Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 22

CHƯƠNG 22

Đường Tống mơ thấy mình về ngôi nhà trước kia, tiểu viện vẫn u tĩnh như trước. Cây đại hòe trong viện còn chưa bị thiêu hủy, cái tổ chim thật to trên cây mới vừa nở một chú chim hỉ thước non đang ríu rít đòi ăn.

Cửa sổ thư phòng mở ra, Đường Tống thấy phụ thân một tay cầm một quyển sách, một tay để sau lưng, gật gù đắc ý  bước đi thong thả trong thư phòng nhỏ bé. Mẫu thân lúc này hẳn là đang cùng nhũ mẫu ở phòng ngủ thêu hoa, muội muội Đường Lâm đang ở nơi nào nhỉ?

Đường Tống nghĩ như vậy , liền cảm thấy thân mình nhẹ phiêu phiêu hướng về phòng Đường Lâm. Nhanh chóng đến tới trước cửa, cửa phòng đột nhiên mở ra , một tiểu nam hài chừng mười ba mười bốn tuổi giơ cao một cái diều chim én thô thiển, kích động chạy ra ngoài, phía sau còn có một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi chạy theo. Nam hài chân dài, chạy rất nhanh, tiểu cô nương cố hết sức đuổi theo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ rực, vừa chạy vừa hô: “Ca ca, chờ ta với.”

Đường Tống nghi hoặc nhìn hai tiểu hài tử chạy hướng về phía mình, tiểu cô nương đúng là muội muội Đường Lâm, thế tiểu nam hài là ai? Sao lại nhìn giống mình như đúc mà? Đang nghĩ ngợi, tiểu nam hài đã muốn băng tới trước mặt Đường Tống. Ngay sau đó, Đường Tống đã bị màn kế tiếp làm hoàn toàn sợ ngây người: tiểu hài tử kia thế lại trực tiếp chạy ngang qua thân thể y. Đang lúc Đường Tống kinh ngạc, tiểu cô nương đang thở hổn hển cũng theo xuyên qua thân thể y.

Đường Tống cúi đầu xem thân thể mình, dĩ nhiên là bán trong suốt, xuyên thấu qua chân y có thể thấy mặt đất được trải thảm đỏ. Đường Tống đột nhiên ý thức được, có lẽ mình đã chết. Nghĩ như vậy , thân thể y càng ngày càng trong suốt, mà cảnh vật trước mắt cũng bắt đầu trở nên uốn éo.

Đã chết, cứ như vậy chết sao? Nhưng tại sao còn có cảm giác không cam lòng?

Gương mặt mẫu thân trên trán chảy đầy máu vẫn không ngừng hoảng loạn trước mắt Đường Tống, còn nhớ rõ khi ly biệt mẫu thân nắm tay y nói: “Con ta a, ngươi nhất định phải hảo hảo sống sót.”

Trên trán cảm giác tựa hồ có lông chim hạ xuống, còn mang theo một độ ấm. Cảm giác quen thuộc làm cho Đường Tống nhớ tới  trước đây, mẫu thân mỗi buổi tối trước khi đi ngủ đều ôn nhu hôn xuống trán y. Nghĩ đến đây, Đường Tống không khỏi muốn mở to mắt, nhìn xem người cho y loại cảm giác quen thuộc này rốt cuộc là ai?

Mí mắt giống như treo ngàn cân cự thạch, Đường Tống thử rung vài cái, mới gian nan mở được một chút.

Đập vào mắt là trần nhà quen thuộc lại xa lạ, Đường Tống lúc này mới ý thức được, mình lại trở về căn phòng nhỏ trước khi đi hầu hạ Vương gia. Y hơi hơi giật giật ngón tay, lập tức cảm giác ra cánh tay bị người khác cầm. Gian nan quay đầu, thấy một cái đầu tóc đen đang úp mặt ở  mép giường, hình như là đang ngủ.

Tay trái bị người kia nắm chặt, đã có chút muốn cứng . Đường Tống cố sức muốn rút tay ra, lại làm người nọ bừng tỉnh .

Cái đầu màu đen kia giật giật, chậm rãi ngẩng lên, lộ ra là gương mặt Vương Phúc có chút mơ hồ. Nhưng khi Vương Phúc mắt buồn ngủ mông lung thấy ánh mắt Đường Tống mở ra, đột nhiên gặp phóng ra nét kinh hỉ. Vương Phúc kinh hỉ hô: “Tiểu Đường, ngươi rốt cục tỉnh!”

Đường Tống tỉnh lại mới biết được, mình đã mê man  năm ngày. Trong năm ngày này, đều là Vương Phúc chăm sóc y.

“Cám ơn ngươi, Vương đại ca.” Đường Tống tự đáy lòng nói. Đối với Vương Phúc có thể không tính toán dốc lòng chăm sóc mình, Đường Tống kinh ngạc lại cảm kích.

“Không, không có gì.” Vương Phúc bị Đường Tống nhìn chăm chú, không khỏi có chút mặt đỏ. Một là bởi vì xấu hổ, hai là bởi vì chột dạ, bản thân khi Đường Tống mê man, từng nhịn không được trộm hôn Đường Tống vài lần.

Đường Tống ngủ liên tiếp năm ngày, với Lưu tổng quản cấp dược liệu thượng đẳng điều trị, thân thể đã chuyển biến tốt đẹp  không ít.

Vương Phúc thấy Đường Tống tinh thần hảo, mà bắt đầu thao thao bất tuyệt nói nhiều lên. Vương Phúc bình thường cũng không phải người nói nhiều gì, nhưng thấy Đường Tống liền đặc biệt muốn nói chuyện với y. Gần một buổi chiều, Vương Phúc liền kể hết toàn bộ chuyện đời mình từ nhỏ tới lớn.

Vương Phúc Vương Thọ huynh đệ sinh ra một nhà tiểu thương, trong nhà trừ bỏ bọn họ, còn có hai tỷ tỷ. Phụ thân bọn họ vốn cũng coi như tiểu phú thương, gia cảnh cũng coi là giàu có. Chính là từ hai năm phụ thân hắn nghiện đánh bạc, tài sản trong nhà nhanh chóng thua sạch trơn. Nhưng phụ thân hắn không biết hối cải, trộm hết gia sản bán con trai con gái cũng muốn gỡ vốn. Hai tỷ tỷ năm trước đã bị bán đi , năm nay đến phiên hai người bọn họ. Khi hắn cùng Vương Thọ bị tên môi giới dẫn đi, phụ thân hắn còn thề son sắt nói để bọn họ chờ hai ngày, chờ hắn thắng tiền liền chuộc bọn họ ra.

Nghe xong Vương Phúc trong lời nói, Đường Tống không khỏi có chút chua xót. Thấy Vương Phúc luôn luôn kiên cường trong mắt nước mắt lòe lòe, bộ dáng lập tức phải khóc đi ra, ánh mắt Đường Tống chuyển vòng vo, vội vã đổi đề tài.

“Cái kia, Vương đại ca, sao là ngươi tới chăm sóc ta mà?” Dù sao bọn họ từng cãi nhau mà?

Vương Phúc vừa nghe, mặt lập tức lại đỏ. Lúc ấy Lưu tổng quản vốn phái một người khác tới chăm sóc Đường Tống, là hắn mặt dày mày dạn quỳ xin Lưu tổng quản cầu mới được cơ hội này. Vương Phúc nghẹn nửa ngày, mới nói: “Cái kia, là Lưu tổng quản an bài.”

Hết chương thứ hai mươi hai

Bình Luận (0)
Comment