Băng Lãnh Vương Phi

Chương 34

Giữa núi rừng hoang vu, một thân ảnh nữ nhân, khắp người những vết bầm tím, bất lực dựa vào một cái cây mảnh mai, không ai biết cô ta đã trải qua những chuyện khủng khiếp gì, cũng không biết là ai đã làm cô ta ra nông nỗi đó, nhưng chỉ biết khuôn mặt cô ta lúc này có một chữ...hận...khắc rất sâu vào trong tim...

- Thiên ca ca, chỉ vì một con tiện nhân mà huynh đối với ta như vậy, huynh không biết lúc này ta hận cô ta thế nào đâu? Huynh không biết được đâu...

______

- Công tử...

"... "

- Kỳ thực là có một bạch y nữ tử, người này đang bị Huyết Sát cung dán cáo thị, nói...

- Chúng nói cái gì?

- Ai gặp được liền gϊếŧ, mang được thủ cấp người này về, lấy vạn lượng hoàng kim để đổi...

"... "

- Có phải muốn thưởng thức mùi máu rồi không người huynh đệ...

Một câu của Dương Thần đã miêu tả đúng dòng tâm trạng hỗn loạn của hắn lúc này, chỉ hai từ... Gϊếŧ hết... ( Một phát trúng thưởng ah)

Âu Dương Thiên đang an toạ ở nơi được ánh sáng mặt trời chiếu cố rất nhiều nhưng sao xung quanh lại ngày càng trở nên lạnh lẽo, khuôn mặt đã không thể dùng hai từ "đáng sợ" để hình dung được... Hắn như vị thần chết cõi u minh, tùy ý dơ tay liền cho tất cả xuống địa ngục.. 

- Đi đến Vô Ảnh lâu chuẩn bị, ta muốn huyết tẩy Huyết Sát...

- Âu Dương Thiên, ngươi lười biếng quản giáo, trong một khắc không do dự mà ném cả đám người cho ta quản, giờ lại quay lại đòi người cũ, dễ vậy sao???

- Có dễ hay không, hỏi kiếm của ta sẽ biết...

"Ách... "

"Ta đây nhất định là còn rất hiền... Hắn rõ ràng biết ta đấu không lại hắn "

_____

" Đau quá... "

Hai loại độc một nặng một nhẹ lặng lẽ dày vò cơ thể cô, đau đớn khiến mắt cũng không mở nổi, chỉ cảm thấy cơ thể vẫn là rất nhẹ, có một thứ gì đó rất lạnh đang ôm lấy cô, còn cả uy áp khiến hô hấp cũng khó khăn, cô đã gặp dưới chân núi...

Trong cơn dày vò, cô chỉ biết mình đang bị hắn đưa đến một nơi xung quanh rất tối và lạnh vì mắt không hề bị tia sáng làm nhức mà cơ thể cô thì đang ngày càng run lên... Rất lạnh... Chợt nhớ đến bộ y phục chỉ vỏn vẹn có 3 lớp áo...

Thiên ah... Ông trời nhất định là đang trêu đùa cô...

Chợt hắn dừng lại, khuôn mặt cô trắng bệch...Đây chắc chắn không phải hai cực của trái đất, chỗ đó còn ấm hơn nhiều...

Có tiếng bước chân...trầm ổn đều đặn, bước đi nhẹ nhàng, kinh nghiệm bao nhiêu năm cho thấy người đang tiến đến không hề đơn giản.

Trong lúc sắp đau đến ngất đi, cô mơ hồ nghe được vài chữ trong cuộc đối thoại giữa hai người...

- Là cô ta sao?

...

- Một nữ tử bình thường...cũng có được hỗn độn linh lực sao???

...

- Cô ta nhất định phải chết...nhưng...

Lại là chết... Hàn Băng Tâm cô trên đời này ghét nhất là những kẻ dám định đoạt tự do sống chết của mình, ai cũng không được phép, kể cả Hàn Mạc Quân...người cô luôn kính ngưỡng, ông nội của cô, cũng không thể làm việc đó...

Nhưng... là ý gì? Hắn còn muốn làm gì???

Và...

Hỗn độn linh lực rốt cuộc là thứ gì???

______

Cho đến khi mở mắt ra, thật sự cảm nhận được lao tù xiềng xích là gì, cô mơ hồ đoán ra sau từ nhưng của người đàn ông đó có thể là: " Nhưng không phải bây giờ..."

Đó chính là lý do bây giờ Hàn Băng Tâm cô vẫn còn sống và ngồi ở cái nơi không thấy ánh sáng mặt trời này, muốn nhấc chân xuống giường lại thấy nằng nặng kèm theo tiếng kim loại khó nghe...

 Hai tay hai dây xích, chân cũng có một cái...thiên địa vô lương tâm ah...

- Tinh Tinh, Tinh Tinh...Ngươi đâu rồi...

Lúc này cô mới tỉnh hẳn, bật ngồi dậy, không nhịn được cười khổ...

Ngẩng đầu nhìn trần nhà tù lạnh lẽo mà than một hồi, đoạn tự đập vào đầu một cái thật mạnh như muốn thức tỉnh bản thân...

"Hàn Băng Tâm ngươi phải cố lên, bây giờ chưa chết được, ngươi chỉ mới mười chín tuổi thôi, chết lúc này tên ngươi nhất định sẽ được viết ngược lại..."

Sắn tay áo lên để lộ ra cổ tay trắng nõn, cô để hai ngón tay lên bắt mạch...

"..."

Ngẩn ngơ đến 10p, cô vẫn chưa hoàn hồn...

"Độc...chất độc...biến mất rồi..."

- Sao lại tự biến mất rồi, Tinh Tinh rõ ràng không có ở đây???

"Cạch..."

- Ai???

Tiếng động làm cô giật mình, có người sao? Trong căn phòng này?? Quái gì vậy, đã nhốt con nhà người ta còn chơi ghép phòng sao???

Nhìn về phía cánh cửa đang chốt khoá then cài, đến bóng mai cũng không có, cô liền đảo một vòng xung quanh căn phòng...không có ai cả...

"Cạch Cạch..."

- Ai vậy, ta không chơi trốn tìm với ngươi đâu đó...

Thật sự không có ai, chẳng lẽ...

"Không không không, Hàn Băng Tâm mày đần ah, ma không có thật..."

- Nhưng đó là trái đất, biết đâu ở cái đại lục biếи ŧɦái này lại có...

"Cạch cạch cạch...."

- Maaaaa...

Có thứ gì đó chạm vào lưng từ phía sau khiến cô trợn tròn mắt, đoạn vòng tay ra đằng sau tóm lấy tên đội lốt ma quỷ hù người, nhưng cô lại cầm được một cái gì đó cứng cứng...

Cô nhanh chóng xoay người lại... cái này... sao mà quen quá...

______

Ở một nơi khác trong Huyết Sát địa...

- Ông bắt tôi đến đây muốn làm gì???

- Tại sao...

"..."

- Tại sao ngươi lại ở đây... vậy có phải nàng... cũng đến rồi không?

- Nàng ấy ở đâu rồi???

Giọng nói nghẹn ngào run rẩy vang lên trong căn phòng rộng lớn, bên trong không biết ẩn chứa bao nhiêu nỗi nhớ nhung, hy vọng khi thấy được tia sáng...

Tinh Tinh thì lại không có chút nào cảm xúc khi nghe giọng nói, ngược lại trong lòng có thêm chút ghê tởm, không khỏi tự chủ được hai bàn tay nắm chặt lại, kích động mà hét lớn lên...

- Đừng có gọi chủ nhân của ta, kẻ như ngươi không xứng... Ban đầu là ai bỏ rơi người, là ai làm chút hy vọng cuối cùng của người cũng tan biến, chỉ đành mang cái hư danh nhốt mình trong phòng tu luyện đến khi tẩu hoả nhập ma, ngươi tốt nhất nên câm cái miệng lại đừng để ta phải thấy ghê tởm...

Dừng lại một chút như muốn lấy chút không khí, ánh mắt nó càng trở nên đục ngầu, chứa đầy bi thương...

Khi đã thoải mái hơn chút, nó nặng nề lên tiếng.

- Ta biết ta không bản thân không đánh lại ngươi, muốn cái gì mau nói...

Hít một hơi thật sâu rồi thở hắt ra, hắn chả có vẻ gì là tức giận cả, chỉ là đang nôn nóng điều gì đó...

- Ta chỉ muốn hỏi ngươi hai câu, hỏi xong liền thả ngươi ra...

"..."

- Nàng sống có tốt không???

- Nhờ phúc của ngươi, ngươi nói xem sống có tốt không?

"..."

- Vậy...nữ tử đi cùng ngươi là ai? Tại sao trên người cô ấy ta lại cảm nhận được...Hỗn độn linh lực???

"..."

Tinh Tinh đứng người, sao hắn ta biết được...Chẳng lẽ...

- Từ lúc chúng ta đến có phải ngươi đã sớm biết rồi đúng không???

Hắn im lặng...

- Khi chúng ta đứng trước cửa có phải ngươi đứng ngay phía trong không???

- Khi đó...cô ta còn trúng độc...

- Cái gì??? 

Tinh Tinh không kiềm chế được hét lớn, ánh mắt ngây thơ ngày nào giờ bị những tia máu giăng kín như muốn nhìn thấu sự độc ác của nam nhân trước mặt...

Nó bất lực gục đầu xuống nhìn đất, nặng nề nghiến răng từng chút một...

- Ngươi đã biết khi đó chủ nhân trúng độc...ngươi biết rõ chúng đang tìm người khắp nơi...biết rõ thủ đoạn của Huyết Sát cung tàn độc biết rõ khi đó chủ nhân người cần ta...nhưng tên lòng lang dạ sói ngươi vẫn không hề thay đổi...

Nó oán hận nói, dòng nước mắt nóng hổi trực trào, vẫn kiên trì gằn giọng

-  y như khi ngươi biết rõ... tiền chủ nhân có yêu ngươi, bị ngươi làm cho mê muội nhưng chơi chán ngươi lại đâm một nhát dao đau đến cấu xé tim can, đau hơn cả khi lục phủ ngũ tạng nát thành từng mảnh...

Đến lúc này không còn bình tĩnh được nữa, nó tức giận hét lớn...

- Rốt cuộc ngươi là cái thá gì??? Tiền chủ nhân bị ngươi đâm một nhát còn chưa đủ giờ ngươi còn muốn hại cả Hàn Băng Tâm... Ngươi muốn đến khi chết cũng không được siêu sinh sao???

- Khi trước ta còn chưa tu thành cái dạng gì, nhưng bây giờ, nếu chủ nhân của ta xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ lấy cái mạng của ngươi...

Cả căn phòng lặng như tờ, người bên ngoài đi qua chỉ thấy từng đợt hét lớn rồi từng đợt gằn giọng cứ nối tiếp nhau.

Căn phòng bị thù hận và hận thù che lấp, trên đời chả có thuốc hối hận để sửa chữa những cái sai lầm thời còn nông nổi, một giọt cũng không có...

Tinh Tinh quay lưng lại nhìn ra cửa sổ, nơi có cây hoa đào đang đến mùa nở rộ, cánh hoa rơi lả tả, tuy nó không cho là cảnh đẹp gì nhưng ít nhất còn đỡ hơn nhìn mặt tên nam nhân đằng sau nó.

"Chủ nhân người phải đợi ta đến, người không có chết được đâu..."

Khuôn mặt hắn tối sầm lại...Tiền chủ nhân... Chủ nhân...Hàn Băng Tâm...những từ này cứ vất vưởng trong đầu hắn...

Đây là ý trời sao??? Để hắn làm tổn thương người hắn yêu giờ lại làm tổn thương đồ đệ của người đó???

- Nàng ấy... rất hận ta sao?

- Hết hai câu rồi, phiền ngươi thả ta ra, ta không có rảnh rang như ngươi, ta phải đi cứu người...

"..."

- Ta đi cùng ngươi...

Máu sôi đến tận não, lòng bàn tay nhanh phóng phóng ra một quang cầu lửa hướng phía sau lưng đi đến...

Hắn không né tránh, cũng không đánh trả, bị quang cầu xoẹt qua tay phải một vết bỏng rất dài, rất đau, nhưng hắn từ lâu đã chẳng còn chút cảm giác, có thể là vì đạt đến thực lực này đã chịu quá nhiều loại đau đớn khác nhau, nếm đủ mùi vị tình trần thế tục... đến khi phun ra ngụm máu đỏ tươi hắn cũng chả thèm ôm ngực lấy một cái...

Bức tường linh lực bên ngoài mở ra...

Tinh Tinh cũng không thèm để ý hắn, đến quay lại cũng không thèm, như thể nhìn hắn thêm chút nữa sẽ làm bẩn mắt nó vậy...

Sau khi xác định được phương hướng thì đi thẳng, Tinh Tinh phẩy tay biến thành một thiếu nữ tầm mười sáu tuổi, bộ y phục màu đen cài đai càng ôm sát người, tôn lên dáng người mảnh khảnh, tóc tuỳ ý cột thành búi, khuôn mặt mờ ảo phía sau mạng che mặt...

Đâu còn ánh mắt ngây thơ, khuôn mặt tròn tròn đáng yêu mà giờ đây là một sự tức giận không nói nên lời, đi đến ngưỡng cửa vẫn không quên để lại một câu.

- Tiền chủ nhân bà ấy... quá khứ lẫn hiện tại, cho dù đến tương lai... đều hận ngươi...

Bình Luận (0)
Comment