người dịch: idlehouse
Liệt Hoa vào phòng vệ sinh để dặm lại phấn son. Ban nãy ngồi góc tối phía trong của xô pha làm một hiệp với Tần Phong, hiện giờ phía dưới dinh dính nhơm nhớp. Cô ta nghĩ thôi rửa ráy sơ qua đi, rồi thoa chút chất làm săn cơ dưới, vẫn tiếp tục được thêm vài hiệp nữa. Cơ thể của phụ nữ tiện ở chỗ đó, không như của đàn ông, có ác liệt cách mấy thì một đêm cũng chỉ gắng được vài lần.
Cho nên, cần cù như cô ta thì cũng kiếm được kha khá.
Bên bồn rửa tay cũng có một cô bé khác đang rửa tay. Liệt Hoa không khỏi liếc mấy cái qua gương. Cô bé này có chiều cao không khác mấy với cô ta, nhỏ nhắn, trắng xanh, tựa như một chú mèo yếu ớt. Mái tóc dài để xõa che đi hơn nửa khuôn mặt nhỏ, nhìn không rõ được mắt.
Chưa bao giờ gặp cô bé này ở KTV này bao giờ, chắc là khách nhỉ. Cơ mà một cô bé xinh xắn ngoan hiền như thế kia, sao lại bị đưa tới một chỗ như vầy chứ? Quán KTV “Thời đại Black Metal” này chính là nơi phức tạp nhất trong Yến Thành đấy. Đầy du côn, ai nấy đều có băng có đảng, một cô gái lạ một thân một mình vào đây rất dễ bị ức hiếp. Liệt Hoa vốn định nhắc nhở cô bé một chút, xong nghĩ lại, mắc mớ gì đi quan tâm chuyện rỗi hơi này? Cô bé ấy thậm chí trong sáng và ngây thơ đến khiến cô ta ganh tị, cô ta không khỏi tưởng tượng bộ dạng cô bé này khi sa ngã thì sẽ trông thế nào, rồi vì thế mà nảy sinh cảm giác vui sướng.
“Tiền chị bị rớt.”
Đang lúc Liệt Hoa kẻ mắt, ý nghĩ lang thang khắp nơi, thì cô bé kia chợt lên tiếng với cô ta. Giọng phẳng lặng, lành lạnh.
Cô ta cúi đầu nhìn, dưới sàn quả nhiên có một cuộn tiền 100 đồng, vẫn còn ươn ướt.
Rớt lúc nào nhỉ? Cô ta hơi lấy làm lạ, nhưng chả buồn nghĩ thêm. Mấy kim chủ cho tiền ở đây, toàn thích cuộn lại, cột bằng giây thun, đem cho thì mang lại cảm giác béo bở hơn là đưa từng tờ từng tờ.
“Cám ơn nha.”
Liệt Hoa cúi xuống nhặt. Cặp đùi thon dài kia bước đến gần, một bàn tay lạnh như băng giữ quanh cổ cô ta, một thứ gì đó thoang thoảng mùi trái cây áp lên mũi, cả người cô ta mềm nhũn không làm được gì nữa, rất nhanh sau đó bất tỉnh nhân sự.
……..
Trong một phòng bao lớn ở “Thời đại Black Metal,” có cỡ 10 người đang ngồi, bên cạnh mỗi người đàn ông có đến 2-3 cô gái đẹp. Đèn disco đủ màu lóng lánh ánh trên mặt của từng người, cả căn phòng bao như một bể cá khổng lồ, người thì giống như cá cầu vồng bơi trong đấy. Kiểu quán KTV như thế này đã ít thấy ở khu đô thị ở Yến Thành rồi, nhưng trong khu nhà cũ phía bắc Yến Thành thì vẫn rất đắt khách.
Lúc Phương Trì bước vào phòng bao đó, gã đàn ông tên Tần Phong đứng ngay cửa đợi cô. Vừa thấy cô, gã lập tức ôm lấy vai ấn cô xuống ghế xô pha, cằn nhằn: “Liệt Hoa, em đi đâu thế hả? Mãi mới quay về! Đợi em nãy giờ!”
Phương Trì đã kéo Liệt Hoa bất tỉnh nhân sự giấu vào trong phòng chứa đồ của nhà vệ sinh. Thay ra bộ đồ của cô ta, hoá trang giống như cô ta. Liệt Hoa là người cô theo dõi trong đám đông rồi quyết định chọn để ra tay: vóc dáng và mái tóc đều khá giống cô. Cô học theo cách của Liệt Hoa, nhún vai lầm bầm nói xin lỗi bằng giọng không rõ, giống như đang ngậm đá trong miệng. Có vẻ như Tần Phong cũng không quan tâm cho lắm, hết thảy mọi ánh mắt đều tập trung lên một người đàn ông giữa phòng.
Tên đàn ông đó độ 30 tuổi, vóc người vạm vỡ, chiếc cằm vuông vắn có đường chẻ, mũi cũng rất to. Một người hình dong như thế, thường là có dục vọng rất cao. Hắn gần như lấy làm hãnh diện với điều đó, mặc quần da bó sát, nơi nọ gồ lên ngồng ngồng.
Chiếc bàn trước mặt hắn bày 3-4 cặp kính huyễn thực, trông như làm bằng chất liệu kim loại lạnh lẽo, màu đá thạch anh âm u, mỏng manh nhưng vừa khít với sườn mặt người dùng—-chính là sản phẩm mới nhất năm nay của hãng O chuyên sản xuất kính huyễn thực hạng sang, hiện giờ hình như vẫn đang trong giai đoạn pre-sale, chưa phát hành rộng.
Ánh mắt của những cô gái đều không sao rời được khỏi mấy cặp kính đó. Đừng nói gì đến cái giá mười mấy vạn mới mua được một cặp kính tối tân chưa phát hành này, ngay đến kính huyễn thực hiệu O hạng thường các cô cũng không mua nổi. Tuy trong nước có một thế giới huyễn thực Maandala lớn nhất thế giới, nhưng trong việc chế tạo kính và phụ kiện thì các hãng nước ngoài vẫn đi trước cả mấy dặm. Sản phẩm của nhãn hiệu O mang đến cảm giác rất sống động chân thực, ngoài ra thiết kế của họ mang cảm giác đi trước trào lưu, tất cả những hiệu kính huyễn thực khác khó bì kịp.
“Nào, ai muốn xem trước? Anh nói cho mà nghe ha, xem xong là các em sẽ phê lòi luôn đấy!” Tên đàn ông ở giữa phòng nói chắc như đinh đóng cột.
Một cô gái khác đang được Tần Phong ôm chộp ngay lấy một cặp kính, cười tít mắt hỏi tên đàn ông đó: “Thật hả?? Phê hơn là cả được anh Lút Cán làm đó hả?”
Lút Cán cười ha hả: “Hơn anh thì chưa gặp, nhưng tuyệt đối dữ dội hơn anh Tần Phong của bọn em!”
Tần Phong xì một tiếng, giựt lấy cặp kính, “Lộ Lộ, thôi đừng xem!”
Lút Cán chỉ Tần Phong nói: “Ồ, anh Tần Phong của em sợ rồi này!”
Lộ Lộ giành về lại, nũng nịu nói với Tần Phong: “Để em chứng minh cho xem nà!”
Lộ Lộ và ba cô gái khác đều mang kính vào. Lút Cán điều chỉnh cho bọn họ, Phương Trì cũng nhìn chăm chú.
Reboot năn nỉ cô tra giúp anh ta cái thứ này, một đoạn VR thử nghiệm mang tên là Rạn Băng. Hiện giờ Rạn Băng chưa được phát tán trên phạm vi lớn, chỉ loanh quanh ở những địa điểm vui chơi xập xệ trong khu phố cũ của Yến Thành.
Bốn cô gái nhanh chóng tiến vào trạng thái. Âm thanh vòm lập thể tự động bật lớn những bài hát đang lưu hành, nghe đinh tai nhức óc. Dưới ánh đèn khi sáng khi tối, trông bốn cô gái không có gì khác thường, nhưng lồng ngực dần dần phập phồng nhanh hơn, tay chân co lại.
Tần Phong cũng mới được thấy người khác xem Rạn Băng lần đầu, tò mò quan sát. Phương Trì lén chạm nhẹ vào tay Lộ Lộ, lòng bàn tay mềm mại của cô ta nóng rẫy, ướt đẫm mồ hôi. Lộ Lộ có vẻ như không cảm giác được cái chạm tay của cô, miệng còn phát ra âm thanh rất lạ. Sau nữa thì âm nhạc trong phòng quá ồn ào, Phương Trì nghe không rõ nữa.
Phương Trì canh đồng hồ, đoạn phim Rạn Băng này phát một mạch tổng cộng là 3 phút 14 giây, trong lúc chiếu, Tần Phong mất kiên nhẫn, lầu bầu: “Sao còn chưa xong nữa!” Gã thò tay vào dưới váy của Lộ Lộ sờ soạng, “Mẹ kiếp, không ướt! Phê chó gì!”
Rạn Băng kết thúc xong, kính của bốn cô gái được gỡ ra, Lút Cán hỏi một cách hào hứng: “Thế nào? Phê không?”
Mắt của 4 cô gái đờ đẫn, không nói được gì.
Tần Phong đẩy Phương Trì ra, vòng tay kéo Lộ Lộ đang thất thần lên đùi, vén váy của cô ta rồi ráp cô ta vào mình, bắt đầu huých người lên xuống, miệng nói: “Có cần chứng minh nữa không? Thử mà xem!”
Lộ Lộ hoàn hồn, hai tay bắt đầu quơ quào: “Aaaaaaa—-đừng!” Cô ta ra sức phản kháng Tần Phong, kết quả lại khiến cho Tần Phong nổi giận đùng đùng, dùng hai tay tóm cổ tay với cổ chân của cô ta hai bên, điên cuồng đâm. Ban đầu Lộ Lộ còn khóc thét, sau đó không nói gì nữa, rồi thần trí có vẻ như bắt đầu tan rã.
Trạng thái đó của cô ta thật sự không ổn. Bốn cô gái khác cũng đã đeo kính lên, bắt đầu trải nghiệm, trước đó họ không quên pose để chụp hình với những chiếc kính hiệu O. Có một cô gái tên là A-Ngữ đã tỉnh lại sau khi chơi Rạn Băng đợt vừa rồi, nhưng trông cô ta không được bình thường lắm, không ngừng xoa cánh tay trần nhẵn mịn của mình, như là rất lạnh. Một người đàn ông ngồi cạnh hỏi cô ta đã trông thấy gì, có phải thật ra là một đoạn phim heo không, cô ta lẩm bẩm: “Không phải….. không có ai cả, cảm giác như đứng trong sương mù rất dày, không thấy rõ được gì…… nhưng mà có gì đó động đậy, giống như đang xoáy vào người mình ấy, âm thanh xung quanh rất kỳ quái…….” Lút Cán sáp đến gần cô ta, nói: “Sau này nếu muốn xem nữa thì nhớ tới tìm anh nhá!” Có vẻ như tâm trạng của hắn rất tốt, cười không ngừng.
Reboot nói với Phương Trì, hiện giờ nhóm anh ta cũng mới chỉ biết đến sự tồn tại của Rạn Băng, nhưng chưa lấy được mẫu nào của nó. Kẻ chế ra nó có vẻ như không có ý định phát tán Rạn Băng, cho nên trong lập trình có công năng “dùng xong tự huỷ.” Xem xong nó tự động xoá. Reboot đã cảnh cáo Phương Trì không được xem, bởi vì chiếu theo báo cáo của 2 bản mẫu, đã xuất hiện tình trạng thần trí thất thường ở mức độ khác nhau, xuất hiện triệu chứng không sao cưỡng lại được ý tưởng muốn xem lại. Cho nên hiện giờ điều cần làm là thứ nhất tìm xem nguồn của nó ở đâu, thứ hai là cố gắng lấy được một mẫu để tiến hành phân tích.
Lút Cán đi một vòng quanh phòng bao, phát hiện còn lại mỗi mình Phương Trì chưa xem, vẫy tay gọi: “Liệt Hoa, qua đây!”
Phương Trì ngoái đầu nhìn Tần Phong, rõ ràng gã đang còn phê sau khi làm tình, chẳng hơi đâu quan tâm đến cô. Cô dùng giọng đơn đớt cầu xin Lút Cán: “Anh Lút Cán à, em mới phê rồi, không cần xem đâu!”
Lút Cán đang ngậm hờ điếu thuốc, hơi mất hứng, cảm thấy cô không hiểu chuyện. Hắn vẫy vẫy tay, một gã đàn ông ngồi gần Phương Trì nắm cánh tay cô lôi qua bên kia.
“Áaaaa—-Anh Lút Cán!”
Lút Cán xốc cô lên lòng, “Liệt Hoa, phê một lần thì phê thêm lần nữa, sợ gì chứ? Nào…… anh Lút Cán đích thân mang vào cho em……”
Trước mắt sáng loá, thình lình cả người bị băng đá rạn nứt vây kín, âm nhạc đinh tai nhức óc trong phòng đã biến mất, dường như cả người cô đang ở giữa một nơi tuyệt đối yên tĩnh. Tim Phương Trì nổi lên một cơn co thắt, cảm giác đau đớn đó khiến cô cảm thấy nguyên hệ thần kinh đau nhức, cô vội vàng nhắm mắt.
Cô không thể xem Rạn Băng!
Cô hiểu rõ rằng đối với một người mà cơ thể đã từng bị tổn thương ở hệ thần kinh, Rạn Băng sẽ có thể tạo nên thiệt hại dữ dội hơn nhiều!
Nhưng cô đã nhắm mắt lại rồi mà tiếng động “tít” của máy móc vẫn không ngừng rót vào tai cô, khiến đầu cô đau muốn nứt ra!
Cô mò mẫm chỗ ngoài rìa của cặp kính, đặt phần dưới của ngón áp út chỗ có đeo nhẫn ngay đúng với vị trí của phần góc phải của kính, rồi ra sức ấn mạnh một vật hình trụ bằng kim loại được đặc biệt trang bị trong nhẫn xuống [gọng kính].
Âm thanh không biến mất.
Tiêu rồi.
Cô đã từng làm việc trong cục an ninh mạng, hiểu cấu tạo của các loại kính huyễn thực rõ như lòng bàn tay. Tuy công nghệ và chất lượng của kính huyễn thực hiệu O cao nhất, song, linh kiện bên trong lại dễ hỏng hơn. Trong trường hợp bình thường, cô có thể lợi dụng thiết bị hình trụ trong nhẫn để đâm hỏng hệ thống âm thanh của cặp kính đó như chơi. Nhưng điều cô đã bỏ qua là: sau nửa năm, kính huyễn thực hiệu O đã đổi sang một thế hệ mới, cấu tạo đã thay đổi. Cô đã không sao tìm được vị trí chính xác của hệ thống âm thanh trong nó nữa.
Lút Cán vẫn ôm cô chặt cứng, giữ yên cặp kính trên mặt cô, rõ ràng là đang ép cô phải xem!
Tim cô mất hết kiểm soát, đập như điên cuồng, bắt đầu xuất hiện cảm giác choáng váng và buồn nôn. Tiếng ồn càng lúc càng kích thích dữ dội hơn. Cô cảm thấy mình sắp sửa nôn đến nơi, sắp sửa điên đến nơi, sắp sụp đổ đến nơi! Không…… Không thể như vậy! Một sức mạnh cuồng loạn từ dưới đáy lòng dâng lên, cô cảm thấy mình sắp mất hết kiểm soát.
Ngay lúc này, Phương Trì chợt cảm thấy cả người được thả lỏng—-Lút Cán đã thôi không kiềm chế cô. Cô giật phắt cặp kính ra, bịt chặt hai tai, trong cơn choáng váng, cô thấy trước mặt mình có một chàng trai đeo khẩu trang đang đứng, tay cầm một chai bia đã bị đập vỡ, còn Lút Cán thì máu đang chảy ròng ròng khắp mặt.