Băng Phong Chích Dục

Chương 14

Tần Thước ngồi ở ghế lái phụ, vị trí quen thuộc của hắn, nhưng lại không có sự thích ý cùng thoải mái như trước kia, hắn cũng không hồ nháo huyên náo như thường ngày.

Đồng Hi Diệp thần sắc đạm mạc, giống như màn sương lúc nửa đêm, ẩm thấp lạnh lẽo, trống rỗng nhìn phía trước. Từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không nhìn ra bên trong y đang cố kìm nén hỏa dục đang len lỏi, lưng ướt đẫm mồ hôi, phải cực lực cố gắng điều hòa hơi thở, mới không thể phát ra tiếng thở dốc.

-Lão Đại. –Thanh âm bình thản, mang theo một chút ý cười: -Ngươi nên để cho tên khốn kia đem ta giải phẫu rồi cho chó ăn đi.

Đồng Hi Diệp bất động thanh sắc liếc nhìn cảnh sắc đen kịt, ngoài cửa sổ xe ánh trăng khẽ chiếu xuyên qua màn sương mù đang vất vưởng giữa không trung, y quay lại nhìn hắn, bi thương rất sâu, hốc mắt tràn đầy chất lỏng và rơi xuống….Đây là lần đầu tiên y thấy Tần Thước rơi lệ, cho dù khi xưa gặp phải chuyện gì suýt mất mạng, đứa nhỏ nầy vẫn luôn tươi cười, quật cường đến lạnh lẽo, kiên cường đến dộ làm lòng y đau đớn.

-Tâm nguyện lớn nhất đời ta… -Tần Thước lẳng lặng nói: -Là vì ngươi mà chết. Không thể ngờ rằng hiện tại chẵng những giúp được ngươi, mà còn làm liên lụy đến đêm tân hôn ngươi phải chạy đi cứu ta.

Trên mặt của Đồng Hi Diệp hiện lên sự khác thường gì đó, như một ngọn lửa dấy lên trong tảng băng lạnh, chỉ có mình mình biết, hỏa dục trong cơ thể y, cháy càng ngày càng dữ dội, đủ để tiêu hủy toàn bộ lý trí.

“Kétttttttttt” tiếng phanh gấp vang lên, Đồng Hi Diệp nhìn khuôn mặt của Tần Thước, thấp giọng hung hăng nói:

-Ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong xe cho ta!

Xe đang đỗ ở đường quốc lộ, sát bên quốc lộ là một rừng cây hoang vắng bị bóng đêm bao phủ quỷ dị như đang giương nanh múa vuốt. Đồng Hi Diệp đang đứng dưới một thân cây, tay vịn vào thân cây.

Trong đầu loạng choạng đan xen giữa yêu và hận giống như ranh giới giữa ban đêm và ban ngày. Lòng y bây giờ đang rất căm phẫn, không sợ hãi, không thèm đếm xỉa tới bất cứ điều gì, bất cần đời. Nhưng ánh mắt lại sáng suốt đến không ngờ.

Ngón tay giơ lên, móng tay cắm vào thân cây, dùng lực, bẻ gẫy, ngón tay truyền đến sự đau đớn không đáng kể của da thịt bị toác. Trong mắt của Đồng Hi Diệp phiếm ra tia hàn quang hung ác…. Thật muốn xâm phạm và giữ lấy hắn!

Tay gối lên sau ót, trên mặt của Tần Thước là vẻ mặt đang thật sự suy tư hiếm thấy : “Chính mình đã làm liện lụy đến Lão Đại, đã thành sự thật, dù cho có hô thiên thưỡng địa cũng không thay đổi được, phải đối phó với Lạc Hải như thế nào để thay đổi cục diện đây?

Bỗng đi động của Đồng Hi Diệp để quên vang lên, Tần Thước ngẩn ra, nhìn nhìn bóng dáng của y ở nơi xa xa, hắn cảm thấy trên ngươi y được viết bốn chữ to “quấy rầy là chết” , bắt máy lên:

-Lão Đại đang không tiện nghe điện thoại, có việc gì cứ nhắn với ta, không có việc gì thì thôi.

Ống nghe truyền đến một thanh âm ôn nhu của nữ nhận:

-Tần Thước? Hắn cứu ngươi ra?

Thanh âm này, hôm nay hắn đã có nghe quá… “Sau này mong ngươi bảo vệ anh ấy nhiều, đừng để ta tuổi còn trẻ mà đã thủ tiết thờ chồng”. Lời này, rất giống một cây đinh sắt rỉ, đâm sâu vào trong lòng ngực hắn, một nỗi đau quặn thắt.

-Đại Tẩu! –Cứ xưng hô như vậy đi, Tần Thước nói xin lỗi: -Trách ta không tốt, làm các ngươi…

-Đừng nói chuyện đó nữa… -Thanh âm của Yến Giai Ny âm tình bất định: -Hãy tìm cho Đồng Tử một nữ nhân, càng nhanh càng tốt.

-A? – Tần Thước hoàn toàn không hiểu.

-Ta đã hạ dược vào ly rượu của hắn, dược tính đã phát tác từ lâu, không ngờ hắn bỏ lại ta mà đi cứu ngươi. ……

Đầu óc của Tần Thước “uỳnh” một tiếng nổ tung, ngây người trong chốc lát, bằng tốc độ cực nhanh liền mở cửa xe.

-Lão Đại…

-Đừng có đụng ta. –Thanh âm lạnh lùng của Đồng Hi Diệp, làm cho bàn tay của Tần Thước đang chuẩn bị đặt lên vai y phải khựng lại.

Tần Thước không khỏi cười khổ, cơ thể hắn cơ hồ đều tự động nghe theo mệnh lệnh của Đồng Hi Diệp.

Đồng Hi Diệp xoay người, dựa vào thân cây, thần sắc âm lãnh dị thường, sắc mặt đều ửng đỏ cả lên và tỏa ra đầy nhiệt khí.

-Lão nhân, cứ như vậy ngươi sẽ tự đi tìm một cái chết lãng nhách đó, ta sẽ đem ngươi đi tìm nữ nhân.

-Ta không cần –Đồng Hi Diệp lãnh đạm đáp, cả cánh tay vì gồng sức mà gân xanh nổi đầy cả lên. (TT..TT tội anh quá, có gì khổ hơn chuyện hỏa dục công tâm cơ chứ!)

-Chẵng lẽ ngươi đến thượng một ai đó cũng thích sạch sẽ hả? . –Tần Thước có điểm nóng nảy: -Nam nhân nếu như đối với loại sự tình này mà cắn rặng chịu đựng sẽ không tốt cho cơ thể đâu a.

Đồng Hi Diệp nhìn chằm chằm mặt Tần Thước, thong thả giơ tay, nắm lấy cổ họng Tần Thước, nói gằn từng chữ một:

-Ta không cần người khác, ta cần ngươi. (*khua chiên gõ trống* ố lê ố lê hahahahah)

-Ta?(phải là anh đó =))) ). –Tần Thước cảm thấy bàn tay y nắm cổ hắn đang nóng đến kinh người: -Ngươi nghĩ muốn thượng ta?

Đồng Hi Diệp khống nói gì, y cực lực nhẫn nại cảm xúc để không bổ nhào đến và cắn xé Tần Thước.

Xác đinh Đồng Hi Diệp thật sự muốn, Tần Thước nhếch miệng cười:

-Sao không nói sớm a, ta có thể giải quyết tốt nhất, chứ bây giờ đi tìm người nữa thì mất thời lắm…

Không nói chuyện, đột nhiên bị cánh tay Đồng Hi Diệp bao phủ, hung hăng ôm sát vào lòng y, cơ hồ có thể nghe thấy cả tiếng va chạm của hai cơ thể.

-Tần Thước… -Thanh âm trầm thấp của Đồng Hi Diệp giống như bóng đêm vô chừng mực: -Ta không thể nhịn được nữa, sẽ có một ngày ngươi muốn hận ta, vậy thì hãy hận đi!

-Ta vì cái gì mà muốn hận cơ… -Tần Thước kinh ngạc khi chưa nói dứt lời, đã bị cường hãn chắn nghẹn trong cổ họng.

Ước chừng ba giây sau mới cẩn thận suy nghĩ và biết rằng Đồng Hi Diệp đang hôn hắn, kinh ngạc không khỏi “A” một tiếng, rồi mở miệng ra, đáp trả và tiến công vào khoang miệng của đối phương.

Tần Thước luôn có thói quen dùng lưỡi hôn dây dưa, cơ hồ theo bản năng tự động bắt lấy sự chủ động, linh hoạt động chạm cuốn lấy đầu lưỡi của đối phương, liên tục lộng hành ra vào khoang miệng. Cả hai giao chiến càng ngày càng kịch liệt, làm phát ra những âm thanh nho nhỏ.

-Kỹ xảo của ngươii đúng là lão luyện thật. –Vừa dứt ra, Đồng Hi Diệp vừa nhẹ nhàng thở dốc vừa trêu chọc.

-Này, kỹ xảo làm nóng thôi mà… -Tần Thước lập tức phát hiện ra miệng của mình thật chẳng biết lựa lời mà nói, hận không thể cắt phăng đi cái đầu lưỡi “kỹ xảo lão luyện” của mình. Ở dưới chân, hắn giật mình, dưới khố hạ của Đồng Hi Diệp, độ cương cứng này, hắn đương nhiên hiểu được đại biểu ý nghãi là gì.



______________________________

Hết chương dồi~~~ =)))))))))))))))) Đề nghị đừng đập bàn đập ghế tại quán xá của ta để xả giận =)))))))) Hãy học cách nhẫn nại và kìm nén của anh Diệp đi~, chờ 2 ngày nữa nha (có khi hơn nếu ta chưa làm xong =)) )~~~ hố hố hố hố hố.



Hết chương 7 (Hạ)

Bình Luận (0)
Comment