CHƯƠNG 31
Vừa nghe Hàn Vương hỏi như vậy, tranh minh họa trong sách cùng sự thật ở trong đầu Đường Tống loạn thành một đống, tạo nên một hình ảnh kiều diễm có thể khiến người khác phun máu, mà diễn viên chính là Đường Tống cùng Hàn Vương, Đường Tống cảm giác trong đầu “ông” một tiếng, mặt đỏ đến mức có thể chảy máu.
“Cái đó, kế tiếp, cái đó…” Đường Tống cố gắng thoát ra khỏi hình ảnh cấm kị đang vây quanh, hồi tưởng lại nội dung trong sách: “A, trong sách nói bước đầu tiên là âu yếm.”
“Cái gì là âu yếm?” Hàn Vương tò mò hỏi, cho tới bây giờ đều là cởi hết rồi trực tiếp thượng, hắn không biết “âu yếm” là làm sao.
“Âu yếm chính là tình nhân vuốt ve thân thể lẫn nhau, gây kích thích *** cho đối phương, vì bước tiếp theo…” Đường Tống càng nói càng nhỏ, cuối cùng rốt cuộc không nghe thấy nữa.
“Âu yếm như thế nào a?” Hàn Vương là đệ tử tốt, tuyệt đối không hiểu liền hỏi.
“Cái đó, chính là vuốt ve hôn môi những bộ vị mẫn cảm trên thân thể đối phương.” Đáy lòng Đường Tống khẩn cầu Hàn Vương không cần hỏi lại, nếu hỏi tiếp y thật sự không chống đỡ được. Nhưng y thật sự xem nhẹ quan tâm của Hàn Vương. Chỉ nghe Hàn Vương hỏi tiếp: “Điểm mẫn cảm lại là cái gì?”
Đường Tống nói ra đến đây đã muốn xấu hổ đến chết, tức giận nhìn Hàn Vương rõ ràng đang khó xử y, tính toán dồn y đến cùng, rốt cuộc mạnh miệng.
Hàn Vương thấy con mèo dịu ngoan đã bắt đầu muốn giương nanh múa vuốt, không kích thích nữa. Ngược lại bắt đầu chủ ý khác.
Đường Tống tuy rằng tính toán không mở miệng, nhưng vẫn có chút sợ Hàn Vương sinh khí. Thời điểm y thấy Hàn Vương đột nhiên đứng dậy, Đường Tống theo bản năng nhắm mắt che đầu, nghĩ là Hàn Vương sinh khí muốn đánh y.
Nhưng nửa ngày vẫn không cảm thấy đau đớn, Đường Tống mở to mắt, phát hiện Hàn Vương đã sớm không ở trên giường. Đường Tống nhanh tay bắt lấy cơ hội, đem tấm ti bào màu đen Hàn Vương khoác lúc trước khoác lên người, miễn cưỡng che giấu thân thể của mình. Vừa quay đầu lại, phát hiện Hàn Vương từ bên ngoài đi đến, cầm trong tay chính là quyển sách “long dương bí tịch”.
Xem ra, nếu Đường Tống không nói, Hàn Vương liền tính toán “tự lực cánh sinh”.
Chỉ thấy Hàn Vương đem bản “long dương bí tịch” kia mở ra, quả nhiên phát hiện chương thứ nhất chính là hai chữ “âu yếm” Chỉ thấy phần giải thích trong sách nói: “Âu yếm, chính là bước khởi đầu. Hai người đụng chạm hôn môi lẫn nhau: lỗ tai, cổ, cổ họng, ngực, thắt lưng, mông, phân thân, bắp đùi, bộ vị sau huyệt, khơi mào *** của đối phương, hưởng thụ khoái hoạt. Thủ pháp âu yếm có dùng tay vê, bóp, xoa, nắn cùng dùng miệng mút, gặm cắn, răng mài, lưỡi liếm, quá trình không thể mạnh mẽ, nặng nhẹ tùy lúc.”
Giải thích xong, trong sách lại có hai tranh minh họa. Trong bức tranh thứ nhất, một nam tử hôn đầu nhũ của nam tử khác, nam tử bị hôn vẻ mặt có chút hưởng thụ; bức tranh còn lại là hai nam tử cầm côn nhục của nhau xoa nắn, trên mặt hai người đều lộ ra biểu tình thống khổ lại khoái hoạt.
Hàn Vương xem xong, vẻ mặt như bừng tỉnh đại ngộ, mà Đường Tống nhìn thấy khóe miệng không tự giác nhếch lên của Hàn Vương, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Hàn Vương buông sách, tinh quang trong mắt bắn tứ phía, giống như báo săn sắp sửa bắt giữ con mồi. Đường Tống bản năng cảm thấy nguy hiểm sắp đến, đang muốn lùi về phía sau, thình lình bị Hàn Vương kéo vào trong lòng ngực, tiếp theo, trên người chợt lạnh, chiếc ti bào mà y thật vất vả lấy che thân thể cũng bị Hàn Vương kéo ra, ném ra rất xa giường.
“Chúng ta bắt đầu đi, Đường Đường.” Môi Hàn Vương kề sát lỗ tai Đường Tống nói xong, lời nói thật phần tình sắc ý vị cùng nhiệt khí trong miệng Hàn Vương tỏa ra đánh về phía lỗ tai mẫn cảm mà yếu ớt của Đường Tống, lập tức, Đường Tống cảm thấy nửa người phải của mình đều đã tê rần.
Đường Tống đang muốn giãy dụa, Hàn Vương nhanh chóng bắt được hai tay của y, dùng tay phải kéo lên trên đầu y. Như vậy, ngực Đường Tống đều đã lộ ra. Hàn Vương cúi đầu, lập tức dùng miệng ngậm lấy tiểu đậu đỏ của Đường Tống
Đường Tống cảm thấy trước ngực mình nóng lên, nhũ tiêm bên trái bị bao bọc trong một khoang miệng ấm áp. Bật người, cỗ cảm giác tê dại kia càng mãnh liệt. Đường Tống vặn vẹo thân thể, nghĩ muốn thoát khỏi loại cảm giác kỳ quái này. Tiếc rằng Hàn Vương giống như đã sớm dự liệu trước, cánh tay trái đem eo của Đường Tống gắt gao giữ lại, làm cho y không thể động đậy, chỉ có thể vô lực nhận công kích càng lúc càng mãnh liệt của Hàn Vương.
Hết chương thứ ba mươi mốt