Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 7

Edit & Beta: Direct Kill

Úc vương phủ nằm ở thành Bắc, tường đỏ ngói vàng đình viện rộng rãi, khắp nơi đều là xà gỗ trụ ngọc khắc hình chim muông cầu kỳ, thoạt nhìn sẽ không gây chú ý, nhưng mỗi chi tiết đều được chạm khắc tỉ mỉ, bên trong rộng lớn.

Triệu Úc nắm tay Từ Phong Cận một đường xuyên qua cổng vòm hoa nhỏ, tiến vào bên trong trạch viện, chỉ thấy năm vị cô nương áo quần lộng lẫy, đằng sau là một dàn nô tài, cùng nhau phúc lễ nói: Tham kiến Vương gia.”

Triệu Úc nói: “Miễn lễ.”

Các cô nương đứng lên, ánh mắt đánh giá đặt lên người Từ Phong Cận.

Từ Phong Cận gật đầu, bộ dạng nhu thuận, tâm lại nghĩ: Nếu biết phải khổ như thế này, không bằng vừa rồi ăn cho no đến chết.

Triệu Úc vẫn chưa nhiều lời, chỉ nói: “Cận Nhi là vương phi do bản vương tự mình cưới về, ngày sau bên trong phủ có sự vụ lớn nhỏ gì, toàn bộ do hắn làm chủ.” Nói xong liền đem người kéo vào trong chính đường ở tiểu viện, thêm một tờ giấy hôn thú nữa, thân phận cứ như thế được xác nhận.

Từ Phong Cận cẩn thận xem qua hôn thư, sau đó mới đưa lên, đi tới phòng khách ngồi xuống bàn uống trà với Triệu Úc, hắn nói: “Vương gia còn chưa có nói cho ta, nên làm như thế nào để trờ thành vương phi của ngài, ta phải ứng phó làm sao với năm vị mỹ nhân ngoài phòng sao đây?”

Triệu Úc nói: “Chính thê nên làm gì, thì ngươi làm cái đó.”

Từ Phong Cận nói: “Ta nào biết chính thê nên làm gì, ta là lần đầu tiên kết hôn.”

Triệu Úc nghĩ thấy cũng đúng: “Là ta sơ sót.” Nói xong liền thả chén trà xuống đứng dậy: “Quy định của vương phủ rất nhiều, lát nữa để Trình Kiều mang gia quy tới cho ngươi, ngươi nhớ nghiền ngẫm mà đọc, ngày sau dễ quản chuyện hơn. Giữa ngươi và ta, cứ như lúc ở trên đường là tốt rồi, lúc nào không có người ta sẽ miễn quy củ cho ngươi, nhưng bí mật trong phủ mà để nhiều người biết sẽ không hay, nên làm như thế nào, ngươi tự giải quyết.”

Đến chiều tối, Trình Kiều đã đưa tới mấy bộ xiêm y cùng với một quyển gia quy ố vàng. Từ Phong Cận rửa mặt xong, ngã ở trên giường, đem sách ném cho Sầm Linh, để hắn đọc cho mình nghe.

Phần nhiều là những lễ nghi phiền phức, Từ Phong Cận nghe đến buồn ngủ.

“Khoan hành xử sự, khiêm tốn tự hạn chế, tu thân tích đức, lễ trọng, lễ trọng…” Sầm Linh đột nhiên dừng lại, Từ Phong Cận ngáp một cái hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

Sầm Linh đem sách giơ lên nói: “Trang sách bị rơi mất.”

Từ Phong Cận liếc mắt: “Không cần phải để ý đến nó, tiếp tục đi.”

Sầm Linh gật gật đầu, tiếp tục đọc: “Tôn phu trọng lễ, mỗi ngày giờ mão ba khắc, phải kính trà vấn an gia chủ.”

“Kính cái gì?” Từ Phong Cận ngồi bật dậy, cầm quyển gia quy lật lật, đem tờ giấy rơi ra lúc nãy so sánh với chữ viết trong gia quy, không phát hiện gì kỳ lạ, mới ném qua một bên nói: “Thôi bỏ đi, không đọc nữa, đi ngủ.”

Ngày kế trời còn chưa sáng, Sầm Linh đã vào phòng giúp Từ Phong Cận rửa mặt, chọn kiện trường bào xanh trắng, thắt lưng màu lam, phối với dây chuyền bạc hình hoa sen, tóc vấn lên đỉnh đâu, cố định bằng một chiếc trâm ngọc, trông tựa như một vị thiếu gia quý tộc, mi mục như họa.

“Có phải nhìn quá trẻ con không?” Từ Phong Cận cũng đã hai mươi không còn nhỏ nữa.

Sầm Linh kinh diễm nói: “A Cận làm gì cũng đẹp.”

Triệu Úc đang đứng ở ngoại trạch, sau khi tỉnh dậy, y lại đổi một thân trường sam trắng quen thuộc, trong tay đang cầm một cây kéo, đứng ở trong viện cắt sửa phong lan bạch thược hai tháng nay chưa được chăm sóc.

Trình Kiều bưng khay đựng trà, lén lén lút lút ngáp một cái, rốt cục chờ đến giờ mão ba khắc, Từ Phong Cận từ ngoài cửa tiến vào, thuận theo mà hành lễ vấn an.

Triệu Úc tiếp nhận trà tiện thể liếc nhìn hắn, trong mắt mang ý cười: “Tối hôm qua ngủ có quen không?”

Thời điểm Từ Phong Cận bước vào cửa nhìn thấy không ít thị vệ, muốn nói không quen, mấy năm qua hắn ngày đêm điên đảo, chưa bao giờ dậy sớm như thế, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã đổi thành: “Ngủ rất ngon, đa tạ vương gia quan tâm.”

Triệu Úc ý cười càng nồng, nắm chặt tay hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ: “Ngày sau còn phải khổ cực vương phi.”

Từ Phong Cận nhu tình đáp lại: “Đều là việc ta nên làm. Xong chuyện, Triệu Úc đem kéo đặt vào trên khay đựng trà Trịnh Kiều đang cầm, đi vào thư phòng.

Cứ như vậy mấy ngày kế tiếp, Từ Phong Cận luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, hắn lại bắt Sầm Linh đọc lại gia quy từ đầu đến cuối một lần nữa, hỏi: “Ngươi có cảm thấy có chỗ nào không thông?”

Sầm Linh nghi hoặc, lật qua lật lại: “Ta cũng thấy thế, nhưng nếu gia huấn đã viết như vậy, thì chắc hẳn sẽ không sai.”

“Cổ hủ.” Từ Phong Cận cầm quyển sách cuộn tròn gõ vào đầu hắn: “Ai nói cho ngươi trong sách viết là đúng?”

Sầm Linh không rõ: “Nhưng chữ viết rất đẹp, có lẽ nào lại sai?”

Từ Phong Cận cầm quyển sách mở ra, ban đầu cũng cảm thấy chữ viết không kém, nhưng vài ngày nay, mấy vị trắc phi mà người khác tặng cho Triệu Úc không có nửa điểm động tĩnh. Theo lý mà nói, hắn mới đến, không ai vấn an, cũng phải có người đến tìm cớ, đương nhiên người ta không tới tìm hắn, hắn cũng cảm thấy vui vẻ, chỉ là sự việc khác lạ như vậy, sao Triệu Úc lại làm như không thấy? Mấy vị kia không ra khỏi cửa không bước khỏi cổng, sao lại chỉ có một mình hắn phải dậy sớm mỗi ngày, phúc lễ vấn an?

Quyển gia quy được ép theo một đường nếp gấp, nhìn vào gáy sách mới thấy những sợi chỉ trắng mới tinh, Từ Phong Cận lúc này mới cười ha ha hai tiếng, dùng tay làm quạt phẩy lấy phẩy để: “Tên y nào phải Triệu Úc, gọi là Triệu thù dai mới đúng.”

Ngày thứ hai, Từ Phong Cận thức dậy cực kỳ sớm, tự mình rót trà ngon, để Sầm Linh bưng theo sau cùng đi tới ngoại trạch.

Triệu Úc như trước một bộ bạch y, đùa với chim hoàng yến đang được treo trong lồng, thấy Từ Phong Cận tự mình bưng trà lại đây, thả xuống thức ăn cho chim, nâng chén trà lên, dừng ở bên mép một chút, lại cười thả về, cầm qua chén trà Trình Kiều đang để trên khay nhấp một ngụm.

Từ Phong Cận nói: “Vương gia không sợ người khác thấy chúng ta không ân ái?”

Triệu Úc nhìn trái phải một phen, một bộ dạng vô tội nói: “Trong vương phủ đều là người của ta, nào có người ngoài?”

Từ Phong Cận thầm nói gian trá, mới chịu xin cáo lui, lại nghe Triệu Úc gọi lại.

Bên trong thư phòng bình phong được thêu hoa phù dung trang trí, án thư dựa vào cửa sổ, thấy được cả cành hoa ngọc lan bên ngoài, nghe được tiếng ve kêu chim hót. Từ Phong Cận bước chậm sau Triệu Úc vài bước, nhìn đông ngó tây khắp phòng, một bộ chưa trải qua sự đời bao giờ: “Vương gia ở đây quả nhiên đều là đồ tốt, ngay cả ấm nước cũng được làm từ ngọc thạch.” Triệu Úc vẫn chưa để ý đến hắn.

Từ Phong Cận xem đủ rồi mới đi tới trước án thư, liếc mắt một cái thì thấy trừ giấy và bút mực bên cạnh, trên bàn còn đặt hai quyển sách.

Chính xác mà nói, là hai nửa sách.

Một nửa của quyển gia quy ố vàng, nửa quyển kia thì hắn không rõ lắm, chữ viết tương đồng, nhìn như cùng do một người viết, trêu đùa hắn vài ngày nay.

Triệu Úc lấy ra một xấp giấy thượng hạng, thấy Từ Phong Cận đang nhìn trừng trừng hai quyển sách vô tội, ý cười trầm ngâm: “Ngươi biết không nhiều chữ.”

Từ Phong Cận cầm lấy một nửa cuốn sách bại hoại quạt gió: “Ta học phú ngũ xa(1).”

(1) Học phú ngũ xa: Đọc sách rất nhiều, học thức sâu rộng.

Triệu Úc mặc hắn bịa chuyện, không khách khí vạch trần: “Ngươi tự nhận là người thông minh, nếu học phú ngũ xa, chẳng phải đã sớm phát hiện ra điều kỳ lạ?”

Từ Phong Cận hỏi: “Ngài dựa vào đâu mà nói thế?”

Triệu Úc kéo hắn đến gần bên mình: “Thời điểm ngươi xem giấy hôn thú, ngươi không biết mặt chữ, còn giả vờ như mình biết.” Triệu Úc ra hiệu cho hắn mài mực, viết lên trên giấy hai chữ hỏi: “Hai chữ này là gì?”

Từ Phong Cận nhìn một chút, khẽ cười nói: “Triệu Úc.”

Triệu vương gia lắc đầu: “Không đúng.”

Từ Phong Cận không tin: “Làm sao có chuyện, trong phòng này chỉ ta và ngài, đề bút viết xuống nhất định chỉ có tên ta hoặc tên ngài, ta lại không biết chữ, tên của chính mình dù sao cũng quen thuộc, vậy chữ này, đương nhiên là tên của ngài.”

“Ồ?” Triệu Úc cười nói: “Cho nên vẫn là ngươi đoán, chứ không phải do ngươi nhận ra.”

Từ Phong Cận lập tức phản ứng lại, cả giận: “Vương gia có mệt hay không, nói hai ba câu đã muốn đặt bẫy người ta, còn muốn cùng nói chuyện không đây.”

Triệu Úc đưa bút cho hắn, sau đó dịch giấy đến trước mặt Từ Phong Cận: “Sau này không cần dậy sớm nữa, mỗi ngày đến thư phòng đọc sách học chữ.”

Từ Phong Cận sửng sốt: “Cái gì? Ta đây đã hai mươi…”

“Không quản ngươi bao nhiêu tuổi, là vương phi của ta, không thể không biết chữ được, ngày sau có thư từ qua lại, nhỡ xảy ra đại sự.” Triệu Úc nói xong liền đi ra khỏi cửa, lưu lại mình Từ Phong Cận đối diện với tờ giấy viết hai chữ ‘ô quy’ của Triệu Úc.

Triệu vương gia xong việc, liền đi ra vườn chăm hoa ghẹo chim, Trình Kiều giúp y thêm trà, Triệu Úc đợi trà bớt nóng mới nâng lên uống, lông mày nhíu lại, hỏi Trình Kiều: “Khay đựng trà rời tay?”

Trình Kiều vội vàng nói: “Chưa từng rời tay, gia, làm sao vậy?”

Triệu Úc nói: “Ngươi tự nếm thử.”

Trình Kiều bưng lên thưởng thức, cả kinh nói: “Cho… Cho đường?”

Triệu Úc không ăn ngọt, điều này vừa vặn tương phản với Từ Phong Cận, hắn nói: “Bản thân đi lãnh phạt, nếu là người bình thường mà hầu hạ bản vương như thế sợ đã sớm quy tiên.”

Trình Kiều oan uổng: “Nô tài thật sự trà không rời tay, chỉ là mới vừa đi đến phòng bếp thêm nước nóng.”
Bình Luận (0)
Comment