[Bàng Sách] Tích Niên Hoán

Chương 13

Lư Châu Tam Tử ra khỏi khách điếm, không biết muốn đi làm chuyện gì. Công Tôn Sách mặc một bộ xiêm y áo trắng chữ màu mực, diện mạo sạch sẽ, ánh mắt sáng trong, chợt nhìn thấy, tuyệt đối không thể nhận ra y là người mù. Triển Chiêu cầm trong tay một xâu thức ăn đi ở phía trước, Bao Chửng đỡ Công Tôn Sách, chậm rãi theo phía sau.

Đi được một đoạn, Công Tôn Sách nhíu lông mày. Bao Chửng vội vàng hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”

Công Tôn Sách nói: “Không. Chính là quần áo có chút khó chịu, nhăn nhăn…”

Bao Chửng nói: “Sao có thể nhăn? Ta đã theo như lời ngươi nói trước khi ngủ gấp kỹ quần áo rồi mới đưa cho ngươi mặc a.”

Công Tôn Sách khó chịu vươn một tay vào trong cổ áo, kéo kéo, nói: “Không đúng, bộ này không phải của ta. Chất liệu này thô… Bao Chửng!”

Bao Chửng không khỏi sờ vào cổ áo, cũng phát giác nói: “Thảo nảo hôm nay nội sam sao mà chật như vậy… Ai ai ai! Công Tôn Sách, ngươi là một quân tử! Trên đường phố mà đừng động thủ a! Đợi lát nữa ta sẽ giúp ngươi thay chẳng phải được rồi sao!… Đều tại ngươi tối qua cứ quấn lấy ta, buổi sáng cũng chưa tỉnh hẳn đâu, làm sao phân biệt rõ quần áo a…”

Công Tôn Sách khinh thường nói: “Ta quấn lấy ngươi? Vậy ngươi là dục cự hoàn nghênh* cầu còn không được!”

(*Muốn đón nhận nhưng giả vờ cự tuyệt/ Muốn từ chối nhưng vẫn đón nhận)

Triển Chiêu lui về phía sau vài bước nói chen vào: “Mặc kệ các ngươi ai quấn lấy ai, hơn nửa đêm, làm phiền lần sau khẽ một chút. Bao đại ca ngươi hưng phấn kêu oa oa, có để cho người ta ngủ không? Ta vẫn đang cao lên, giấc ngủ rất quan trọng!”



Cuộc nói chuyện của ba người làm cho Phi Yến dần dần dần dần dừng chân lại, ở trong đám người hỗn độn hóa thành một pho tượng cằm méo xệch khóc không ra nước mắt.

Tốt thôi. Công Tôn Sách mắt mù, thân là bạn tốt Bao Chửng ở sát bên săn sóc cũng ở trong tình và lý. Cái gì là “kêu oa oa”, không lưu tâm. Bàng Tam tiểu thư không tin tà. Tiếp tục theo. Theo tới giữa trưa, ba người vào một quán ăn, ngồi vào chỗ.

Bao Chửng kêu vài món ăn, đều là mùi vị thanh đạm, xong rồi hỏi Công Tôn Sách một câu: “Mấy thứ đó được chưa?” Công Tôn Sách gật gật đầu. Tiểu nhị mang lên chén đĩa bát đũa, Bao Chửng lại kêu mang một bình nước, nói: “Càng nóng càng tốt.” Sau đó đem bát đũa trước mặt Công Tôn Sách, toàn bộ đặt vào trong nước nóng một lần, nói: “Được rồi, lần này sạch sẽ rồi.” Công Tôn Sách muốn lấy chiếc đũa, Bao Chửng nhanh tay lẹ mắt, giơ lên không trung cách khỏi tay y: “Ai đừng chạm, rất nóng.”

Thức ăn lên, Bao Chửng đem tôm đã lột vỏ, cá đã bỏ xương đặt vào trong bát của Công Tôn Sách, làm không biết mệt, mãi đến khi Công Tôn Sách nói được rồi được rồi đừng làm đi làm lại nữa ăn của ngươi đi, lúc này mới ngưng nghỉ. Ăn cơm nói chuyện, hắn thay Công Tôn Sách múc canh gắp rau, không dùng mắt nhìn y cũng biết y cần gì. Công Tôn Sách làm rơi mấy hạt thông ở trên đùi, Bao Chửng lập tức phủi đi cho y, chiếc đũa của Công Tôn Sách bị lệch, nước canh dính lên gò má, vậy mà Bao Chửng lại dùng mu bàn tay lau cho y. Công Tôn Sách cũng không trốn, nhìn giống như bất đắc dĩ lại giống như tình nguyện mà hơi ngẩng bên mặt cho hắn lau.

Triển Chiêu cười hì hì nói: “Bao đại ca thật tốt với Công Tôn đại ca. Trải giường gấp nệm bưng trà rót nước, giống như tiểu nương tử diễn trong kịch nam*.”

(*Loại hình nghệ thuật sân khấu miền nam)

Công Tôn Sách làm bộ vỗ lên đầu nó, nói: “Gọi ngươi Giới Sắc ngươi còn không chịu, hay là phạm vào sắc giới rồi? Tiểu nương tử trong kịch nam, ngươi thật sự rất để tâm a?”

Bao Chửng nói: “Công Tôn đại ca của ngươi là mệnh thiếu gia, mười ngón tay không dính xuân thủy. Hiện giờ xa nhà ngàn dặm, mắt cũng không thuận tiện, không biết khó chịu bao nhiêu đâu? Ta với hắn là quan hệ gì a? Ta không hầu hạ hắn, ai hầu hạ hắn?” Nói rồi đụng một cái vào vai của y: “Có phải hay không Công Tôn Sách?”

Công Tôn Sách bật cười, nhu hòa kéo dài thanh âm, nói: “Ngươi a…”

Phi Yến rốt cuộc không nghe nổi nữa. Trong mắt đẫm lệ, cúi đầu chạy ra bên ngoài, bất tri bất giác chạy tới phủ Tướng quân, ngay lập tức vọt vào trong cửa. Phi Vân Kỵ thấy là tam tiểu thư, cũng không dám ngăn cản. Trơ mắt nhìn nàng vượt qua hoa viên, không chút trở ngại chạy ào vào phòng ngủ của Bàng Thống.

Phòng ngủ liền với một gian thư phòng nhỏ, Bàng Thống đang đọc sách, thấy muội muội khóc thiên hôn địa ám, hắn suy xét một chút liền biết nắm chắc rồi. Giả vờ giả vịt tiến đến vỗ vỗ vai lưng của nàng an ủi nàng. Phi Yến lại đấm vào gối đầu của Bàng Thống, hu hu khóc lóc kể lể: “Bọn họ… Hai người bọn họ, sao có thể như vậy… cứ như vậy trên đường, trước mặt nhiều người như vậy…”

Bàng Thống nói: “Công Tôn Sách a, là thông minh, tuấn tú, nhưng mà không phải độc nhất vô nhị? Nhị ca tìm cho ngươi một nhân vật còn hơn Công Tôn Sách gấp trăm ngàn lần, tức chết hắn, a?”

Món nghề này của Bàng Thống chơi đùa thật sự cao minh, chiến thuật tâm lý, còn dùng tới binh pháp. Nhớ từ nhỏ hắn đã luôn thay đổi cách thức gạt… A, không đúng, Bàng Thống nam nhi bảy thước, xem thường chuyện gạt người, đánh lừa, là đánh lừa, từ nhỏ đã đánh lừa Phi Yến để tiêu khiển. Lừa nàng con lừa lớn lên sẽ thành ngựa, lừa nàng nữ nhân cũng mọc râu chẳng qua là siêng cạo hơn nam nhân thôi. Đứa nhỏ bị lừa gạt mà lớn lên, một chút cảnh giác cũng không có, Bàng Thống nói cái gì nàng tin cái nấy. Bàng Thống nói, ngươi nhìn thấy hai người bọn họ, thì sẽ hiểu, ai…

Tiếng “ai….” này than rất có thâm ý, hơn nữa Tống triều nam phong thịnh hành, thêm vào đó hai người kia quả thật có chút thân mật. Nhiều nhân tố giáp công, Bàng Tam tiểu thư không khỏi nghe theo lời nhị ca của nàng.

Ở đây kẻ hèn này phải giải thích một chút lời thoại của Bàng Thống. Muốn nói gạt người, thật ra không thể tính là như vậy. Bàng Thống: “Công Tôn Sách và Bao Chửng qua mấy ngày nữa mới đi (đến khi đi rồi ta sẽ không dễ đánh lừa ngươi), ngươi tự mình đến nhìn đi (mắt thấy mới thật), ngươi nhìn hai người bọn họ, thì sẽ biết (ta cũng nghe thấy, thân mật a). Đó quả thật là (quả thật là rất dễ cho ngươi hiểu sai)…” Lại một tiếng thở dài (tăng mạnh cảm tình): “Ngươi chính là muội muội ruột của ta a (nếu đổi thành người khác ta còn không dễ xuống tay).”

Vì thế Bàng Thống vô tội. Muốn trách thì trách Bàng Tam tiểu thư rất không CJ (thuần khiết).

Thật ra nếu Phi Yến có đủ nhẫn nại nghe tiếp, sẽ nghe thấy Công Tôn Sách nói: “Ngươi a… không phải là sợ Bao đại nương trách tội sao? Ngọc bội của nhà ta không dễ nhận như vậy chứ gì? Hối hận rồi? Không dễ trả lại phải không? Được. Ngươi cứ hầu hạ bổn thiếu gia cho tốt, trở về ta sẽ nói hai câu tốt đẹp cho ngươi…”

Bao Chửng nói: “Chẳng phải sao, hối hận chết ta. Ngày nào đó ngươi thành thân, ta tự tay trao ngọc bội vào trong tay tân nương tử, đổi thành nàng tiếp tục hầu hạ ngươi. Ngọc bội nhà của ngươi, quả thật là khế ước bán mình a!”

Trước một đêm rời Lư Châu, Bao đại nương nói với Bao Chửng: “Hắc thán a, A Sách được nuông chiều từ bé, không giống với ngươi, ta thương hắn không thể ít hơn thương ngươi! Huống hồ, ngươi nhận đồ gia truyền của người ta, dược lư của mẹ cũng nhận rất nhiều chiếu cố của Công Tôn đại nhân. Người phải biết báo đáp ơn. Công Tôn Sách cùng ngươi đi ra ngoài, mệnh hệ của hắn toàn bộ ở trên người của ngươi, trở về thiếu một sợi tóc, đừng trách vi nương tâm ngoan thủ lạt…”

Những lời này đều bị Triển Chiêu nghe hết, sau đó đến báo cáo với Công Tôn đại ca của nó làm trò cười. Công Tôn Sách mỉm cười, cười giống một con hồ ly, sau này đem đứa bạn cùng nhau lớn lên lăn qua lật lại, sai bảo triệt để.

Nô dịch và bị nô dịch, là trò chơi giữa hai người. Công Tôn Sách tâm cao khí ngạo, ánh mắt hỏng rồi, làm chuyện gì cũng phải cần sự trợ giúp của người khác, điều này không thể nghi ngờ chính là thử thách sự tự tôn của y. Bao Chửng mượn mệnh lệnh của mẹ, danh chính ngôn thuận làm sai vặt cho y, y cũng thuận thế mà nhận. Tất cả săn sóc đều thành vui đùa, toàn bộ đều suy nghĩ tới cảm thụ của Công Tôn Sách.

Tâm của Công Tôn Sách, quá tinh tế quá khéo léo quá mẫn cảm, mà lại còn quá quật cường. Bao Chửng hiểu biết y, còn hiểu biết hơn hiểu biết chính mình, cho nên lựa chọn một phương thức không làm cho y khó chịu. Lại nói, hôm nay đổi thành Bao Chửng mắt mù, sự chăm sóc của Công Tôn Sách dành cho hắn, chỉ có thể càng cẩn thận nhiều hơn.

Lại nói đến cái “hưng phấn kêu oa oa” trên đường lúc nãy. Bao Chửng chăm sóc Công Tôn Sách, sinh hoạt hằng ngày đều cùng một chỗ. Công Tôn Sách mắt mù nhiều ngày, không thể đọc sách, không thể viết chữ, đầu óc sắp gỉ mất. Kéo Bao Chửng chơi cờ, Bao Chửng nói: “Ta không đánh với ngươi, cờ mồm của ngươi còn lợi hại hơn ta chơi cờ, đã nhiều năm rồi, ta chưa từng thắng ngươi.” Công Tôn Sách nói: “Ngươi ở chỗ của Hoàng Thượng nhìn không ít ván cờ tuyệt diệu, không muốn thử sao? Ta không chơi cờ đã lâu, đầu óc tê cứng rồi, ngươi nắm chắc phần thắng trong tay a, thật sự không muốn thử?”

Hai người ngồi vào chỗ chơi một ván, kỳ nghệ của Bao Chửng quả nhiên tiến nhanh, khiến cho Công Tôn Sách rất tận hứng. Vì để giữ lấy hắn, ban đầu Công Tôn Sách cố ý thua hai bàn, Bao Chửng hưng phấn, điên cuồng gọi lớn: “Bút đâu bút đâu? Ta phải vẽ bàn cờ này lại bảo tồn chứng cứ! Triển Chiêu! Mau gọi tiểu nhị lấy giấy bút đến!!”

Ván cờ tiếp theo, đều để cho Bao Chửng thắng hiểm. Giả vờ thua cũng là một môn kỹ thuật, từ lúc bé Công Tôn Sách luyện ra ở chỗ cha của y, thua phải tỉnh bơ hồn nhiên thiên thành, phải tự nhiên, phải thuận lý thành chương. Còn không thể thua quá nhiều, thua nhiều, thứ nhất đánh mất mặt mũi Công Tôn Sách y, thứ hai, ai tin a?

Công Tôn Sách đã qua cơn nghiện cờ, hơn nữa chứng thực rằng sách dạy chơi cờ quý báu trong đại nội chỉ được cái danh, hay là nói, đầu óc của y thông minh đến mức thần nhân căm phẫn. Y bỏ lại quân cờ nói: “Đêm đã khuya, nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có chính sự.” Bao Chửng la lớn: “Như vậy sao được! Công Tôn Sách ngươi đừng thua rồi chơi xấu a! Tiếp tục!” Công Tôn Sách bịt cái miệng của hắn còn không kịp: “Khẽ tiếng chút khẽ tiếng chút, ồn ào cái gì? Bây giờ đã là giờ nào rồi?!” Bao Chửng cười hắc hắc: “Sợ ta ồn ào để cho người ta biết ngươi thua chứ gì? Vậy phải đánh với ta hai ván nữa. Ta không la lên.”

Hạ hai bàn nữa, Công Tôn Sách không khách khí, giết hắn một mảnh giáp cũng không chừa, đến hết bàn, quân cờ của Bao Chửng bị ăn rào rào không còn thấy nữa.

Công Tôn Sách vỗ vỗ tay: “Hết hy vọng rồi? Hết hy vọng thì ngủ. Qua trải giường nệm cho bổn thiếu gia.”

Bao Chửng nói: “Đó là ta vận may không tốt.”

Công Tôn Sách cười nhạo, nói: “Vận may? Ngươi cho là đang đánh bài lá sao? Đó là ngươi ngốc!”

Bao Chửng vừa trải giường vừa nói: “Vậy lúc trước sao có thể thắng? Có thể thấy chơi cờ cũng dựa vào vận may.”

Công Tôn Sách lắc đầu, rất nhiều lúc, y cũng không biết Bao Chửng là thông minh hay là ngốc. Hoặc là có một đường kẻ ngăn cách, ngốc đến cực điểm, liền thông minh. Trái lại chính y, liên tiếp thua Bao Chửng. Cũng bởi vì y thông minh đến cực điểm, liền thành ngốc.

Đây là giải thích chính đáng cho sự kiện “kêu oa oa”. Nhưng mà kẻ hèn này không nói, Bàng Tam tiểu thư cũng không thể biết được? Cho nên Phi Yến a, sự hy sinh của ngươi là số mệnh đã định tránh không thể tránh, nhận đi, a?

Bàng Thống dù sao vẫn yêu thương muội muội ruột Phi Yến này, nói là làm, đợi đến khi cảm xúc của nàng bình thường trở lại, liền tìm cho nàng một ngươi trẻ tuổi có giọng điệu như Công Tôn Sách. Không phải người làm quan, nhưng rất có của cải. Tuấn tú, nhã nhặn, hòa ái dễ gần, quan trọng là, hắn thích Phi Yến hơn Công Tôn Sách, trong mắt chỉ có Phi Yến. Lúc đầu Phi Yến không để ý đến hắn, gặp nhiều lần hơn, hai bên hiểu nhau sâu đậm, trái tim thiếu nữ dần dần chuyển đối tượng. Vốn dĩ nàng đối với Công Tôn Sách cũng chỉ là xuân tâm thiếu nữ đơn thuần, chưa nói đến mức kinh thiên động địa bao nhiêu.

Qua vài năm, Bàng Thống người tốt (?) làm đến cùng, làm người mai mối của muội muội mình. Mười dặm hồng trang, nở này nở mặt gả Phi Yến ra khỏi phủ. Trong bữa tiệc vui tân lang đến kính rượu cho anh vợ, Bàng Thống dùng sức vỗ vỗ bả vai tân lang: “Phi Yến là mạnh mẽ chút, ngang ngược chút, nhưng mà dù có thế nào, nàng cũng là muội muội của Bàng mỗ, là cô nương tốt.” Nói xong lại vỗ hai cái.

Lời này có sức lực giống như bàn tay vỗ trên vai, tân lang run chân một trận. Hắn thề với trời, nếu có nửa điểm có lỗi với Phi Yến, hoan nghênh anh vợ đến xử tử hắn ngay tại chỗ.

Bàng Thống thật vừa lòng.

Không sai, chính là thật vừa lòng. Hắn không cho rằng có chỗ nào có lỗi với muội muội. Phi Yến và Công Tôn Sách, nhìn thế nào cũng thấy chẳng xứng đôi, hắn chỉ chia rẽ có chút thủ đoạn mà thôi. Theo như lời của Phi Yến sau khi đã làm vợ người ta nhớ về chuyện cũ: “Công Tôn Sách, hắn mở miệng có bao nhiêu xảo quyệt a? Gả cho hắn, mỗi ngày phải bận đấu võ mồm. Hắn còn bụng dạ hẹp hòi, còn thích tức giận. Nghe nói hai năm gần đầy làm ngỗ tác. Đôi tay kia nha… ban ngày sờ người chết, ban đêm… chậc chậc… cũng chỉ có Bao Chửng chịu được.”

Ngoại trừ câu cuối, làm cho Bàng Thống không mấy sảng khoái.

Lại qua vài năm, Bàng Sách rõ ràng thiên hạ, lời của Phi Yến sửa thành: “Đôi tay kia của Công Tôn Sách nha~ ban ngày mổ não của người chết, sửa dạ dày, ban đêm… chậc chậc… cũng chỉ Nhị ca chịu được.”

Tuy rằng cũng một câu cuối cùng, vẫn là làm cho Bàng Thống không mấy sảng khoái.

Trên đây, đã nói rõ về quá khứ của Bàng Sách và ngụy Bàng Sách không sai biệt lắm. Bây giờ chúng ta trở về Song Hỷ trấn, dùng phương thức viết thuận chiều, tiếp tục kể tiếp.
Bình Luận (0)
Comment