Cái gì gọi là hạnh phúc?
Hạnh phúc đối với anh mà nói chính là khi được ngắm nhìn em từ một góc nhỏ nơi góc phố, chỉ một chút thôi nhưng với anh mà nói lại là một khoảnh khắc thật đẹp.
Trong căn phòng u tối tại một căn biệt thự xa hoa với đường lối kiến trúc cổ kiểu Pháp, một người con gái xinh đẹp đang tĩnh lặng ngồi trên giường lớn. Dung nhan sắc sảo động lòng người nổi bật lên trong ánh đèn vàng kim ấm áp. Đôi chân mày chợt nhíu chặt lại, cô gái tức giận đứng dậy hét lên.
-Cái gì chứ ? Tôi ? Cô nói lại thử xem . Tôi bị loại sao ? Sao có thể !
Trong điện thoại vang lên tiếng nói the thé của một người phụ nữ.
-Thật mà ! Đây là nguồn tin chính xác nha ! Còn nữa, tôi còn nghe nói, Tây Nhược Hi đậu và được làm thực tập sinh đó !
-Cái gì !!!
Đinh Vũ Tâm tức tối ném bay chiếc điện thoại xuống đất, mảnh vỡ bay tứ tung nhưng cô ta lại chẳng hề tỏ ra chút gì tiếc nuối. Đôi mắt tràn ngập lửa giận, như muốn xuyên qua ô cửa thủy tinh trước mắt để thể hiện sự căm ghét đối với Tây Nhược Hi. Tròng mắt đen sắc lạnh đảo quanh một hồi rồi dừng lại, lóe sáng . Cô nở nụ cười tàn độc, đôi chân vô thức nhẹ nhàng đi đến bên bàn trà nhỏ, cầm lấy một thanh phi tiêu sắc bén, nhắm nhìn thẳng vào hồng tâm, tay dùng hết toàn lực phóng đến, chiếc phi tiêu vun vút bay lên, cắm phập vào trán của người con gái trong hình. Bàn tay Đinh Vũ Tâm nắm chặt lại.
Tây Nhược Hi, không ngờ cô lại thắng tôi ván này.Nhưng cô đừng vội đắc ý, vì tôi sẽ sớm cho cô nếm trải mùi vị của sự trả giá.
***
Bàn tay nõn nà nắm lấy thanh kéo cửa phòng thiết kế mở ra, cô gái vận đồ tây thanh lịch bước vào căn phòng. Bàn tay thu lại đặt trên túi xách bên hông, nở nụ cười tươi tắn cúi người chào.
--Xin chào.
Tây Nhược Hy một thân vận đồ công sở, áo sơ mi trắng thanh khiết phối với quần tây đen, thật gọn gàng mà trông cũng thật chuyên nghiệp. Gương mặt chỉ điểm nhẹ một ít phấn nền cùng son dưỡng nhưng cũng làm nổi bật lên dung nhan xinh đẹp thanh khiết. Mái tóc đen dài truyền thống được buộc lên cao làm tăng thêm phần trẻ trung cho chủ nhân cũng làm tăng thêm mấy phần chuyên nghiệp, thanh lịch.
Tâm trạng của cô bây giờ rất hồi hộp, không ngờ cô lại thật sự đậu vào vòng tập sự của JADE. Nhớ đến mấy ngày trước, ngay cả khi cô nhận được cuộc gọi từ bộ phận nhân sự của JADE thông báo cô đã trúng tuyển, cô còn không thể tin vào chính tai của mình nữa ! Chỉ lúc Hạ Vi lay lay người cô mà thét lên chúc mừng thì cô mới sực tỉnh ra. Đúng thật là…
Ngay sau đó, một cô gái khá trẻ đi đến, nở nụ cười thân thiện với cô.
-Xin chào, tôi là Vũ Nhan, trợ lí trưởng phòng thiết kế. Cô là Tây Nhược Hi ?
-Phải ạ, là tôi.
-Được vậy mời cô đi theo tôi qua bên này.
Cô gái trẻ dẫn cô đi ngang qua mấy dãy bàn làm việc, bên trên bày cơ man à những bản thiết kế đồ trang sức, thanh lịch có, sang trọng có, trẻ trung cũng có làm cho cô vô thức ngưỡng mộ vô cùng. Đi đến một cánh cửa lớn, cô gái mỉm cười với Tây Nhược Hi mở cửa, cô biết ý bước vào. Bên trong thật yên tĩnh, khác biệt với vẻ ồn ào bởi những âm thanh thảo luận từ bên ngoài. Tây Nhược Hi âm thầm quan sát rồi rút ra kết luận. Nội thất bao phủ bởi một màu xanh topaz nhàn nhạt trang nhã tinh tế, chứng tở chủ nhân của nó là một người khá tinh tế và nhạy cảm trong thời trang.
Cô đứng yên tĩnh trong căn phòng, nhìn chiếc ghế còn đang xoay lưng lại của mình, trong lòng là biết bao thắc mắc nhưng vẫn nhẫn nại không lên tiếng.
Một lát sau, thanh âm nhẹ nhàng đặc trưng của phái nữ vang lên trong không gian.
-Chỉ có một người thôi sao?
-…
Tây Nhược Hi khó hiểu nhìn người phụ nữ vẫn còn ngồi xoay lưng lại với mình, trong giọng nói mang theo chút nhàn tản, nhưng rất có uy nghiêm và thần thái lãnh đạo. Khi cô còn đang mải suy nghĩ thì chiếc ghế bị xoay lại, đối diện với Tây Nhược Hi là dung nhan xinh đẹp, đôi mắt phượng cong lên đầy hứngthú, đôi môi hồng căng mọng, làn da trắng nõn không tỳ vết. Thật sự, người phụ nữ này… à không…cô gái này , thật sự rất xinh đẹp, một vẻ đẹp lóa mắt làm cho người khác muốn không chú ý đến cũng không được.
Cô thẫn thờ nhìn cô gái nhưng tất cả chỉ xảy ra trong một khắc, ngay sau đó, đôi mắt Tây Nhược Hi lại khôi phục vẻ điềm tĩnh như ban đầu. Cô gái như nhìn ra biến hóa nho nhỏ trong mắt Tây Nhược Hi nhưng cũng không nói gì, chỉ mỉm cười đưa tay ra .
-Chào em, chị là Khả Ly, từ bây giờ em sẽ chính thức là…
Lời nói chưa dứt thì cánh cửa căn phòng mở ra, một bóng người mảnh khảnh quyến rũ bước vào.
-Xin lỗi chị, em đến muộn.
Tây Nhược Hi chỉ nhìn một chút , tựa như sự xuất hiện của chị gái mình không làm cô mảy may hề gì. Đối với cô mà nói, chuyện cô ta cô chấp như vậy cũng là điều bình thường mà thôi.
Đinh Vũ Tâm nở nụ cười nhìn Khả Ly, trực tiếp bỏ qua Tây Nhược Hi, tựa như hai người không quen biết.
-Em thật sự xin lỗi chị, em không cố ý đến muộn nhưng chỉ là nhà em có chút việc…
Đinh Thủy Tâm ra vẻ đáng thương ra sức giải trình bày tỏ nhìn trưởng phòng Khả, cô không tin là khi nói đến “gia đình” cô ta sẽ không nể mặt cô, hoặc chí ít là nể mặt gia thế của cô. Chẳng qua là do hôm nay cô thật xui xẻo, đang đi giữa đường xe bỗng nhiên bị thủng lốp, nếu không sẽ không phải bị để lại ấn tượng xấu đối với vị trưởng phòng khó tính này.
-Stop.
Cả Đinh Vũ Tâm cùng Tây Nhược Hi đều sững sờ nhìn Khả Ly. Cô có vẻ rất tức giận. Khả Ly khoanh tay nhìn thẳng vào Đinh Vũ Tâm, lên giọng lạnh băng.
-Tôi không cần biết cô bận bao nhiêu việc nhưng tôi chỉ biết là cô đã đi muộn và tôi rất ghét những người không đúng giờ, cô hiểu ý tôi chứ ?
Khả Ly cất lời làm cho Đinh Vũ Tâm cứng họng không nói được gì, cắn răng yên lặng đứng ở một bên. Cô nói xong nhìn sắc mặt tức tối không cam chịu của Đinh Vũ Tâm thì hơi nhíu mày rồi lại nhìn đến sắc mặt bình thản của Tây Nhược Hi, trong lòng dâng lên một hồi khó hiểu.
Hai người này không phải chị em sao ? Sao lại thờ ơ với nhau đến vậy ! Nhìn lại phong thái của Tây Nhược Hi từ đầu buổi đến giờ, cho dù có xảy ra chuyện gì vẫn luôn giữ được nét điềm tĩnh trên mặt làm cho Khả Ly hơi thấy bất ngờ, trong lòng sinh ra một chút trông đợi. Nhìn hai cô gái đứng trước mắt, cô nghĩ ngợi một hồi ròi cất tiếng nói.
-Được rồi, không nói đến vấn đề này nữa. Công ty có quy định của công ty, ai vi phạm, tất sẽ bị phạt. Từ hôm nay trở đi, hai người sẽ bắt đầu thực tập một tháng, sau một tháng sẽ có bài kiểm tra để chọn ra 1 nhân viên thiết kế duy nhất. Đã hiểu rõ chưa ?
-Dạ.
-Được rồi, ra ngoài đi, sẽ có người dẫn các cô đến bàn làm việc của mình.
Cả Tây Nhược Hi và Đinh Vũ Tâm đều tiến về phía cửa, nơi có một cô gái đang đợi sẵn để chỉ dẫn cho cả hai.
Khi cả hai người họ đều khuất sau cánh cửa thủy tinh, Khả Ly bấm nút thả tấm rèm cửa màu lam nhạt xuống. Bàn tay lướt nhanh trên bàn phím điện thoại, trên màn hình hiện lên một dãy số.Qua vài tiếng tút tút mỏi mệt, thanh âm trầm khàn của một người đàn ông lọt vào tai cô.
-Alo.
-Đã xong nhiệm vụ.
-Được.
-Nhưng là…
-Hửm ?
-Đinh Vũ Tâm cũng trúng tuyển sao?
-...
Người đàn ông im lặng một chút rồi cất tiếng.
-Chắc Đinh gia đã nhúng tay vào.
-Vậy giờ làm sao?
-Mặc kệ cô ta, làm tốt việc tôi đã nhờ cô, chăm sóc cho cô ấy.
-Haiz, được thôi.
Đôi môi đỏ mọng nhướng lên thích thú. Vành tai nghe thấy tiếng tút tút đều đều từ đầu dây bên kia. Con người này, lúc nào cũng như một tòa băng sơn vậy mà cũng… Trên đời này có nhiều cái thật ngoài sức tưởng tượng của người khác.
Đôi chân cô đi đến bên ô cửa sổ rộng lớn, hai ngóntay kẹp lấy mộtmảnh rèm nhẹ kéo ra nhìn ra bên ngoài phòng làm việc nhanh chóng nhìn thấy bóng hình nho nhỏ giứa một đám người đang lộn xộn bận bịu vì bản thiết kế mới.
Phải, thật ngoài sức tưởng tượng…