm chân: “Sớm đã tới rồi, khi vương gia và Trần đại nhân còn đang đi trên cầu, ta đã ở trên cây.”
Triệu Úc gõ gõ quạt xếp vào lòng bàn tay, nụ cười ngày càng thâm trầm: “Có đúng không?”
Từ Phong Cận đối diện với ánh mắt của y, không né không tránh, lại nói: “Trong vườn cây cối cực kỳ chắc khỏe, vương gia lên đây ngồi, cũng có thể chịu được.”
Triệu Úc nói: “Bản vương sẽ không leo cây.”
Từ Phong Cận ngồi xổm ở trên cành cây duỗi một cánh tay về phía y: “Sẽ không có chuyện gì đâu, ta giúp vương gia, vương gia đạp mấy cành cây bên dưới, trèo lên đây.”
Triệu Úc đánh giá hắn hồi lâu, nhét quạt vào thắt lưng, nắm tay hắn trèo lên.
Thân cây quả thực rất vững vàng, hai người ngồi lên cũng chỉ nhẹ nhàng lay động. Từ Phong Cận tiện tay ngắt lá trúc đặt bên miệng thổi một khúc điệu dân gian, sau đó hỏi Triệu Úc vẫn im lặng nãy giờ: “Vương gia đang suy nghĩ chuyện gì?”
Triệu Úc nói: “Ngươi không biết đâu.”
Từ Phong Cận cười nói: “Thế để ta đoán thử nhé?”
Triệu Úc: “Ồ?”
Từ Phong Cận học Triệu Úc tay không vỗ quạt, lay động cổ tay ôn nhã nói: “Vương phi không ngoan, ta kêu hắn đi ngủ, hắn lại chạy tới leo cây, không chỉ như vậy, còn nghe chuyện không nên nghe. Mặc dù hắn lớn lên mỹ mạo, người cũng lanh lợi, tính tình nghịch ngợm lại còn thông tuệ, vốn có thể trở thành cánh tay đắc lực, nhưng không chịu nghe lời quản giáo, nên vứt bỏ, vẫn là nên vứt bỏ.”
Triệu Úc nhếch miệng, trong mắt mang theo ý khen ngợi, ngoài miệng lại nói: “Là vương phi lo xa rồi.”
Từ Phong Cận vân vê chơi đùa với lá cây, hỏi: “Vương gia và Trần Tử Hằng thực sự cùng nhau lớn lên từ nhỏ?”
Triệu Úc: “Đương nhiên.”
“Thế từ nhỏ vương gia cùng hắn kết giao, là để hôm nay bắt bí phụ thân hắn?”
“Vương phi cho là?”
Từ Phong Cận nói: “Nếu thật như vậy ta lại cảm thấy Trần Tử Hằng tuy rằng miệng tiện, nhưng cũng rất đáng thương.”
“Vương phi đúng là tâm địa thiện lương.” Triệu Úc nói: “Hắn mắng ngươi như vậy, ngươi còn cảm thấy hắn đáng thương?”
Từ Phong Cận nói: “Vương gia thú ta về đây, còn không phải để thế nhân mắng? Ngài và Trần Tử Hằng từ nhỏ lớn lên cùng nhau, chắc chắn sẽ biết hắn là người thế nào. Ngày ấy mang ta đi Phong Vũ Đình cũng là chuyện đã nằm trong kế hoạch. Thiệu Sơn là người của ngài, ta am hiểu chuyện gì vương gia đương nhiên đã tra được rõ, an bài tình cảnh như vậy, chính là trước tiên muốn cùng người đoạn giao, huyên náo tan rã trong không vui, sau đó sẽ làm bộ bị thương, bệnh nặng tu dưỡng, nhưng không ngờ thật sự bị người ám hại. Trong thời gian này Trần Tử Hằng bắt đầu làm việc vặt ở Lại bộ, “bất cẩn” phạm phải sai lầm lớn, Trần thượng thư là người thanh cao trung lập, chỉ có thể tới tìm người nhàn tản như vương gia để khơi thông. Vương gia lại còn đang bị thương, nếu hôm nay lão không đến, trên tay ngài còn có Hành Hương, còn nếu như đã tới, ngài sẽ bán cho lão một cái nhân tình.”
Triệu Úc nói: “Vương phi hiểu biết rất rõ.”
Từ Phong Cận hỏi: “Bây giờ cũng coi như thu được tâm Trần đại nhân, vương gia cao hứng sao?”
Triệu Úc: “Tất nhiên.”
“Vương gia nói dối, mới vừa nãy ta thấy Trần đại nhân đi rồi, khuôn mặt vương gia lạnh lùng, không có biểu hiện gì gọi là cao hứng, thậm chí có chút mệt mỏi.”
Triệu Úc liếc nhìn hắn một cái, ý cười nhạt dần: “Vương phi tự mình phỏng đoán nhiều chuyện vậy, không mệt mỏi sao?”
Từ Phong Cận cười hì hì: “Không mệt, tâm vương gia sâu tựa biển cả, một tầng lại một tầng, ta muốn hiểu thêm về vương gia, không tìm được phương pháp chỉ có thể tự mình suy đoán.”
Triệu Úc cười khẽ một tiếng: “Hiểu ta?”
Từ Phong Cận nghiêng đầu nhìn y: “Ta muốn biết vương gia đã từng thật tâm muốn kết giao với người khác, mà trong lòng thuần túy không tính toán chút gì chưa.”
Ánh mắt Triệu Úc bỗng trở nên xa xôi, như trở lại mười lăm năm ấy, y nói: “Đã từng có, nhưng chỉ một ngày.”
Từ Phong Cận hỏi: “Thế một ngày sau đó?”
“Một ngày sau đó? Ta phát hiện hắn có chút tác dụng.”
Từ Phong Cận nói: “Ngài xem, đây nào phải không thuần túy.”
Triệu Úc nói: “Bản vương không cần đồ vật thuần túy.”
“Vậy nếu như ta muốn cho ngài?”
“… Cái gì?”
Từ Phong Cận quơ quơ hai chân buông xuống giữa không trung: “Người như ta ấy mà, không có kiến thức, cha mẹ chết sớm phải dựa vào tú bà như Dư Tam Nương, chịu ân người khác nhất định phải trả. Người đối với ta không tốt ta sẽ liều mạng đánh miệng hắn, người đối tốt với ta, ta có thể đi theo hắn báo ân cả đời. Lúc trước vương gia đối với ta thật tốt, ta không trụ được đã động tâm với vương gia, ta cũng không muốn có tình cảm kia với vương gia, nhưng tình cảm trong lòng ta không thể điều khiển được.”
Triệu Úc trừng mắt nhìn, nhất thời không kịp phản ứng ý tứ của hắn.
Từ Phong Cận hì hì cười hai tiếng: “Bây giờ chuyện của Trần đại nhân coi như đã xong? Ta tạm thời không còn tác dụng nữa? Đêm đó ta nhìn thấy vẻ khốn quẫn của ngài, ngài liền nghĩ trăm phương ngàn kế khiến ta phải cảm thấy hổ thẹn.” Nói xong nghiêng đầu sang nhìn, thừa dịp Triệu Úc chưa sẵn sàng, hôn khóe miệng của y, sau đó nhanh nhẹn trèo từ trên cây xuống, ngẩng đầu nói: “Ta vốn không muốn nói thẳng với vương gia, ta muốn chờ ngài từ từ động lòng, nhưng ta sợ rằng ngài còn chưa kịp phát hiện ra tâm ý, đã đem ta bỏ quên, vậy thì chẳng phải ta sẽ thương tâm đến chết.”
Triệu Úc nói: “Ngươi không sợ bây giờ ta sẽ đem ngươi bỏ quên?”
Từ Phong Cận hoàn toàn tự tin, đắc ý nói: “Vương gia muốn một đời một kiếp, một người chân tâm, sao không thử với ta. Dù sao hai ta đều đã thành hôn, nếu ngài muốn bỏ ta tìm một người mới, thời điểm vương gia tái giá, ta sẽ đóng vai vợ trước tới đập phá, khiến cho cả thiên hạ đều biết, tưởng tượng đến sắc mặt tân vương phi giống như chậu thân dưới chân bàn vừa hồng vừa đen, thực sự làm khó vương gia.”
“Ngươi… Lời lẽ sai trái…” Triệu Úc giật mình nhận ra còn đang ở trên cây, nhất thời nói không ra lời, y chỉ tiện tay giúp một thiếu niên mình đã từng cứu, chỉ muốn chút thiện ý có thể kéo dài thêm một ít, sao có thể cùng hắn một đời một kiếp?
Từ Phong Cận nháy mắt với y: “Sau này nếu vương gia mệt mỏi thì hãy nói với ta, không muốn cười sẽ không cười, ngài đen hay trắng ta đều yêu thích.”
Triệu Úc hiếm thấy lạnh lùng: “Bản vương vẫn chưa động lòng với ngươi.”
Từ Phong Cận vung tay qua đầu bỏ đi: “Không sao không sao, hôm nay vương gia chưa động lòng, vậy ngày mai ta lại hỏi ngài.”
Triệu Úc tuy chưa bao giờ động lòng, nhưng cũng biết người khác sau khi bày tỏ xong hoặc là e thẹn hoặc là từ chối, sao y ngược lại còn bị uy hiếp? Chẳng lẽ thực sự là đi đêm nhiều ướt giày?
Nhìn bóng lưng đang dần biến mất của Từ Phong Cận, Triệu Úc nhíu mày, thầm nghĩ: Bản vương nghĩ hắn chỉ là nghịch ngợm, ai ngờ hắn còn vô lại như thế.