Băng Phong Chích Dục

Chương 4

-Thế nào,Tiểu Bạch?Sao không nói lời nào,đang hưởng thụ sao,em hỏi thầy chuyện này,hơn ba mươi tuổi mà sao thầy không có kết hôn cũng không có con cái,lẽ nào thầy thích nam nhân?

-Đồ cặn bã.-Lâm Nguyệt Bạch thấp giọng nói.

-Thầy nói cái gì?-Tần Thước thật sự không nghe rõ.

-Ta nói ngươi là đồ cặn bã.-Lâm Nguyệt Bạch bỗng nhiên đề cao âm lượng,vẻ mặt vô cùng kích động:-Ngươi muốn làm gì tùy ngươi!Ta đánh không lại ngươi thì sao nào?Ngươi có thể làm gì được ta?Ta có chết cũng không cho ngươi coi đề thi!Ngươi là đồ rác rưởi,hỗn đản,phạm tội cưỡng gian.

Tần Thước biểu tình cứng đờ,ảm đạm một lát,rồi hắn nói nhỏ:

-Em không tính định cưỡng gian thầy,ta sẽ không cưỡng bức bất cứ ai.

Lâm Nguyệt Bạch không thèm nghe,vẫn cứ ở trạng thái xúc động phẫn nộ tột cùng,trong mắt như có lửa:

-Ta không có người yêu thì sao?Ta nói cho ngươi hay ta đúng thật sự là thích nam nhân,nhưng chỉ là đơn phương,đơn phương.-Người kia,thoáng một cái sáu năm đã trôi qua,vốn tưởng rắng cứ chôn giấu tình cảm mà âm thầm tơ vương,nhưng không ngờ lại bị phát hiện.

-Bình tĩnh một chút!-Nhìn thấy mắt của Lâm Nguyệt Bạch đỏ bừng và hơi thở dồn dập,Tần thước biết chính mình đùa hơi quá:-Em đã biết sai rồi mà,có được hay không?Nếu thầy không đánh thức em?Thì em đâu có chọc ghẹo thầy,đừng khóc a,Tiểu Bạch,Lâm Nguyệt Bạch,Lâm lão sư…!

Lâm Nguyệt Bạch lấy tay che mặt,hồi lâu mới bình tĩnh trở lại,im lặng sửa sang lại quần áo,tình tĩnh nói:

-Tần Thước ta nói cho ngươi hay,từ rày về sao ta sẽ không còn mắt một mắt mở một mắt để cho ngươi trốn học nữa đâu,còn trốn thì hãy chờ năm sau học lại đi!

-Đừng như vậy a,nếu em ở lại lớp Lão Đại em sẽ làm thịt em mất!-Tần Thước lần đi trộm gà nào ngờ bị gà mổ lại,khóc không ra nước mắt.

Lâm Nguyệt Bạch cũng không để ý tới hắn,tự mình đi ra khỏi toilet,xuống cầu thang đi đến lầu dạy học,còn Tần Thước lẽo đẽo theo sau,không ngừng năn nỉ ỷ ôi y.

Hai người cứ vậy dây dưa mãi đến tận cổng trường,một chiếc xe thể thao màu xám đậu trước cổng trường, bên cạch một nam nhân gương mặt tuấn mỹ, toàn thân trắng thuần một màu đang đứng.

-Lão….-Tần Thước chưa kịp nói xong thì đã bị Đồng Hi Diệp tiến đến và một cước đá vào bụng mình.

-Lời nói của ta,toàn bộ ngươi đều không nghe thấy sao?

-Không phải,ta….

-Đồng…Hi Diệp?-Lâm Nguyệt Bạch ngơ ngạc nhìn ngươi nam nhân trước mặt mình.

Đồng Hi Diệp mặt không chút thay đổi nhìn người kêu tên mình,suy nghĩ hai ba giây xong,y thản nhiên nói:

-Lâm lão sư,người còn ở nơi này day học sao?

-Là vì….đúng vậy,nơi này….rất tốt.-Thiếu chút nữa đã thốt ra,nơi này…là trường học cũ của ngươi,là nơi đã giúp ta gặp được ngươi.

Đồng Hi Diệp nắm lấy Tần Thước đang oai oái kêu đau và nói:

-Tên ngu ngốc này,làm phiền thầy được không?

Lâm Nguyệt Bạch miễn cưỡng nở một nụ cười:

-Không có,hắn…

-Hắn…-Đồng Hi Diệp nhìn về phía Tần thước đang bị mình nắm trong tay mà nói:-Miễn cưỡng có thể nói là em trai không nên thân của em,Lâm lão sư,Thầy giúp em chiếu cố đến hắn.

-Ân,hảo,không thành vấn đề.-Lâm Nguyệt Bạch chất phát gật đầu.

-Vậy em xin phép đi trước.-Đồng Hi Diệp xoay người rời đi,kia Tần Thước cũng không dám hó hé gì để mặc cho y cầm tay hắn kéo đi,hắn đành phải vịn thắt lưng chật vật đi theo sau.

Lâm Nguyệt Bạch nhìn mãi bóng dáng của hai ngươi đến khi mất dạng,bóng dáng của Đồng Hi Diệp vẫn như trong trí nhớ của y,thẳng thắng và ngạo mạn.

Trong xe,Đồng Hi Diệp một cầm tay lái,Tần Thước ngồi ở ghế bên cạnh như ngồi đống lửa,như ngồi đống than,cẩn thận hỏi han:

-Lão Đai,ngươi cùng vị Lâm..lão sư kia là chỗ quen biết cũ?

Im lặng hội hồi lâu,y lãnh đạm trả lời:

-Khi ta còn học đại học ở đó thì hắn vẫn còn là giáo viên thực tập.

Tần Thước “ân” một tiếng,tâm buông bán tấc,xem ra Lão Đại sẽ không truy cứu vụ hắn dám đùa giỡn lão sư?

-Lão Đại đêm nay ngươi không cần đi tuần tra sao?

Đồng Hi Diệp không có phản ứng gì.

-Kia…đến chỗ ta ngủ qua đêm?

Dù hỏi mấy Đồng Hi Diệp vẫn ngoảnh mặt làm ngơ,chỉ là vẫn chuyên chú cầm tay lái,quẹo vào một con đường nhỏ tối đen.Khóe miệng Tần thước bỗng hiện lên một nụ cười đơn thuần vui vẻ.

Phòng trọ của Tần thước có hai phòng giống nhau,tuy rằng người ngày nửa tháng Đồng Hi Diệp mới đến đây ngủ một lần,nhưng vẫn có phòng ngủ riêng cho y.Phòng khách tuy không xếp vào loại nhỏ,nhưng một nửa đã bị cái sô-fa to đùng chiếm cứ.

Giờ phút này,Đồng Hi Diệp đang ngồi trên sô-fa lật lật xem báo chí của mấy ngày qua.Tần Thước lười nhác thích chí gối lên đùi y và nằm ườn ra sô-fa.Mắt nhìn chằm chằm về phía trước thấy Đồng Hi Diệp không có biểu hiện gì,khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp,nhìn y đạm mạt nhẹ nhàng buông rũ mi mắt xuống, tròng mắt có vài đường tơ máu:

-Lão Đại!-Tần Thước nhẹ giọng nói:-Người gần đây chắc mệt lắm?Bởi vì tên tiểu tặc lần trước?

Đồng Hi Diệp không có nhìn hắn,y hững hờ nói:

-Hắn khá có bản lĩnh,ta càng rà soát suýt sao,hắn càng xuống tay thường xuyên,thật sự kiêu ngạo.

-Lão Đại,cho ta đi theo ngươi đi.-Tần Thước không biết đây là lần cầu xin mấy trăm của hắn.

-Không được.-Trả lời dứt khoát,trước sau như một.

-Vì cái gì a?-Tần Thước dùng gáy của mình cọ cọ trên đùi y.

-Đứng lên,ta phải đi tắm.-Thanh âm của Đồng Hi Diệp chợt lãnh đạm,Tần Thước cũng không dám dây dưa,ngoan ngoãn đứng lên.

Phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy,Tần Thước biết Lão Đại của hắn thích tắm rửa,bất đắt dĩ khóe miệng nhếch lên mốt chút,chắc y muốn làm nhạt đi mùi máu tanh không sạch sẽ trên người mình.(ta chém câu nì >’’<) Không lâu sau,Đồng Hi Diệp mở cửa đi ra,trên người ước đẫm nước,chiếc khắn quấn hờ hững ngang hông.Những giọt nước lạnh như băng chảy lướt qua thân thể cân xứng rắn chắc và thon dài,cẩn thận thành nhưng đường hoa văn tinh tế trên người y.Nghe nói con người khi không có mặc quần áo thì sẽ ít hoặc nhiều hiện ra vài điểm yếu ớt.Nhưng Đồng Hi Diệp lại không có,vẻ mặt của y vẫn vĩnh viễn không có biểu tình,vẫn cứ bình thản,mang theo sự lãnh đạm và ung dung,không vì bất cứ chuyện gì mà thay đổi. Hắn không phản đối về việc Lão Đại của hắn có dáng người thật chuẩn,bả vai rộng và ôn nhu,lưng và eo đều dẻo dai đầy đặn,hai chân thon dài …..Đi theo Đồng Hi Diệp mấy năm nay,nhìn thân thể y không dưới trăm lần,Tần Thước vẫn rung động.Nếu nam nhân nào có được một nửa phong thái như y,Tần Thước hắn khẳng định hai con mắt mình cơ hồ muốn tỏa sáng sự đói khát khó có thể kìm nén mà nhào tới rồi.Nhưng đây là Đồng Hi Diệp,y chưa từng có ham muốn ***,đừng nói gì đến rung động,ngay cả một chút tà niệm cũng không có. Bỗng nhớ tới điều gì đó,Tần Thước từ trên sô-fa nhảy đến trước cửa sổ,căn nhà đối diện có một gã trung niên đang dùng tấm rèm cửa sổ nửa che nửa đậy rình coi. Tần Thước mở banh cửa sổ ra,tức giận nói: -Còn dám xem nữa lão tử ta thao mười tám đời tổ tông nhà ngươi.-Gã trung niên kia sợ tới mức tức khắc trốn mất dạng. Hết chương 2 (Hạ)
Bình Luận (0)
Comment