Một chiếc máy bay từ Yến Thành đáp xuống phi trường Fukuoka. Hành khách bước ra từ chuyến bay đều lầm bầm lầu bầu cằn nhằn, toàn vì cái virus huyễn thực xấu xa kia, hệ thống giải trí trên máy bay đều bị tắt hết. Không chỉ thế, mà trước lúc đáp máy bay vốn có thể hoàn thành thủ tục hải quan và chứng minh thân phận trong hệ thống huyễn thực, cũng vì virus cho nên bị ngừng, phút cuối đổi thành làm bằng tay. Một thủ tục vốn chỉ mất vài phút là xong, bây giờ phải xếp thành cái hàng dài ngoằng.
Một chàng trai đeo khẩu trang đi lối đi đặc biệt. Đến khi nhân viên hải quan ở nơi đó nhìn thấy hộ chiếu và thư mang theo của chàng, lại đánh giá chàng thêm lần nữa, nghiêm trang gật đầu.
"Trị bệnh từ xa ở Nhật Bản.....đặc biệt tiến bộ. Tám giờ sáng mai, sẽ có một ngàn người nằm trên bàn giải phẫu, đợi bác sĩ ở khắp nơi cứu giúp........Kể cả con trai của tôi." Viên hải quan dùng tiếng Anh bập bẹ nói, "Trăm sự nhờ ngài!"
Tạ Vi Thời vội vã đi xuyên qua hành lang của phi trường, những lồng kính bày đầy những con búp bê Hakata lớn nhỏ, chàng liếc mắt, trông thấy một con giống hệt như My Gian Xích. Tạ Vi Thời lắc lắc đầu để cho bản thân tỉnh táo, nhìn lại, đó chỉ là một mặt nạ với môi rất mỏng.
Chiếu theo thoả thuận với Sử Tranh Vanh, họ đã chuẩn bị sẵn một chiếc xe cho chàng ở phi trường. Chàng định vị được một nơi cách Hakata không xa lắm. Lái xe một lúc, chàng nhanh chóng tiến vào khu vực bến tàu. Hai bên đường rộng thênh thang là những nhà kho vuông vức ngay ngắn, đa số đều mang màu xanh lam như nước biển.
Vị trí trên máy định vị và vị trí của chàng cuối cùng cũng dần dần hợp lại với nhau, Tạ Vi Thời đỗ lại trước một nhà kho trông không khác những nhà kho chung quanh mấy. Chàng bước xuống xe, gió biển mằn mặn và lạnh cóng quất mạnh vào mặt, dường như cuốn theo cả những hạt muối li ti, cảm giác thô ráp quất lên dạ thịt đau rát. Xung quanh rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có tiếng còi tàu ở đầu bến. Hải âu quang quác kêu, sóng biển đua nhau vỗ lên ghềnh đá. Những nhà kho thấp lè tè không chắn tầm nhìn, phóng mắt nhìn ra xa, chính là màu xanh xám vô hạn của biển và trời. Nhưng một bầu trời bao la này ở ngay phía trước mặt, vừa quay đầu Tạ Vi Thời liền cảm thấy như không thở được.
Nhà kho đóng im ỉm. Chàng đi quanh một vòng, phát hiện có một cánh cửa nhỏ. Cánh cửa đó, thoạt tiên chàng đẩy thì không mở được, lần thứ hay vòng lại, thì đã để ngỏ. Tạ Vi Thời không chút do dự bước vào trong, tay rờ rờ sau tai, tìm được một vật màu đen to bằng chiếc nút áo, gỡ nó ra, nhét ngay khe cửa.
Bên trong nhà kho rất rộng lớn, một luồng khí nóng ập đến. Trên bốn bức tường đều là những chiếc quạt thông hơi rất lớn, ánh sáng chiếu xuyên qua cánh quạt, chiếu xuống dưới mặt đất, không ngừng chuyển động, tựa như cả căn phòng đang biết đi. Mùi không khí là mùi khí nóng được tạo nên do máy móc chuyển động mà chàng quen thuộc. Mặt đất như mới được quét sạch, nhưng trên bất cứ vật gì bằng kim loại hoặc nhựa đều có một lớp bụi mỏng. Là tĩnh điện.
Tạ Vi Thời đứng giữa tất cả, bên tai là âm thanh ong ong không ngừng nghỉ, nghe như ù tai, khiến người ta bứt rứt và nhức đầu. Có điều nhìn khắp nơi, ngoại trừ những hàng quạt quanh tường, và những đường ống chằng chịt khắp trần nhà và dưới đất trông như mạng lưới mao mạch, thì không thấy có gì đặc biệt nữa. Nhưng Tạ Vi Thời biết, đây chỉ là góc nổi của một tảng băng chìm khổng lồ.
Bên tường có một buồng thang máy, chàng bước vào, cửa thang máy đóng lại, ánh sáng trắng chói loà chiếu rực xuống, khiến chàng phải tức tốc đưa tay lên che, nhắm chặt hai mắt. Lúc mở mắt ra lần nữa, đã đang đứng ở một nơi trắng xoá như tuyết, ánh sáng choá mắt đổ xuống từ trên đỉnh đầu, bốn bề tối đen.
Cảm giác bị phơi bày ra dưới một vùng sáng như thế này khiến người ta sợ hãi và bất lực, giống như một đứa trẻ sơ sinh, một con cừu non không chút khả năng tự vệ bị gột rửa sạch sẽ đặt nằm trên thớt.
Tạ Vi Thời cúi đầu nhìn xuống đất, cái bóng của chàng giúp mắt chàng đỡ choáng một chút. Chàng khẽ gọi:
"My Gian Xích."
Một tràng
ục lục lục, giống như đang có rất nhiều bong bóng sủi lên trong nước, giống như tiếng cười, lại giống như tiếng thở.
Chàng khẽ hỏi lần nữa: "Thịnh Diễm, là cậu sao?"
Tiếng
ục lục lục kia biến mất, để lại một ít âm thanh vụn vỡ, giống như bong bóng vỡ ra trong nước, biến thành những bọt lăn tăn nổi lên mặt nước, rồi sau đó lặng ngắt như tờ.
"Thịnh Diễm!" Tạ Vi Thời lại lớn tiếng gọi, giống như đang gọi một người say ngủ.
Bỗng thứ đón đợi chàng lại là một sợi roi không biết từ đâu quất tới, tia điện
tách tách chớp trong bóng tối. Tạ Vi Thời không kịp đề phòng, bị quất mạnh ngay giữa lưng, ngã nhào xuống đất, trên lưng là một cơn đau bỏng rất ác liệt, chàng biết chiếc áo gió dày bền bỉ trên người đã bị quất rách.
"Tớ không hiểu—–" Chàng cố gắng nhịn cơn đau dữ dội, la to lên, "Giết người, giết rất nhiều người, cậu có còn là Thịnh Diễm của trước kia nữa không?"
Lại một roi đòn. Vừa sắp sửa bò dậy được, lại bị quật ngã xuống đất. Lần này dòng điện giựt khiến cho hai cánh tay chống dưới đất của chàng mất kiểm soát, run lên; nơi lồng ngực đã bị My Gian Xích đánh mạnh một cú bắt đầu đau đớn kịch liệt.
Chàng mơ hồ nhận ra đây mới chỉ là bắt đầu.
"Đừng giết người nữa." Chàng nằm bò dưới đất, vừa thở vừa nói, "Thịnh Diễm, rốt cuộc cậu có biết hay không, cậu mới suýt nữa giết chết người nhà của mình?"
Không chút bất ngờ, ngọn roi lại vung lên, lần này mạnh hơn, nhanh hơn, như mang theo một cơn thịnh nộ đột phát. Tạ Vi Thời đã biết được ngọn roi đến từ hướng nào, lăn người trên mặt đất, tránh được lần này. Roi quất xuống mặt đất, bụi tung lên cùng với tia điện.
"Cậu nói gì đi!" Tạ Vi Thời gào lạc giọng, "Tớ biết hiện giờ cậu không có khí quản, không có phổi, cậu không nói được, nhưng cậu có thể nói! Chẳng phải là cậu muốn tớ chết sao? Cậu nói lại lần nữa đi!"
Ngọn roi lại vung lên, mang theo ý trừng phạt của cơn thịnh nộ, Tạ Vi Thời dùng cả tay lẫn chân để bò dậy, xông vào nơi ánh sáng trắng xoá, nhưng chợt nghe "bang" một tiếng, chàng đâm sầm vào một tấm chắn mà trước đó chưa thấy. Ngọn roi như rắn độc, cắn ngay chỗ lưng bị hở ra của chàng, đốt một đường đen nơi vết sẹo trông như đường nước chảy. Người của Tạ Vi Thời co giật, chàng cắn răng nhắm mắt, hai tay siết chặt thành quyền. Bị điện giật liên tục, cơ thể chàng đã mất kiểm soát. Chàng biết đây mới chỉ là sốc áp điện cao ở cường độ gây thương tích tương đối nhẹ, không biết sau đó Thịnh Diễm còn định dùng cách gì để tàn phá lòng tự tôn của chàng nữa?
"Cậu hận tớ đến vậy......đến tột cùng là vì Long Chấn, hay là vì Phương Trì—-ÁAAAAA—–"
Một tiếng hét thảm thiết, bị Tạ Vi Thời cắt đứt ngay trong miệng. Chàng trừng trừng nhìn một móc sắt nhọn hoắc đâm từ phía dưới xương bả vai trái của chàng, bắt đầu kéo cả người chàng lên. Cơn đau ấy kinh khủng, là xé gan xé phổi, chàng không thể không dùng tay phải tóm lấy móc câu để giảm bớt trọng lượng cho bả vai của mình.
Ục lục lục lục lục——— Âm thanh quái dị kia lại vang lên. Tạ Vi Thời chợt hiểu ra, anh ta đang cười.
Giọng nói được kết hợp bằng điện tử vang lên—–
"Tạ Vi Thời, không phải cậu rất giỏi sao? Virus này mà cậu cũng không giải quyết được?"
Giọng điệu lạnh lẽo, không tình cảm. Nếu là giọng nói từ miệng của con người, chắc có lẽ sẽ mang theo chút mỉa mai?
Tạ Vi Thời nhẫn nhịn cơn đau, lắc đầu, "Không thể—–"
Trong bóng tối lại vang lên tiếng cười khiến người ta lạnh xương sống, "Không phải là cậu muốn toàn tâm toàn ý theo đuổi kỹ thuật làm hacker sao? Không phải là không muốn từ bỏ con đường làm thầy thuốc trị bệnh sao? Nhìn mình đi, bảy năm qua, cậu đã tiến bộ như thế nào? Hiện giờ sống ra sao? Có phải giống như một con chó hay không? Ha ha ha ha ha ha......."
"Tớ........"
Tạ Vi Thời sống chết nắm chặt lấy móc câu bằng tay phải, gánh hết trọng lượng của toàn bộ cơ thể mình, rồi âm thầm thử dùng sức để gỡ vai mình xuống khỏi móc câu. Nhưng chàng chỉ hơi nhích người, thì cả người đau như xé, mà móc câu thì không sao xê dịch nổi—–Bởi vì móc câu này có những khứa ngược. Máu từ trên người chàng rỏ xuống dọc theo đường cong của cơ thể, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
"Năm xưa tớ không chịu theo cậu vào Cục 19, thì ra cậu vẫn luôn căm hận tớ, hận đến mức như thế này. Bất đồng đạo, gần cách mấy cũng không thể nào nhìn mặt nhau nữa, có phải không?"
"Thịnh Diễm tôi không đứng chung hàng với quân hèn nhát!"
"Cho nên cậu mới đổi phứt tên của avatar, đúng không?"
"Không sai, tôi hổ thẹn vì tên phải sánh chung với Guest. Chỉ cần có thể hoàn thành lý tưởng, thì cái tên T.N.T kia có là gì? Sau đó cậu ra mặt giúp một cô gái họ Đinh, tôi còn tưởng là cậu có tiến bộ. Nào ngờ cậu lại đi làm một con rùa rụt cổ! Tạ Vi Thời, cậu là thứ đàn ông hèn nhát! Khiến người ta hổ thẹn!"
Đầu của Tạ Vi Thời đột nhiên ngẩng phắt lên, "Cậu có biết tại sao hồi xưa tớ không gia nhập Cục 19 không?"
Giữa hư không vang lên một tiếng cười lạnh, rất sắc bén. "Cái thứ lý tưởng hacker mà cậu luôn theo đuổi, không hám danh, không hám lợi, trong mắt tôi, toàn là giả tạo."
"Lúc đó, tớ chỉ nói với cậu có một nửa."
Trống ngực dồn dập của lần tấn công trước đó vẫn còn dư chấn từng đợt từng đợt đánh ở tim chàng, khiến giọng nói của chàng trở nên yếu ớt.
"Quá trình hung thủ giết Long Chấn, tớ đã trông thấy, chỉ có một mình tớ trông thấy. Tớ lập biên bản ở sở cảnh sát, nhưng cảnh sát cũng chỉ biết bó tay. Tớ đã từng nói với cậu về bông hoa hồng cắm ở lồng ngực Long Chấn, cậu quên rồi sao? Cậu xác nhận Road of Rose là đối tượng thù địch, miêu tả tỉ mỉ cho tớ nghe hết về kế hoạch Cục 19 sẽ tấn công Road of Rose ra sao. Nhưng mục tiêu của tớ, là kẻ kia, kẻ cầm hoa hồng trong tay! Tớ tin chắc rằng nếu gia nhập Cục 19, tớ sẽ bị hạn chế đủ điều, không thể nào tự do truy lùng tên đó."
Chàng cười cười mất mát, "Khi ấy thật sự là còn trẻ nên nóng nảy, ngựa non háu đá, cậu nói con người tớ lúc nào cũng lạnh nhạt, vong ân bội nghĩa, cậu và Long Chấn đã coi tớ như anh em ruột thịt, tớ lại chỉ chăm chăm lo việc của mình từ đầu đến cuối. Khi đó mùi máu của Long Chấn trên tay tớ còn chưa rửa sạch, làm sao chịu đựng được câu nói đó của cậu! Cho nên tớ không giải thích, chỉ một lòng nghĩ rằng để đến ngày tớ tóm được kẻ kia rồi, trả thù xong xuôi, thì mới đến trước mặt cậu, hả hê trút gánh nặng!"
Giữa hư vô có tiếng cười lạnh, "Rồi sao? Cậu tóm được chưa? Tôi đã diệt được Road of Rose cho Long Chấn, cậu đã làm được những gì?"
"Có một dạo Road of Rose hoạt động rất mạnh ở Bắc Mỹ, tớ liền nhân cơ hội đi Mỹ đào tạo, điều tra bọn chúng trong một thời gian dài, cuối cùng biết được kẻ giết Long Chấn là một hacker tên wither, kẻ đầu tiên sáng lập ra Road of Rose. Nhưng sau khi hắn sáng lập ra Road of Rose, thì để mặc cho nó tự do phát triển, còn bản thân thì làm thần long không thấy đầu không thấy đuôi. Tớ dùng rất nhiều cách đều không dò ra được hành tung của hắn, các cậu đã tìm cách để phá sập Road of Rose, nhưng trong danh sách tội phạm mà các cậu bắt được, không có wither."
Hư không im lắng.
Tạ Vi Thời tiếp tục nói: "Khi đó, tớ được John Hopkins sắp xếp cho đi phỏng vấn ở một bệnh viện nọ. Tớ hack vào trong hệ thống của bệnh viện đó xong, tìm ra được một danh sách các chính trị gia nước ngoài được bí mật điều trị đặc biệt, thế là tớ nghĩ ra được một trò xấu.
"Cậu biết sở trường của tớ chính là có thể mô phỏng đủ mọi phong cách viết mã. Thế nên tớ đã mô phỏng phong cách của wither, đánh cắp một báo cáo sức khoẻ bí mật của ứng cử viên tổng thống Nga. Chiến dịch tranh cử của vị ứng cử viên đó vô cùng rầm rộ, nhưng ông ta đã giấu căn bệnh mà làm ông ta không phù hợp với điều kiện để ra tranh cử. Sau khi báo cáo này được lan đi, quả nhiên khiến cho vị ứng cử viên đó bị xôi hỏng bỏng không trong giai đoạn mấu chốt cuối cùng. Rất nhanh sau đó, KGB bắt đầu truy nã wither.
"KGB là một tổ chức lợi hại ra sao, cậu rõ hơn tớ nhiều. Khi đó có dạo người ta đồn rằng wither đã bị giết chết, nhưng không xác nhận được. Dù sao đi nữa thì lúc đó wither đã bị một đòn nặng, im hơi lặng tiếng một thời gian rất dài, và trong lúc đó thì các cậu lật đổ được Road of Rose."
Thật ra hư vô vẫn chẳng hề nói gì, nhưng không khí lại giống như trở nên nặng nề đông cứng lại. Tiếng của Tạ Vi Thời vẫn không ngừng.
"Lúc đó tớ thật sự tưởng rằng hắn đã chết, có một quãng thời gian rất dài, trong lòng mang cảm giác như tảng đá đè nặng tim đã vất được đi rồi. Mùa đông năm đó tớ chuẩn bị về nước, thì wither bỗng xuất hiện trước mặt tớ—"
Giọng của chàng chợt ngưng bặt, một lúc lâu sau, nói: "Tớ bị trúng đạn, chắc có lẽ hắn tưởng tớ đã chết, nhưng tớ vẫn sống sót. Tớ không dám liên lạc với trường học nữa, không dám dùng thân phận của trước đây, lẻn về lại trong nước.
"Sau đó nữa, wither lại tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, không tìm được bất cứ vết tích hoạt động nào của hắn nữa. Nhưng tớ biết hắn vẫn còn sống, trong lòng luôn bất an. Khi đó tớ viết cho cậu một bức thư rất dài trong Maandala, liệt kê tất cả mọi thông tin tớ thu thập được về wither. Cậu không trả lời tớ, mà dù sao tớ cũng chưa báo được thù cho Long Chấn, thành thử tớ không có can đảm đi tìm cậu."
Tạ Vi Thời cười thê lương, "Bây giờ nghĩ lại, tớ từ bỏ việc đi tìm cậu, có lẽ là một quyết định sai lầm nhất của tớ. Sau đó tớ đăng nhập bằng avatar của cậu, mới biết cậu đã block mất tớ. Nếu như khi đó tớ có thể kiên trì hơn một chút........có thể sớm nhận ra kẻ thao túng phia sau Thần Kinh Hoa Hồng là wither.........cậu đã không bị thành như hiện giờ."
"Láo!—–" Âm thanh được ghép bằng điện tử chợt trở nên rít gào và kích động!
Tạ Vi Thời dùng hết toàn sức lực, gào lại với anh ta: "Ngừng tay đi Thịnh Diễm! Cậu đã bị wither lợi dụng rồi! Giết hại cậu là hắn, làm cho cậu sống lại cũng là hắn!"
Ánh sáng trên đỉnh đầu của Tạ Vi Thời vụt tắt, thời khắc đèn vụt tắt, trong chút ánh sáng còn lưu lại, chàng mơ hồ trông thấy vô số những xúc tu như của bạch tuộc đang cuồng nộ vẫy đập. Tia điện lại chớp ngang mắt chàng, chàng chưa kịp hoảng sợ thì cơn đau buốt tim lại ập đến. Cánh tay phải của chàng vừa thoáng thả lỏng thì nơi bả vai bị đâm xuyên lại đau dữ dội một lần nữa. Thậm chí chàng không sao kêu lên được thành tiếng, chỉ biết cơ thể đã có một phản ứng khiến người ta vô cùng hổ thẹn và nhục nhã. Đây là một thủ đoạn vô cùng quen thuộc của Cục 19, nhưng đối với chàng, vô cùng xa lạ. Chàng co rúm trên móc câu, thỉnh thoảng cả người co giật.
"Một nhân vật hư cấu."
Ục lục lục lục lục lục. Anh ta đang cười.
"Tạ Vi Thời, cậu điên rồi." Tiếng nói trong bóng tối cất lên, "wither thật sự tồn tại ư? Hay là cậu hoang tưởng ra, muốn tạo một cái cớ cho những ngu muội và hèn nhát của cậu trong 7 năm qua? Cậu cho rằng kể một câu chuyện có đủ mọi sơ hở này xong thì tôi sẽ tha cho cậu? Thật ấu trĩ......."
Một bàn tay kim loại lạnh lẽo đặt lên mặt của Tạ Vi Thời, ngăn nước mắt đang không ngừng tuôn rơi của chàng, "Nên nhận ra ý chí của cậu bạc nhược như thế này từ lâu rồi mới phải, chỉ một chút trừng phạt mà đã không chịu nổi, cậu vốn không có tư cách để vào Cục 19, càng không có tư cách ở bên cạnh Phương Trì."
Nước mắt và máu rỏ xuống đất. "Tớ đã đến rồi thì không có ý định quay về." Rất lâu sau, một giọng nói trầm nặng nề cất lên, khản đặc, khô khốc.
"Tớ nói cho cậu nghe những chuyện này, chỉ muốn để cậu biết, nếu như nói Road of Rose là tác phẩm thứ nhất của wither, Thần Kinh Hoa Hồng là tác phẩm thứ hai của hắn, thì cậu—-nay đã thành My Gian Xích, chính là tác phẩm đắc ý thứ ba của hắn."
Âm thanh điện tử lại thét gào!
"Nếu đúng như cậu nói, tôi đã huỷ diệt Road of Rose, thì đáng lý ra wither phải hận tôi đến tận xương!—–"
"Cho nên hắn mới phanh thây cậu." Tạ Vi Thời yếu ớt ngắt lời anh ta.
"Thế thì tại sao wither lại muốn để tôi sống lại, rồi còn để tôi huỷ diệt Thần Kinh Hoa Hồng mà một tay hắn dựng nên!"
"Cậu—–" Tạ Vi Thời thở dốc nặng nề, "Cậu có dám để tớ nhìn cậu một cái được không? Để tớ xem cậu đã biến thành một quái vật như thế nào."
Ục lục lục lục lục lục....... Ánh sáng lại bất chợt rực lên, Tạ Vi Thời nheo hai mắt—–
Chàng đang đứng giữa một gian phòng trông như một rừng cơ khí. Những cỗ máy móc to nhỏ đủ cỡ, dày đặc chi chít, toả khí chất tinh xảo chính xác và lạnh lẽo của chúng. Móc câu chuyển động, chàng nhìn quanh, tạm phân biệt được công năng của các loại máy móc. Chúng là những máy móc phục vụ, là những hệ thống để duy trì sự sống....... Chàng trông thấy những bộ phận chân tay giả nối với hệ thần kinh, một cơ thể có bốn tay chân, thiết kế rất tỉ mỉ giống thật. Nhưng trên cơ thể đó không có đầu—–có vẻ như Thịnh Diễm không hài lòng với cơ thể đó.
Căn phòng mang bầu khí như rừng nhiệt đới, khắp nơi mọc những "dây leo" bằng kim loại, chúng rất sống động, phong phú, và tinh xảo. Tạ Vi Thời nhận ra sợi roi mới quất chàng ban nãy, cùng với bàn tay đã đập vào tim chàng một cú đau đớn........Hiện giờ móc câu đang treo chàng lơ lửng cũng chính là một trong những dây leo đó. Cánh rừng này là rừng sống. Những dây leo kia đang âm ỉ rung rung, nhịp nhàng tựa như mạch đập trong cơ thể con người.
Cánh rừng cơ khí này, tụ tập ở một trụ gốc. Tạ Vi Thời nương theo trụ gốc đó, nhìn lên, cuối cùng đã thấy.......
Là gương mặt ấy.
Nước mắt của Tạ Vi Thời chậm chạp rơi. Nhưng hoà với với mồ hôi đẫm trên mặt chàng, chàng đã không nhìn rõ lắm. Gương mặt ấy không khác mấy so với trong ký ức của chàng, thậm chí còn trông sống động hơn! Chỉ là anh đã tái nhợt. Nổi trong dung dịch không màu trong veo, trông như một con sứa. Từ cổ xuống vẫn còn ống khí quản, và gần như một hệ thống thần kinh hoàn chỉnh, trắng trắng đỏ đỏ, như một mạng lưới.
Nếu như chàng nhớ không lầm, lúc wither hành hình Thịnh Diễm bằng giày gỗ, đã tránh toàn bộ những phần có dây thần kinh quan trọng. Chàng đã xác nhận lại nhiều lần với Sử Tranh Vanh ở Cục 19, chân của Thịnh Diễm lúc gửi về, đều đã bị băm nát, gần như không có cơ quan thần kinh. Nay, mạng lưới thần kinh đó đang được nạp đầy điện, nhìn như vô số những rễ con, vươn đến các dây leo kim loại bên ngoài. Tạ Vi Thời đã tin, tất cả mọi dây leo kim loại kia, đều là bộ phận của cơ thể Thịnh Diễm.
Mạng lưới thần kinh vô cùng yếu ớt mong manh, mà các bộ phận kim loại thì lại vô cùng mạnh mẽ và tàn bạo, chỉ cần một chút sức, sẽ có thể bóp nát chàng. Tạ Vi Thời nhớ tới cuộc đấu trên Maandala—- Để duy trì hình tượng "con người" giả tạo của avatar, rõ ràng là Thịnh Diễm đã điều chỉnh sức mạnh xuống mức độ trong phạm vi có thể chấp nhận được của con người. Nếu không, chàng nào còn có thể xuất hiện ở đây?
"Quái vật sao?" Môi miệng của Thịnh Diễm run run, mắt sáng quắc và long lên! "Cậu đang thương hại tôi? Nhưng hiện giờ tôi không cần bất cứ sự thương hại nào, nay tôi đã mạnh mẽ hơn bao giờ hết!"
Anh ta thành thạo huơ một cánh tay rất dài, trên tay đó có năm ngón tay, tóm lấy Tạ Vi Thời, nhẹ nhàng cuốn chàng đến gần, đặt trước mắt mình. Trong lòng bàn tay kim loại ấy, ngay đến Tạ Vi Thời cũng chỉ như một người giấy.
"Hiện giờ, cậu là một thứ sâu bọ nhỏ bé."
Tạ Vi Thời hơi mở mắt to hơn một chút. "Hiện giờ, cậu.......thật giống như một đoá hoa, một đoá
thần kinh hoa hồng......."
"Cậu nói gì!" Miệng của cái đầu đang nổi như một con sứa mở to ra, gầm lên. Dùng hoa để miêu tả anh ta khiến anh ta cảm thấy như bị sỉ nhục. Cánh tay kim loại siết chặt, Tạ Vi Thời cảm thấy xương cốt sắp bị nghiền nát. Chàng giãy giụa nói tiếp:
"Thần Kinh Hoa Hồng chẳng qua chỉ là một công cụ, một bậc thang để bước lên....... Wither vốn không quan tâm.......Chỉ sợ rằng thứ hắn muốn thực hiện nhất, chính là một hợp thể giữa con người và máy móc....... Cậu mới là vật thí nghiệm thành công nhất hiện giờ của hắn, mỗi một bước đi của cậu, đều là thành công của hắn, nhìn cậu huỷ diệt Thần Kinh Hoa Hồng của hắn, chắc hẳn trong lòng hắn nhất định có một thứ cảm giác phấn khích rất méo mó........"
Ánh mắt của Tạ Vi Thời yếu ớt nhìn vào mắt của Thịnh Diễm—–Thịnh Diễm có bao khát mong được sống! Có bao khát mong được thành công, khát mong đập phá, khát mong huỷ diệt! Kẻ chưa trải qua nỗi tuyệt vọng của tử vong, chưa mang chấp niệm của người đã phải đi qua lửa chết dưới sông băng, làm sao có thể mang được sức sống mãnh liệt hừng hực như anh!
Dù chỉ còn là một cái đầu cũng có thể huỷ trời diệt đất!
Nhưng một sinh mệnh như vậy, chính là thành toàn cho wither.
"Cậu đã hại chết Thiện Trạch, vừa khéo giúp trải đường cho hắn lấy được quyền khai thác kỹ thuật nhận dạng tĩnh mạch; cậu phơi bày việc OVR giấu thiết kế, wither liền thừa cơ hội, khống chế quyền kiểm soát OVR; bây giờ cậu phát tán virus trên huyễn thực, thì hắn đang tiếp tục dùng thủ đoạn cũ để đoạt lấy Maandala. Sau này phần cứng và phần mềm của Maandala đều nằm trong tay hắn, hắn còn muốn gì hơn? Hắn giúp cậu tiếp tục sống, hắn thoả mãn mọi nhu cầu của cậu, hắn ráp các bộ phận cơ thể giả với thần kinh cho cậu, hắn tặng cho cậu avatar!
"Cậu cứ từng bước một tiến lên, hưởng thụ sự tôn sùng, làm mưa làm gió trên huyễn thực, hưởng thụ vinh quang của người tạo dựng và hủy diệt, cậu có bao giờ nghĩ đến mỗi một bước chính là kẹo hắn rải xuống để dụ cậu không?!
"Thịnh Diễm ơi! Cậu luôn bị wither lợi dụng! Cậu có biết không hả!"
"Bịch" một tiếng, Tạ Vi Thời bị vất từ giữa không trung xuống đất như một vật phế thải. Móc câu bị đẩy lui ra, kéo theo máu thịt và vụn xương, mang đến nỗi đau xé tim xé phổi. Chàng co giật, rồi nôn ra máu. Vẫn còn lẩm bẩm:
"Nếu như giày vò tớ có thể khiến cho cậu vui vẻ hơn, vậy thì cậu cứ việc."
Thịnh Diễm mở miệng, một chuỗi bong bóng lớn bay lên.
Ục lục lục lục lục lục....... Được thôi—–
Âm thanh đó như xa như gần, như thật như ảo, Tạ Vi Thời không phân biệt được là lời Thịnh Diễm nói, hay là ảo tưởng hoang đường của mình. Kim loại bén nhọn lại đâm xuyên qua cơ thể chàng, anh ta dùng máu chàng để làm ấm vật lạnh lẽo đó. Nhưng độ ấm đang chảy vuột đi. Trong lúc ý thức cũng vuột theo, chàng mơ hồ cảm thấy như mình được ôm vào một lồng ngực đơn bạc. Rất đơn bạc, nhưng ấm áp và chân thật.
Chàng nghe "AAAAAAA" một tiếng, loại do âm thanh điện tử tạo ra. Sau đó chàng nhận ra tất cả mọi ánh sáng vụt tắt.
hết chương 76