Ra hoàng cung, đến chơi phủ Trịnh Vương một chuyến. Bao Chửng chỉ cho rằng có thể cùng Hoàng Thượng ôn lại chuyện cũ, không ngờ tiểu Hoàng đế chẳng hỏi hắn kẻ biến mất hai năm một câu, trái lại ngồi bên giường nữ nhân nào đó than thở cả nửa ngày. Cả nửa ngày là nửa ngày rất dài, trà đặt trước mặt Bao Chửng cũng đã lạnh. Lời Hoàng đế nói với nữ nhân kia, tiếng nào tiếng nấy bùi tai, làm Bao Chửng rất đau lòng.
Hoàng đế xoay mặt lại nói với Bao Chửng: “Tìm không thấy ngươi, Bát Vương cũng đi rồi, Ti Ngôn lại bệnh, phụ tử Bàng thị ra sức khi dễ ta, ta ngay cả người nói chuyện cũng không có, thật sự không có cách nào sống qua thời gian này.” Bao Chửng đồng cảm sâu sắc, lộ ra biểu tình thương tiếc. Hoàng đế sấn nhiệt đả thiết* đưa ra yêu cầu, lúc này Bao Chửng ngoài một chữ vâng ra, còn có thể nói được gì.
(*rèn sắt khi còn nóng, tranh thủ thời cơ)
Hoàng đế là hoàng đế có chút phúc hắc, am hiểu sâu thuật đế vương. Anh hùng chặt đầu cũng vì một tiếng khóc của hồng nhan, thúc giục anh hùng xông pha khói lửa, từ trước đến này, không ngoài hai chữ tình nghĩa. Bởi vậy chiến thuật lôi kéo là chiến thuật cao cấp nhất trong các loại chiến thuật. Mà lôi kéo giữa nam nhân với nam nhân, lại còn là cao cấp nhất trong những loại cao cấp nhất, không thể tu luyện một sớm một chiều.
Nhưng mà nói xong với Bao Chửng như vậy, lại thật sự dâng lên vài phần ủy khuất. Bát Vương Bao Chửng Ti Ngôn, những người thân tín đều dồn dập rời xa hắn. Sự rung chuyển của Bàng Thái sư đối với hoàng quyền không cần phải nói. Gần đây biên quan yên ổn, vì thế trong kinh thành lại thêm một Bàng Thống, thật sự là muốn bức chết người. Cũng may Bao Chửng trở về rồi, Bao Chửng là lực lượng dự bị hữu lực nhất của hắn. Có Bao Chửng, hắn sẽ nắm vững vài phần thắng lợi. Nhưng mà sau khi nhìn thấy hắn, sự yên ổn dần dần trong nội tâm dường như chẳng hề liên quan đến thắng lợi.
Một năm trước hắn bức Bao Chửng rơi xuống vách núi, giống như đem tâm can tì phế của mình vứt xuống theo Bao Chửng, đau không thể đỡ, tê tâm liệt phế. Nếu không phải có Trịnh Vương cùng với tôi tớ giữ chặt, hắn cũng đã nhảy xuống cùng. Sau đó cũng không nhảy, cũng bởi vì Trịnh Vương bọn họ ngăn cản. Cúi đầu, thấy ánh đèn lồng màu lam chiếu trên hoàng bào hiện ra một con rồng cưỡi mây bay lên cao, trong đêm tối lại sinh động lượn quanh trên ngực hắn, giống như một hình xăm dùng lửa ủi lên. Hắn không thể quên số mệnh và sứ mệnh của cô gia quả nhân dưới lớp long bào này.
Hoàng đế cùng Bao Chửng đứng trước tấm bia đá, Hoàng đế vung một cái lưới cho Bao Chửng. Chết thì thôi, không chết, vẫn phải theo như kế hoạch ban đầu mà làm tiếp, có chút sửa đổi, thay đổi không lớn. Bỗng nhiên nghĩ, đối với Bao Chửng mà nói, nếu như có một ngày biết được từ đầu đến cuối mình bị tri kỷ lừa, còn chẳng bằng chết đi.
Thanh âm ấm áp của tiểu Hoàng đế, lấp đầy vào khe hở không phòng bị nhất ở nơi sâu trong nội tâm của Bao Chửng. Vì thế lên núi đao xuống biển lửa, vạn lần chết không chối từ.
Công Tôn Sách đối với Bao Chửng tận tâm tận lực, huynh đệ ruột cũng không hơn thế. Trước khi về kinh liền phái người đón Bao đại nương từ Lư Châu đến, vì làm cho Bao Chửng vui vẻ, để cho Bao đại nương yên tâm. Phủ Thị lang tuy rằng không đến mức xa hoa, tốt xấu gì nấu cơm có đầu bếp sinh hoạt hằng ngày có nha hoàn, thoải mái hơn so với cuộc sống ở Thanh Thiên dược lư. Bao đại nương xem Công Tôn Sách như con của mình, Công Tôn Sách không phải không xem lão nhân gia ngài như nửa người mẹ. Thật sự hòa thuận vui vẻ tốt đẹp như người một nhà.
Sỏ dĩ cũng giữ lại Tiểu Man, mặc cho nàng làm loạn trong bếp phủ Thị lang một trận, đó là vì Công Tôn Sách y hiểu phong tình, hiểu phong tình của Tiểu Man đối với Bao Chửng, vui với việc giúp người khác hoàn thành tâm nguyện. Cô nương Tiểu Man này, người cũng như tên, man là man chút, dã là dã chút, ở chung lâu, vẫn có thể nhìn ra vài phần hồn nhiên đáng yêu. Nếu có thể nhã nhặn một tí, đừng luôn động tay động chân lôi lôi kéo kéo y, vậy thì càng tốt.
Đối với tâm tính này của Công Tôn công tử kẻ hèn này rất muốn nói: Y quả nhiên là mệnh trời sinh bị người đùa giỡn nha! Trốn tránh nam nhân động tay động chân lôi lôi kéo kéo, điều này quần chúng có thể hiểu. Nhưng mà nữ tữ động tay động chân lôi lôi kéo kéo, y cũng muốn trốn, còn sợ, còn hồi hộp đổ mồ hôi lạnh, ai… Thật không biết nên nói gì mới tốt.
Bao Chửng mẹ con đoàn tụ, Tiểu Man chỉnh đốn và cải cách phòng bếp phủ Thị Lang, Triển Chiêu ăn hai con gà quay, những chuyện này xảy ra trong nửa ngày, không cẩn kể chi tiết. Việc làm chúng ta phải kể đó là sau khi đêm đến Bàng Tướng quân thăm dò phủ Thị lang.
Bình thường Bàng Thống đến phủ nhà ai ai ai, người ta mở rộng cửa son vẩy nước quét sân thành ý nhiệt tình đón chào, cho dù là hoàng cung, cũng là Hoàng đế đi cửa nào, hắn đi cửa đó. Muốn vào thì vào, muốn ra thì ra, thái giám kêu một tiếng Bàng Tướng quân yết kiến còn chưa xong, hắn đã ngồi trước mặt Lão Lục thưởng trà.
Chính bởi vì đi chỗ nào cũng oanh oanh liệt liệt, ngẫu nhiên cũng có lúc muốn không đi đường bình thường. Trèo tường phủ Thị lang chính là một chuyện rất kích thích rất có tính thách thức. Nghe nói hầu hết chuyện yêu đương vụng trộm và gian tình của dân gian, đều từ con đường không bình thường này mở đầu. [=)))]
Theo tin báo của Phi Vân Kỵ số 囧囧, đêm đó Tướng quân sớm ăn cơm tắm gội thay y phục rửa mặt chải đầu, sau đó đi ra từ cửa hông phía tây nhà mình. Một số Phi Vân Kỵ quen tính đi theo hai bên, Bàng Thống phất tay, nói: “Các ngươi lo chuyện của mình đi.”
Nhóm Phi Vân Kỵ cúi đầu, không nói. Ý là chuyện Tướng quân ngài phải lo chính là chuyện chúng ta phải lo.
Bàng Thống nói: “Chuyện này không thể dùng các ngươi, cũng không cần các ngươi.”
Trên mặt nhóm Phi Vân Kỵ đều trưng ra biểu tình tiểu hài tử bị vứt bỏ. Bắt đầu từ ngày theo Tướng quân, 72 người thành 3 ban, lúc nào cách hắn nửa bước? Tướng quân tắm rửa vệ sinh dạo thanh lâu, bọn họ đều trông giữ ở ngoài cửa. Tối nay Tướng quân trang điểm (?) đổi mới hoàn toàn sắc mặt vui vẻ, chắc là muốn đi làm chuyện gì khó lường. Sao có thể không cần bọn họ? [=)))]
Bàng Thống nghiêm mặt: “Sao? Rời chiến trường, lời của bản Tướng quân không dùng được phải không?”
Thể xác và tinh thần của nhóm Phi Vân Kỵ run lên, thối lui một bước, vẫn im lặng cúi đầu như cũ.
Biểu tình như bị chồng ruồng bỏ của mấy đại nam nhân này làm cho Bàng Thống cảm thấy vừa buồn cười vừa không đành, cũng chính là ở trước mặt hắn, những Tu La hán tử này mới có thể trưng ra bộ dạng như bị chồng ruồng bỏ. Ngẫm lại mấy năm nay, các Phi Vân Kỵ theo hắn vào sinh ra tử xung phong đi đầu, vẫn chưa hưởng thụ tư vị nhân sinh. Hắn gọi một người tiến đến: “Ngươi tới phòng thu chi lấy chút bạc, dẫn bọn họ đến phố XX thả lỏng thả lỏng.” Nói xong, nhếch một bên miệng ám muội cười, không ngoài dự kiến nhìn thấy mặt của các nam nhân đều đỏ bừng.
Bàng Thống chi tiền xúi giục thuộc hạ đi phiêu kỹ, là ý nghĩ tốt trong đầu khi xuân tâm nảy nở: Ta đi gặp người trong lòng, vứt bỏ các ngươi là rất không trượng nghĩa. Các ngươi mặc dù không có người trong lòng, đi gặp các cô nương cũng tốt, thành nam thành bắc, mọi người tự mình tiêu hồn.
Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn chính là, các Phi vân Kỵ đỏ mặt không phải vì liên tưởng đến các cô nương phố XX, mà là vì nụ cười của Bàng Tướng quân. Trên chiến trường sát phạt quyết đoán không cảm thấy, về kinh một tay che trời, cũng không cảm thấy. Hiện tại, giờ phút này, dưới ánh trăng, Tướng quân một tầng tóc rối trên vai, áo lông trắng đệm dưới gò má, mắt tuấn mi tú tươi cười tà ác, một quý công tử chơi đêm phóng túng…
Máu của các Phi Vân Kỵ thật sôi trào, còn sôi trào hơn lúc đánh trận với người Liêu. Trông theo bóng dáng càng lúc càng xa của Bàng Thống, quả thật không khắc chế được mãnh thú hồ chi dục khởi* trong nội tâm…
(*Hình dung thứ trong bức tranh rất thật, giống như kêu một tiếng sẽ từ bức tranh đi ra)
Dưới đây là ghi chép của kè hèn này và Phi Vân Kỵ số 囧囧 sau khi đó.
Phi Vân Kỵ số 囧囧 *thở dài*: Chúng ta cũng là người, cũng là nam nhân. Mặc dù không dám mơ tưởng Tướng quân, nhưng mà đối mặt với sự mê hoặc đột nhiên như vậy mãnh liệt như vậy, khắc chế không được cũng là bình thường mà…
Tác giả *nặng nề gật đầu*: Bình thường bình thường, cho nên mấy người các ngươi, liền đem Tướng quân… quả thật, Bàng Thống có lợi hại hơn nữa, cũng hai đấm khó địch lại … *im lặng đếm* tám tay…
Phi Vân Kỵ số 囧囧: Lời này của cô nương không thể nói lung tung. Tướng quân như thế nào với chúng ta, đó là một phần tận trung tận chức làm tròn bổn phận, chúng ta như thế nào với Tướng quân, đó là phẩm đức trái với chức nghiệp…
Tác giả: Nói như vậy, các ngươi hy vọng Tướng quân như thế nào các ngươi???
Phi Vân Kỵ số 囧囧 *xấu hổ*: Cô nương ngươi lại nói linh tinh…
Tác giả: Lại nói, đêm đó các ngươi lĩnh tiền thật sự đi đến phố gì gì đó sao?
Phi Vân Kỵ số 囧囧 *nghiêm mặt*: Không có. Chúng ta lấy tiền đi mua rượu. Sau đó ngồi ở đình nghỉ mát hồi tưởng lại ngày gặp gỡ tình cờ với Tướng quân…
Tác giả: Vậy, nội tâm mãnh thú xử lý như thế nào?
Phi Vân Kỵ số 囧囧 *bất đắc dĩ*: Đó là cô nương ngươi viết bậy, chúng ta đối với Tướng quân, trong lòng chỉ có nai con nhảy loạn, không dám có mãnh thú…
Tác giả:………
Đuổi đi Phi Vân Kỵ, Bàng Thống một đường đi về phía bắc, thẳng đến phủ Thị lang. Thị lang phủ là nhà của Công Tôn Sách, ở nhà, tính cảnh giác của Triển Chiêu cũng không cao, cũng không kề cận Công Tôn Sách như vậy, ăn cơm chiều no rồi liền bị Bao đại nương đuổi đi ngủ.
Bàng Thống vượt tường vào trạch, toàn bộ thị vệ trong trạch đều làm ra vẻ đầu gỗ, còn không hữu dụng bằng chó trong Bàng phủ. Hắn thấy mẫu tử Bao thị đang nói chuyện trong viện, thấy Tiểu Man ở trong bếp làm bánh bao nhân nấm hương, thấy một đôi nha hoàn đang ở ngoài sương phòng nhiều chuyện về Công Tôn Sách.
Người này nói: “Công Tôn đại nhân thật sự là Đệ nhất mỹ nam tử Đại Tống danh bất hư truyền. Hầu hạ hắn, không cho tiền công ta cũng làm.”
Người kia nói: “Ngươi cứ mơ giấc mộng hoàng lương làm phu nhân của ngươi đi! Công Tôn đại nhân không thích có người hầu hạ gần bên, ngày mai lại phải đi. Ngươi a, không có cơ hội đâu.”
Người này ngay lập tức khóc lóc thảm thiết: “Lại phải đi? Phủ Thị lang hắn cũng chưa ở được hai ngày. Chuyến này đi khi nào mới trở về a. Ta đã nghĩ dâng trà bưng nước cho hắn, đến gần nhìn hắn.”
Người kia cười hì hì: “Công Tôn đại nhân ngươi không cần nghĩ nữa. Hầu hạ tốt Bao đại nương, Bao đại nương vui vẻ, có thể sẽ gán ghép ngươi cho Bao công tử.”
Hai người đùa giỡn một trận. Bàng Thống cười, cười đến khóe miệng, cười không đến đáy mắt, xoay người rời đi. Nghe trộm người ta nói chuyện là việc rất không có phẩm chất, nghe lén tiểu nha đầu nói chuyện càng không có phẩm chất đến cực điểm. Nhưng mà hễ là chuyện có liên quan đến Công Tôn Sách, không phẩm chất hắn cũng nhận.
Sau khi Bàng Thống quay về kinh nghe nói, ngày Công Tôn Sách thụ phong Lễ bộ thị lang yết kiến Lão Lục, đúng lúc Lão Lục đang ở trong thư phòng gặp gỡ quần thần. Công Tôn Sách mặc bộ bạch sam vẽ cành trúc của y mà đi, ba quỳ chín lạy, Lão Lục nói bình thân, sau đó y đứng lên, sau đó các đại thần đều không nhìn Lão Lục mà toàn bộ nhìn y.
Tất cả đều là cựu thần gần đất xa trời, không như Bàng Thái sư gừng càng già càng cay, sắc là sắc không nổi. Chỉ là vì con gái cháu gái cháu chắt nhà mình mà rung động. Tôn Thái phó kiên quyết muốn giới thiệu con gái 28 tuổi mặt rỗ chưa xuất giá nâng khăn sửa túi cho Công Tôn Sách. Cháu gái của Lý Thượng thư bảy cái xuân xanh, người làm ông đã muốn tính toán thay cho nàng. Trong đó Giản Hàn lâm làm người ta căm phẫn nhất, Giản gia chỉ có bốn con trai, hắn không biết xấu hổ mà nói với Công Tôn Sách: “Công Tôn đại nhân là nhân tài thanh hoa tướng mạo nhân phẩm vẹn toàn, rất có phong thái của phụ thân, rất xứng với khuyển tử, rất xứng.” Thần tử chung quanh đều sửng sốt, Công Tôn Sách cũng ngẩn ra một lúc lâu, cười hão không đáp, chỉ cho rằng hắn già hồ đồ mới không so đo.
Hiện giờ không những đồng nghiệp trong quan trường nhìn chằm chằm Công Tôn Sách như sói ác nhìn mồi, nữ tử trên phố vậy mà cũng không biết xấu hổ có ý định với Công Tôn Sách. Nguy hiểm, thật nguy hiểm. Phi Yến bảo đảm nói rằng Công Tôn Sách giữ mình trong sạch, nam nhân hơn hai mươi tuổi, tay nữ hài tử cũng chưa từng nắm qua. Càng không hiểu chuyện, càng không có lực tự chủ. Ai biết mấy nha đầu này có thể sắc tâm nổi lên thừa dịp đêm tối xông vào phòng ngủ của Công Tôn Sách cưỡng ép mê hoặc hay không. Nếu đạt được, vậy sẽ nguy to rồi. Hắn biết Công Tôn Sách nội tâm nhận thức bảo thủ như thế nào, chim nhạn rời đàn, cả đời chỉ thừa nhận một phối ngẫu.
Thừa dịp đêm tối xâm nhập phòng ngủ của Công Tôn Sách mê hoặc cưỡng ép, những câu này quen mắt phải không? Có thể không quen mắt sao? Đây chính là chuyện Bàng Tướng quân đang chuẩn bị làm. Người ta quyến rũ Công Tôn vậy gọi là không biết xấu hổ, hắn quyến rũ lại cho là chuyện nên làm. Chỉ cho quan ăn bào ngư, không cho dân ăn bánh bao. Hành vi của Bàng Thống sớm bị một câu của Đại Bao ngốc bao quát.
——
Đoạn của PVK, cười muốn đau bụng luôn =)))
—-
Spoil chap sau:“Tại sao Mộc Lan của Song Hỷ trấn kia có thể, mà đổi thành ta, lại là hồ ngôn loạn ngữ? Hắn chẳng phải cũng là nam đó thôi!”“Bởi vì ngay từ đầu ta không biết hắn là nam.”“Ngươi cũng có thể giả vờ không biết ta là nam a!”