Bằng Lăng Tím - Hạnh Phúc Là Anh

Chương 4

Yêu là ... đau

“ Cạch “

Tiếng mở cửa cùng tiếng bước chân vang lên trong không gian tối tăm .

- Hi nhi à . Anh về rồi .

Hàm Tịch Dương khẽ nhíu mày trước không gian tối tăm trước mắt . Đưa tay bật công tắt đèn .

“ Tách “ . Cả căn phòng sáng bừng lên nhờ ánh đèn vàng kim ấm áp giữa ngày mưa lạnh. Anh đặt vali xuống , đảo mắt một vòng quanh căn phòng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc .

- Hi nhi à . Em đâu rồi ? Hi nhi…

Chưa kịp nói xong , anh đã bị ôm chặt từ phía sau . Sau lưng là hơi ấm nữ tính quen thuộc của cô làm anh buông lỏng căng thẳng .

- Hi nhi , em …

Anh kéo tay cô ra rồi quay người lại thì bị gương mặt đầm đìa nước mắt của cô làm cho lo lắng .

- Hi nhi . Em sao vậy ?

Anh lo lắng lại chỉ đổi lấy cô khóc thêm nhiều .

Tây Nhược Hi khóc nấc lên như để giải tỏa nỗi lo lắng của cô suốt mấy tiếng đồng hồ . Vô thức cô ôm chặt lấy anh , khóc như một đứa trẻ .

- Tại sao ? Tại sao ?

Tiếng khóc của cô làm trái tim anh như quặn thắt lên từng hồi đau đớn .

- Hi … Hi nhi …

- Anh là đồ ngốc .

Anh chưa kịp nói xong thì Tây Nhược Hi đã liên tục đánh vào lồng ngực anh . Cô điên cuồng vừa đánh vừa khóc nức nở .

- Anh là đồ ngốc … Đồ ngốc …đồ ngốc…

Anh vẫn tiếp tục yên lặng để im cho cô đánh .

Sau một hồi lâu , cô cũng mệt mỏi mà gục ngã trong lòng anh , khóc lên yếu ớt.

- Tại sao ? … Tại sao ? …

- Tại sao anh lại … lại thay em nhận hết mọi tù tội .

Câu hỏi bất ngờ của cô làm cho anh sững sờ . Cô … biết rồi !

Vòng tay anh vô thức siết ôm lấy cô . Đôi mắt nhắm chặt đau đớn , bi thương , khẽ thở dài mệt mỏi .

- Hi nhi … anh …

- Tại sao anh lại ngốc như vậy ? Anh không nghĩ tới cha mẹ mình sao ? Còn tương lai , sự nghiệp của anh thì sao ? Tại sao anh phải vì em ? Tại sao chứ ?

Cô khóc nức nở , cố gắng giằng co ra khỏi tay anh . Nhưng càng giãy giụa , anh lại càng mạnh mẽ siết tay cô lại . Cô tức giận mà cắn mạnh vào vai anh , anh lại cứ thế im lặng để cô cắn .

Dần dần , trên vai áo sơ mi của anh hằn lên vệt máu đỏ thẫm . Trong khoang miệng của cô cũng toàn là mùi máu tanh nồng khó chịu . Giọt lệ nóng bỏng lăn trên gò má cô , thấm ướt bờ vai anh . Không gian lại rơi vào trầm mặc . Ngoài trời mưa vẫn cứ rơi đều …

- Tại sao anh lại làm vậy ?

Chốc lát sau , đôi môi cô khẽ mở , run rẩy hỏi anh câu hỏi mà trong lòng cô mãi chấp niệm .



- Sao anh không trả lời em ?

- … Bởi vì anh yêu em , Hi nhi …

Câu nói của anh làm cho cô cứng đờ cả người , toàn thân tê cứng lại , hô hấp trở nên khó khăn . Trong cổ họng như có cái gì nghẹn đắng lại …

Yêu ? Anh vừa nói rằng anh yêu cô ?

Cô cười cay đắng tự mỉa mai chính mình . Cả cuộc đời này cô còn có thể nghe thấy được lời này sao ? Có sao ?

Trong khi cô còn đang hoang mang nghĩ rằng anh chỉ nhất thời buộc miệng thì người vẫn luôn ôm chặt cô lại tiếp tục khẳng định tình cảm của mình .

- Tây Nhược Hi , anh yêu em .

Anh buông người cô ra , đôi tay giữ chặt lấy bờ vai cô , đôi mắt màu hổ phách trực diện nhìn vào mắt cô . Trong đôi mắt tựa như có hàng ngàn ngọn lửa cháy bỏng làm cô ngỡ ngàng .

- Anh …

- Anh biết bây giờ anh cũng không thể cho em bất kì hứa hẹn gì , nhưng em nhất định phải chờ anh , chờ anh quay lại , nhất định .

Đôi mắt anh tỏa ra hàng vạn nhu tình làm cho cô bất giác muốn sa vào trong đó , muốn tin tưởng những gì anh nói . Trái tim cô tựa hồ lỗi đi một nhịp .

Đôi mắt cô lại nhòe đi vì nước mắt .

Không thể được . Không thể . Làm sao em có thể để anh gánh tội thay em !

- Hi nhi . Nghe anh nói . Anh sẽ không sao cả , thật đấy ! Nhưng lần này anh sẽ đi hơi lâu . Hi nhi ở nhà ngoan , em nhất định phải đợi anh về . Còn nếu … anh không thể về kịp thì em nhất định phải tìm một người thay anh yêu em thật tốt , biết không ?

Anh nở nụ cười dịu dàng tựa làn gió mát , thổi tan mọi nỗi đau trong lòng cô . Anh vẫn luôn là như vậy , vẫn luôn dịu dàng ở phía sau lưng cô , làm hậu thuẫn cho cô . Chính lúc cô rơi vào vực thẳm tăm tối , là chính anh đã vươn tay nâng đỡ cô vực dậy . Nhưng ông trời thật quá bất công , lại để cho lúc cô và anh gần kề với sinh ly tử biệt lại mới hiểu rõ được tình cảm bấy lâu trong lòng anh . Phải chăng là đã quá muộn màng ? Nhưng cô không thể , cô không thể ích kỉ như vậy bắt anh phải chịu cảnh tù tội thay cô . Chỉ cần nghĩ tới viễn cảnh anh mặc chiếc áo tù trắng đen sống trong ngục tù tăm tối thì lồng ngực cô dường như thắt lại khó thở . Không được cô không thể …

Sau khi đã điều hòa được tâm tình ,cô thở dài .

- Anh … thật cố chấp .

Anh bật cười , nụ cười thật dịu dàng cũng thật bi thương đắng chát .

- Em nói anh cố chấp ? Phải , anh thật cố chấp . Cố chấp yêu em đến điên cuồng , đến không cần tự do , sự nghiệp , gia đình ,cả mạng sống ,cũng chỉ muốn em nở nụ cười hạnh phúc nhất , rạng rỡ nhất . Hi nhi , em biết không , anh đã từng thử yêu nhiều người nhưng lại không ai mang lại cảm giác giống như em . Không phải là chưa từng thử dứt ra thứ tình cảm này nhưng căn bản chính là dứt không được .

- Anh ...

Cô bi thương nhìn vào mắt anh , nhận thấy được trong đôi mắt màu hổ phách ấy phảng phất nỗi đau buồn khó tả cùng với một tia hy vọng yếu ớt nhìn vào mắt cô . Cô nhắm chặt đôi mắt để mặc cho nước mắt cứ thế chảy xuôi .

Anh mỉm cười tựa gió xuân ôm chặt cô vào lòng , trên môi là hạnh phúc mong manh tựa sương khói .

- Hứa với anh nhé , Được không Hi nhi ?

- ...

- Hứa với anh là em sẽ ngoan ngoãn ở nhà đợi anh về , không được khóc nữa .

Anh dịu dàng nâng gương mặt cô lên , khẽ hôn lên giọt nước mắt còn vương vấn trên hàng mi dài cong vút , rồi lại nhẹ nhàng hôn lên trán cô , nụ hôn nhàn nhạt đầy yêu thương . Anh cúi đầu nhìn vào mắt cô , đôi mắt chờ đợi lời đáp lại của cô .

Cô nhìn anh , trong đôi mắt là bi thương cùng đau lòng , khẽ gật đầu .

Anh mỉm cười ôm chặt lấy cô , nụ cười an tâm cùng hạnh phúc .

Vô thanh vô thức , cả hai trái tim như cùng chung một nhịp đập , khẽ sưởi ấm hai linh hồn bị tổn thương trong câm lặng .
Bình Luận (0)
Comment