Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 64

CHƯƠNG 64

“Chuyện này lại không liên quan đến ngươi, ngươi khóc làm chi a?” Hàn Vương ý cười trong suốt lúc nhìn Đường Tống, tựa hồ ý nói y chảy nước mắt không đáng giá.

Đường Tống đã hoàn toàn chảy không ra nước mắt nữa, người trước mắt thật là Hàn Vương luôn miệng nói với y “Ta yêu ngươi” kia sao? Ông trời, nếu đây là một hồi ác mộng, cũng nên làm cho ta tỉnh lại đi.

Ác mộng của Đường Tống đích xác rất nhanh liền tỉnh, bất quá giải trừ  ác mộng không phải lão thiên gia, mà là một câu nhẹ nhàng bâng quơ của Hàn Vương.



“Đường Đường, Minh Châu công chúa sẽ cùng Tứ Hoàng tử đính hôn, ngươi hẳn nên vì bọn họ cao hứng mới đúng chứ, như thế nào lại khóc thương tâm như vậy mà?”

Đương —— Đường Tống cảm thấy đầu óc mình bị ai cầm búa gõ mạnh một cái, hoàn toàn ngẩn ngơ. Rốt cuộc là chuyện quái gì đây! !

Hàn Vương thật sự xem hết biểu tình bi phẫn đọng trên gương Đường Tống, giống như hắn cô phụ y. Vươn tay trìu mến xoa nhẹ gương mặt Đường Tống, xoa đi cái biểu tình làm cho hắn cực không thoải mái kia, trời ạ, hắn thật sự, thật sự cả đời cũng không muốn nhìn thấy biểu tình như vậy trên mặt Đường Tống.

Sau một lúc lâu sau, Đường Tống mới ngốc ngốc hỏi: “Cái kia, Minh Châu công chúa phải gả cho Lư Khâu Tĩnh Viễn?”

“Đúng vậy! Nếu không nàng còn có thể gả cho ai?” Hàn Vương không sao cả nói.

“Ừ, ừ, Minh Châu công chúa gả cho Tứ Hoàng tử là thích hợp nhất.” Đường Tống phối hợp  nở nụ cười, cùng với gương mặt đầy nước mắt lấm lem như mèo con cực kỳ không thích hợp.

Đường Tống trong chốc lát khóc, trong chốc lát cười, nhưng thật làm Hàn Vương hồ đồ . Hàn Vương đem biểu hiện của Đường Tống hôm nay buổi sáng trước sau suy tư  một phen, cuối cùng nhíu mày hỏi: “Đường Đường, ngươi khóc không phải vì nghĩ người đính hôn cùng Minh Châu công chúa là ta đi?”

“Ách. . . . . .” Đường Tống thật sự bị nước miếng chính mình làm nghẹn, không biết nên nói thế nào cho phải.

Thấy Đường Tống bộ dáng do dự, mặt Hàn Vương chậm rãi trầm  xuống.

“Đường Đường, ngươi cư nhiên không tin ta?” Hàn Vương một chữ một chữ nói, Đường Tống cảm giác nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ xuống, đã sắp ngang bằng “băng thiên tuyết địa” bên ngoài.

“Ta. . . . . . Ta không có a!” Đường Tống lắp ba lắp bắp nói, đôi mắt liếc trái liếc phải, chính là không dám nhìn ánh mắt Hàn Vương. Ngô, vậy ra mùa xuân còn chưa đến a!

“Không có, vậy ngươi vì cái gì khóc?”

“Cái kia, cái kia, ta, trong mắt ta có hạt cát . . . . . .” Rõ ràng là lý do lừa tiểu hài tử, làm cho Đường Tống tự nói cũng thấy thực lo lắng.

Hàn Vương không truy vấn, chăm chú nhìn  Đường Tống trong chốc lát, thấy Đường Tống cơ hồ xấu hổ vô cùng . Đột nhiên, Hàn Vương dường như nhận thua nói: “Trong mắt có hạt cát nên nói với ta, ta thổi cho ngươi không phải được rồi sao? Khóc lợi hại như vậy, người khỏe cũng bị ngươi dọa bệnh ra đây.”

“Ách. . . . . . Phải” Đường Tống lăng lăng nhìn Hàn Vương dễ dàng bỏ qua cho y như thế, kinh ngạc không biết nên nói cái gì mới tốt? Hàn Vương khi nào thì trở nên ngu ngơ, đã vậy còn dễ lừa như thế?

Hàn Vương nhìn thấy Đường Tống trộm nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa bi ai lại cao hứng. Bi ai chính là Đường Tống lại không tin hắn, dễ dàng tin đồn đãi hắn sẽ đón dâu; cao hứng chính là Đường Tống lại vì một đồn đãi sai lầm mà rơi lệ, hẳn là trong lòng thật sự có hắn  đi.

Một lần nữa ôm Đường Tống vào trong ngực, trong phòng lại khôi phục  độ ấm xuân về hoa nở.

Một phen sợ bóng sợ gió cũng làm cho Đường Tống hao phần lớn tâm lực, hơn nữa đêm qua bị Hàn Vương “nghiêm hình bức cung” , lúc này được ôm cứng như vậy, bắt đầu buồn ngủ.

Mông lung nghe thấy Hàn Vương ở bên tai mình nhẹ nhàng nói: “Đường Đường, cả đời này, ta chỉ yêu một mình ngươi, chỉ cần một mình ngươi. . . . . .”

Lần này, Đường Tống mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng có từng tảng từng tảng hoa đào nở rộ, còn có một nam tử như băng ôn nhu cười với y. . . . . .

Đường Tống tỉnh lại, đã qua  buổi trưa .

Đường Tống còn chưa mở mắt, liền cảm thấy hơi thở Hàn Vương gắt gao vây quanh y, trên mặt còn có thể cảm giác được tầm mắt Hàn Vương nhìn qua y. Mở to mắt, liền thấy Hàn Vương xuất thần nhìn y.

Hai người cứ như vậy thâm tình nhìn nhau, cho đến khi ——

“Ục ục ục ục”, bụng Đường Tống thực phá phong cảnh kêu lên.

Hàn Vương sửng sốt một chút, sau đó không khách khí cười ra tiếng. Đường Tống xấu hổ đem mặt vùi vào chăn, hận không thể chết luôn cho rồi. Vốn không khí vừa rồi tốt như vậy. . . . . . Ai, đều do bụng mình không chịu được. . . . . .

Hàn Vương cười đào Đường Tống từ trong chăn ra, “Được rồi, Đường Đường, lúc này ngươi cũng nên đói bụng. Chúng ta đi ăn cơm đi, cơm nước xong chúng ta cùng đi gặp Phò mã tương lai của Hách Triết quốc.”

Hết chương thứ sáu mươi bốn

Bình Luận (0)
Comment