Băng Sơn Vương Gia Đích Ái Nhân

Chương 76

CHƯƠNG 76

“Đừng!” Xa phu tuổi trẻ kêu thảm thiết một tiếng, trên mặt lộ ra biểu tình vừa lo lắng lại bi thương.

Binh sĩ chém màn xe dùng đao đẩy vết chém kia ra, mắt nửa khép suy nghĩ nhìn thoáng qua, vội vàng dời ánh mắt, nghiêng đầu “xì” hai tiếng, mới hướng Mạc Ngôn bẩm báo nói: “Đại nhân, bên trong đích xác chỉ có một phụ nhân mặt lở loét.”

Nghe xong lời này, sắc mặt Hàn Vương chợt lạnh vài phần, lời nói tựa như viên băng lạnh ngắt rơi trên mặt đất, “Ngươi nhìn thấy rõ ràng ?”



“Tiểu nhân thấy rõ mồn một.” Tên binh lính kia chắc chắn nói.

Hàn Vương lặng im  trong chốc lát, ánh mắt vẫn đang nhìn xe ngựa kia. Mạc Ngôn xem xa phu đánh xe kia đã gấp đến độ rơi lệ đầy mặt, có chút không đành lòng nói: “Chủ tử, nếu không thả bọn họ qua quan đi?”

Hàn Vương lại nhìn trong chốc lát, đột nhiên động cước bộ, hướng xe ngựa kia đi đến, ra vẻ là chưa từ bỏ ý định, muốn đích thân kiểm tra.

“Chủ tử cẩn thận.” Mạc Ngôn vội vàng khuyên can, tiếc rằng Hàn Vương mắt điếc tai ngơ. Mạc Ngôn đành phải đoạt trường thương trong tay một sĩ binh, đưa ra phía trước Hàn Vương đẩy màn xe ra, người trẻ tuổi lại là hét thảm một tiếng.

Hàn Vương xuyên qua khe hở nhìn trong xe, bên trong ánh sáng thập phần hôn ám, chỉ có thể loáng thoáng phân biệt có một người nằm bên trong, người nọ trên người có  chăn bông vải thô thật dày, chỉ có diện mạo lộ ra bên ngoài, đầu tóc xám trắng lộn xộn, trên mặt lại lở loét che kín  dọa người.

Người nọ nhắm mắt lại, Hàn Vương nội lực thâm hậu, nghe được hơi thở của bà mỏng manh, đích thật là có bệnh nặng. Giống như cảm giác được có người đang nhìn bà, người nọ chậm rãi mở mắt, ánh mắt không có tiêu cự mơ mơ màng màng vòng hai cái, khi nhìn qua Hàn Vương dừng một chút, tiếp theo lập tức liền nhắm lại , bộ dáng giống như thật sự rất sợ ánh sáng.

Hàn Vương thất vọng xoay người, đâm đầu hướng về thành lâu.

“Cho đi.” Mạc Ngôn phân phó xong, bất đắc dĩ thở dài, Hàn Vương mấy ngày này có chút giống như tẩu hỏa nhập ma . Khi xa phu kia đạt được  tự do, liền vội vàng nhảy lên xe ngựa, giơ roi lên vội vàng cho xe đi.

Khi Mạc Ngôn trở lên thành lâu, thấy Hàn Vương lại biến trở về  pho tượng nhìn trạm kiểm soát. Mạc Ngôn lại thở dài, tình yêu thật sự là thứ lợi hại mà, ai có thể nghĩ đến Hàn Vương oai phong một cỏi, lãnh huyết vô tình lại trở nên thất hồn lạc phách như thế.

Đột nhiên, Hàn Vương giống bị cái gì đó kích thích lên, phạch một tiếng từ chỗ ngồi đứng bắn lên, như là mất hồn lẩm bẩm nói: “Ánh mắt! Cặp mắt kia. . . . . .”

“Chủ tử?” Mạc Ngôn nghi hoặc nhìn Hàn Vương, ánh mắt gì?

“Mạc Ngôn, chuẩn bị ngựa, nhất định phải đem xe ngựa kia truy về.” Hàn Vương vừa nói, vừa phóng ra phía ngoài. Mạc Ngôn lúc này cũng hiểu được, Hàn Vương muốn đuổi theo xe ngựa kia.

Hàn Vương mang theo Mạc Ngôn một hàng xuất phát, xe ngựa đã xuất quan được khoảng một khắc [khoảng 15’] . Hàn Vương cưỡi chiến mã hắn chỉ cưỡi trên chiến trường, cúi thân mình không ngừng quơ mã tiên, giống một tên săn báo hung mãnh xông ra ngoài.

Đuổi theo gần nửa canh giờ, rất xa thấy được bóng dáng xe ngựa kia. Tựa hồ là cảm giác được  phía sau truy binh, xe ngựa đột nhiên đẩy tốc độ nhanh hơn  , chạy như điên trên quan đạo.

Hàn Vương buộc chặt dây cương, càng thêm điên cuồng vung  roi, chậm rãi giảm khoảng cách với xe ngựa. “Đường Tống ——” Hàn Vương rống to ra tiếng, tựa như hùng sư điên cuồng gào thét, làm cho người ta cả người chấn động.

Mắt thấy có hơn ba mươi trượng là có thể đuổi theo, đột nhiên”Sưu ——”một tiếng, từ loạn thạch ven đường trung bay ra một mũi tên bắn lén, bay thẳng đến mặt Hàn Vương. Hàn Vương cúi đầu, tránh thoát  mũi tên bắn lén kia, tiếp theo càng nhiều tên bắn lén bắn ra. Hàn Vương cười lạnh một tiếng, đưa tay đến bên hông, một thanh kiếm mỏng chói lọi xuất hiện trong tay. Hàn Vương vung kiếm, một bên xua đi tên bắn lén đang bay đến, tiếp tục đuổi về phía trước.

Hàn Vương chuyên tâm đối phó tên bắn lén, đột nhiên cảm giác con ngựa dưới thân chấn động, đột nhiên ngã xuống. Hàn Vương vội vàng đề khí, vận dụng khinh công lập tức bay xuống. Con ngựa ầm ầm ngã xuống đất, nguyên lai đúng là bị địch nhân dùng dây cản ngựa trói lại.

Hàn Vương quay đầu lại, Mạc Ngôn cùng nhóm người kia cũng đang bị tên bắn lén tấn công, đã có không ít người bị tên bắn trúng, ngã xuống đất. Như vậy làm chậm trễ, xe ngựa kia cũng đã chạy thật xa, vội vàng hướng tới trạm kiểm soát ở Sắc Lặc quốc.

Hàn Vương quýnh lên, cũng cố tìm một con ngựa, vận khởi khinh công đuổi theo xe ngựa.

“Chủ tử ——” Mạc Ngôn sợ Hàn vương gặp chuyện không may, thừa dịp mưa tên của địch quân thưa đi, giục ngựa đuổi theo. Tiếc rằng Hàn Vương tựa như điên rồi, Mạc Ngôn chẳng những đuổi không kịp hắn, ngược lại khoảng cách càng ngày càng xa.

Hàn Vương vận đủ  mười thành công lực, dưới chân tựa như có bánh xe đạp gió, hướng tới xe ngựa kia. Đã mơ hồ có thể nhìn thấy thành lâu biên quan Sắc Lặc quốc, Hàn Vương rốt cục vượt qua  xe ngựa kia. Hàn Vương đang muốn nhảy lên xe ngựa, đoạt lấy xe ngựa, cũng không ngờ xa phu kia vung tay lên, một đống bột phấn đánh úp lại mặt hắn. Hàn Vương vội vàng bế khí, lại phát hiện đã chậm, thực khí trên người như là đột nhiên bị chặt đứt, lập tức biến mất vô tung vô ảnh, động tác đi đứng trở nên nặng nề, dần dần chạy bất động . Hàn Vương càng chạy càng chậm, trơ mắt nhìn xe ngựa chạy về hướng Sắc Lặc quốc.

“Đường Tống ————”

Hết chương thứ bảy mươi sáu

Bình Luận (0)
Comment