CHƯƠNG 59
“Tống Nhi, ngươi có đang nghe nương nói chuyện không?” Nhìn đứa con không biết là lần thứ mấy thất thần, Lữ Thị bất đắc dĩ kêu.
“A?” Nghe được mẫu thân hỏi, Đường Tống lúc này mới ý thức được hóa ra vừa rồi mình lại thất thần .”Ách, có, có. . . . . .” Đường Tống như che dấu nói.
Đường Tống chột dạ nhìn mẫu thân liếc mắt một cái, đỏ mặt cúi đầu thấp xuống.
“Ai, Tống Nhi, ngươi vừa rồi có phải suy nghĩ Hàn Vương hay không?” Lữ Thị gọn gàng dứt khoát hỏi, từ ngày bà tới được tiếp đãi long trọng cùng với nghe bọn hạ nhân trong Vương phủ nói, bà đã biết quan hệ Đường Tống cùng Hàn Vương.
Nhất là bộ dáng Đường Tống tinh thần hoảng hốt trong hai ngày Hàn Vương xuất môn này, xem ra Đường Tống không chỉ tiễn người đi, có thể ngay cả tâm cũng đi theo luôn.
Mẫu thân hỏi trực tiếp, Đường Tống há miệng thở dốc, cũng nói không nên lời phản bác, gật đầu xem như cam chịu .
“Tống Nhi, nương hỏi ngươi. Hàn Vương hắn rốt cuộc thích ngươi tới trình độ nào?” Lữ Thị hỏi, liên quan hạnh phúc về sau của đứa con, Lữ Thị cho dù cảm thấy vấn đề này xấu hổ cũng phải hỏi rõ ràng.
Nghĩ đến Hàn Vương đêm đó ghé vào lỗ tai y thì thầm, Đường Tống không khỏi đỏ mặt.
Lữ Thị thấy Đường Tống đỏ mặt, biết Hàn Vương nhất định là thổ lộ vài câu với y rồi, vì thế thử hỏi: “Hắn nói thích ngươi?”
Đường Tống không trả lời.
“Thực thích?”
Đường Tống vẫn không trả lời, chính là đầu đã thấp càng thấp hơn.
“Phi thường phi thường thích?”
Đường Tống vẫn không trả lời, Lữ Thị dừng một chút, do dự nói: “Chẳng lẽ, hắn nói với ngươi. . . . . . Hắn yêu ngươi sao?”
Đường Tống thân thể chấn động một chút, qua một lúc lâu, mới hơi hơi gật gật đầu.
“Điều này sao có thể?” Lữ Thị thì thào nói, bộ dáng không thể tin. Bà thấy, người lãnh tâm lãnh tình giống Hàn Vương, có thể nói ra chữ “thích” với Đường Tống cũng rất không dễ dàng rồi , không nghĩ tới đã nói với Đường Tống chữ “yêu”.
Mẫu tử đều không nói gì, thật lâu sau, Lữ Thị mới hỏi tiếp: “Vậy ngươi đối Hàn Vương là cảm giác gì? Ngươi thương hắn sao?”
Đường Tống cúi đầu suy tư một hồi lâu, mới chậm rãi ngẩng đầu đối Lữ Thị nói: “Nương, cùng hắn ở một chỗ sẽ cảm thấy thực an tâm, nhìn thấy mặt hắn sẽ cảm thấy trong lòng thật cao hứng, hắn cười ta cũng sẽ bất giác cười theo, hắn nhíu mày ta cũng sẽ cảm thấy trong lòng khó chịu, hắn rời đi bên người ta ta sẽ nhớ hắn, ta cũng sẽ đoán hắn có nhớ ta hay không. . . . . . Nương, ngươi nói cảm giác như vậy có thể gọi là ‘ yêu ’ không?”
Lữ Thị nhìn thấy ánh mắt đứa con mong muốn nghe đáp án, vậy thật sự là yêu rồi a! “Tống Nhi, trong lòng ngươi đã có đáp án không phải sao? Nếu cái này không gọi là yêu, vậy cái gì là yêu mà?”
“Vậy ra thật là yêu a!” Đường Tống được đáp án, trên mặt lộ ra tươi cười vui vẻ, giống như đứa nhỏ đi học rốt cục giải quyết được một đề bài khó, đuôi lông mày hay khóe mắt tất cả đều là thả lỏng tươi cười.
Nhìn thấy đứa con biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, Lữ Thị nghi hoặc hỏi: “Ngươi cho tới bây giờ không thổ lộ gì Hàn Vương sao?”
Đường Tống lắc lắc đầu, rõ ràng đáp: “Không có. Ta khi đó không rõ ràng lắm cảm tình của bản thân. . . . . .” Cho dù rõ ràng cũng không biết nói thế nào, Đường Tống trong lòng bổ sung thêm nghĩ.
“Nhất định phải nói cho hắn! Lúc hắn trở về trước tiên phải nói cho hắn.” Lữ Thị thanh âm kiên định nói, trong ánh mắt trải qua năm tháng ma luyện trở nên mờ nhạt phụt ra ánh sáng sáng rực.
“Nương. . . . . .” Đường Tống mở miệng kêu, Lữ Thị lại như là rơi vào ký ức của bản thân, như là lầm bầm lầu bầu nói: ” Tâm tình yêu một người lại không biết đáp án rất thống khổ, cho nên ngươi nhất định phải nói cho hắn. . . . . .”
Đường Tống lo lắng nhìn thấy Lữ Thị, một lát sau, Lữ Thị mới hồi phục tinh thần lại. Thấy bộ dáng Đường Tống lo lắng, Lữ Thị từ ái cười cười nói: “Con trai, ngươi so với nương hạnh phúc.”
Lữ Thị cười đến yên lặng, nếp nhăn khóe mắt lại như là chứa chua sót thật sâu, trong ánh mắt ẩn ẩn có thủy quang chớp động. Đường Tống lại một lần nữa lo lắng kêu: “Nương. . . . . .”
“Ha hả, Đường Tống, cùng nương nói một chút, Hàn Vương còn nói với ngươi cái gì nữa?” Lữ Thị cười ha hả nói sang chuyện khác, đánh vỡ không khí vừa mới có chút trầm trọng.
“Không có gì !” Đường Tống không được tự nhiên nói.
“Không thể nào? Chỉ một câu ‘ta yêu ngươi’ đơn giản như vậy, Tống Nhi ngươi cũng quá hảo keo rồi đi? Nhất định còn có khác, nói cho nương, coi mẫu tử chúng ta tâm sự.” Lữ Thị tích cực dụ dỗ nói, thật sự là không biết Hàn Vương giống đại khối băng kia sẽ nói ra dạng yêu ngữ gì mà?
“Ta cũng không phải nữ hài tử?” Đường Tống lẩm bẩm một câu.
“Cái gì? Ta đương nhiên biết ngươi không phải nữ hài tử, nhưng là ai quy định con trai không thể cùng nương tâm sự ? Ta nhớ rõ ngươi mới trước đây chính là thực nghe lời của mẹ, nương hỏi cái gì cũng nói ra hết trơn.”
“Nương. . . . . .”
“Làm nũng cũng vô dụng! Ngươi nếu không nói cho ta biết, ta đem toàn bộ chuyện xấu hổ của ngươi trước đây kể cho Hàn Vương, ta nghĩ Hàn Vương chắc chắn thực nguyện ý nghe. . . . . .” Ân, dụ hống không xong, sửa thành uy hiếp!
“Nương. . . . . . Ai, quên đi, ta nói. Hàn nói xem ta là bạn đời chung thân……. của hắn, cho nên hắn cũng xem ngươi thành mẫu thân, muốn ta chia sẽ nương cho hắn một chút. . . . . .”
“Ha ha, đây là nói, ta có thể giống như giáo huấn ngươi véo lỗ tai hắn?” Lữ Thị nóng lòng muốn thử nói.
“Nương dám không?”
“Ách. . . . . . Nương không dám. . . . . .”
Hết chương thứ năm mươi chín