Khách trạm
Nữ nhân nào đó ngồi trong biệt viện rộng thênh thang, trên người còn ê ẩm vì mấy cái huyệt vị vừa bị đâm vào rồi rút ra không thương tiếc.
Cổ họng đáng thương vẫn còn nhói đau không nói ra tiếng.
Góc bàn bằng gỗ đàn hương thượng đẳng bị thủng lỗ chỗ bởi mũi dao sắc nhọn đâm liên tục như băm tỏi.
- Tiện nhân... Tiện nhân, thọ của ngươi sắp hết rồi.
Thái y đứng ở cửa đang định bước vào nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt già nua tái mét, nghe nói quận chúa, đứa con gái duy nhất của hoàng thượng Linh Viêm quốc, đoan trang hiền thục, dịu dàng vô cùng, vậy mà sự thật quá đáng sợ...
Một giây sau, ngoài cửa chả còn ai, hình như vừa có người chạy tóe khói...
______
Vương phủ
Sáng hôm sau, cô đang ngồi trên giường học thuộc một quyển sách, khuôn mặt không thể vui hơn nữa.
Nguyên nhân là tối hôm qua, một quyển vũ kỹ với tựa đề "Tuyết Liên Phượng" nằm chễm chệ trên cái kệ thứ ba trong Truyền Thừa chi giới khiến cô
Dụi mắt, lại dụi, dụi đi dụi lại!!!
Là Vũ Kỹ thật kìa!!!
Cảm giác từ khi bước sang cái đại lục này, cô càng ngày càng không có tiền đồ, cứ thấy bảo bối là hai mắt sáng rực lên.
Tinh Tinh vì thấy nhàm chán đành ra ngoài tự chơi rồi. Đến giờ vẫn chưa thấy quay lại.
Cánh cửa đang yên vị bị gõ "cộc cộc" khiến cô hoàn hồn, chưa kịp hỏi ai đã thấy cửa tự mở ra.
Bay vào trước là mùi hương của đồ ăn sáng nha! cũng lại đến một tháng rồi, cô chưa có ăn gì
Sau khi đám người kia lui ra hết để đồ ăn lại, Âu Dương Thiên mới ngang nhiên bước vào, lại đến bàn "đại tiệc" kia ngồi xuống.
Hôm qua vừa mới phát hiện mình bị bắt làm tiểu tam, hôm nay càng nhìn càng thấy tên trước mặt khó ưa vô cùng.
Còn dám đến đây ăn sao. Ta phi!
Thế là cô thu chân vừa thò xuống toan ra mở cửa phòng, tiếp tục đọc sách, nào ngờ tên mặt dày kia còn chưa động đũa đã đứng phắt dậy.
Thấy hắn cách giường ngày càng gần, cô vội lùi lại phía sau, trố mắt nhìn hắn.
Ăn đồ của ngươi đi, còn lại đây làm gì? Léng phéng lão nương "cắt" của ngươi đó.
Bà nó! Hắn trèo lên giường rồi, lại muốn làm gì cô nữa đây.
- Muốn ta ăn cơm hay là ăn nàng?
Ăn... Ăn cô... Lại dám ví cô với đồ ăn.
Nhưng cái ánh mắt gian xảo kia cứ nhìn chằm chằm, trực tiếp dơ chân lên đạp một cước rồi nhanh chóng đi đến phía bàn đồ ăn, bắt đầu tấn công kịch liệt.
Trong lúc đó dưới đất, Nhị vương gia của Phong Vân quốc đang ôm bụng lăn lốc, một chân còn mắc trên giường, hình như là vừa lộn nhào từ trên xuống.
Đến khi cơn đau dịu đi, hắn buông hai tay, mắt nhìn lên trần nhà, môi khẽ nhếch lên lộ ra hàm răng trắng, cứ đà này không khéo tương lai hắn sẽ trở thành... Thê nô!!!
Chắc phải dạy dỗ lại vị cuồng thê này thôi!!!
______
- Cái này ngon này, ăn nhiều lên!
"Trời ơi! Ta là người cũng không phải heo, tự ăn của mình đi, bát của ta muốn đầy ắp rồi kìa"
Bữa ăn sáng diễn ra khá suôn sẻ, mô vị vương gia nọ cũng không có ăn, chỉ lo nhồi nhét.
Tối hôm trước.
Hắc Y nhân quen thuộc đứng bên trong thư phòng, không khí căng thẳng vô cùng.
- Dực Ảnh!
Nghe giọng điệu nghiêm túc như vậy, Dực Ảnh thoáng lạnh sống lưng, tò mò suy đoán xem chủ tử lại muốn làm gì.
Có lẽ sắp tới sẽ giao cho hắn một nhiệm vụ vô cùng nguy hiểm, bộ dáng nghiêm túc tột độ kia không thể giả được.
Chẳng lẽ muốn... Sai hắn đi ám sát Linh Viêm quận chúa kia, thế lại có nhanh quá không?
- Ngươi...
Thiên ạ! Nói nhanh chút, mô hôi chảy ròng ròng rồi.
- Làm sao để... cho nữ nhân nguôi giận?
"PHỤT!!! "
Con mẹ nó! Nghiêm túc nửa ngày làm hắn suy diễn ra đủ tình tiết, sắp giải nghệ đến Huyền Linh pháp hội viết thơ văn được luôn rồi.
- Công tử, người nói là... Vương phi?
Âu Dương Thiên nhấp ngụm trà, từ chối cho ý kiến, để tên bên cạnh tự độc thoại.
- Thuộc hạ làm ẩn vệ chứ đâu có làm công tử ăn chơi, người hỏi cái này.
- Ngân lượng tháng này của ngươi hình như hơi nhiều rồi đó... >0000