Băng Tâm Ngự Thần

Chương 10

- Nói song chưa, ta nói là đi cửa Tử!

Mộng Yên buồn bực nói.

- Nếu là đi cửa tử thì cô tự đi một mình đi, chúng ta sẽ không đi cửa Tử!

- Đội trưởng chúng ta đi kệ cô ta, cô ta muốn chết chẳng lẽ bắt chúng ta chết theo!

Một nữ đệ tử tức giận nói, nghe nữ đệ tử nói mọi người nhao nhao nói Mộng Yên, nghe mọi người nói Mộng Yên tức giận không đi thì thôi nàng đi một mình.

- Các ngươi không đi thì thôi ta đi một mình!

Nói rồi nàng không chần chờ bước vào cửa Tử. Nhìn Mộng Yên đi rồi Tử uyên nhìn mọi người nói:

- Đi chúng ta đi cửa Sinh!

* * *đường phân cách* * *

- Tiểu thư họ đi hết rồi Ngự Mông yên ả đi cửa tử bây giờ chúng ta đi theo ả sao!

Hoan nhi nhìn tiểu thư nhà mình nói.

- Đi chúng ta đi cửa tử!

Nói song không đợi hoan nhi phản ứng, Cổ lưu nguyệt đã đi vào cửa tử, thấy tiểu thư đi vào hoan nhi cắn môi đuổi theo.

- A aaa.. aaa!

Mộng Yên đang đứng trước một biển lửa rộng lớn nhìn không thấy bờ, nàng đang đứng ở một miếng đá nổi giữa biến lửa, sau lưng là biển lửa phía trước cũng là biển lửa, lúc nàng đi vào của tử đã bước vào miếng đá này cũng may nàng kịp dừng lại nhìn xung quanh, nếu không nàng đã té xuống biển lửa này rồi miếng đá này chỉ đủ cho một người đứng.

"Nóng quá, đứng ở đây lâu chắc nàng bị nướng chín mất, vì sao càng ngày lửa càng nóng vậy bây giờ nàng phải làm sao đây."

- Linh nhi có cách nào thoát khỏi biển lửa này không!

- A đây không phải Thánh Hỏa trong truyền thuyết sao, không ngờ ở đây lại có may cho người đây chỉ là một ngọn lửa nhỏ của Thánh Hỏa thôi nếu không người vừa bước vào đã bị cháy thành tro bụi.

- Lợi hại vậy, chỉ là một phần mà đã nguyên một biển thế này nếu đủ toàn bộ chẳng lẽ cả đại lục biển lửa hả?

Nghe nàng nói linh nhi thật muốn té xỉu, rốt cuộc chủ nhân của nàng ngốc thật hay giả đây.

- Thánh Hỏa rất lợi hại nó có thể đốt hết tất cả, người bị Thánh hỏa đốt sẽ bị hồn phi phách tán mãi mãi không thể siêu sinh, Thánh Hỏa có thể đốt thiên, địa diệt Thần, Ma, Thánh Hỏa rất lợi hại!

Linh nhi vừa nói vừa hâm mộ Thánh Hỏa nó cũng được thiên địa sinh ra, nàng cũng vậy nhưng khác biệt thật lớn. Nghe linh nhi nói Mộng Yên hai mắt tỏa sáng nếu nàng có được Thánh Hỏa, không phải nàng sẽ được mạnh hơn sao, nàng nhất định phải thu phục được Thánh Hỏa.

- A.. aa!

Phốc xiu tảng đá Mộng Yên đang đứng bỗng nhiên bị bể thành từng mảnh, tảng đá bị bể Mộng Yên không kịp phòng bị liền bị té xuống biển lửa, nàng nhìn thấy một cô nương mặc xiêm y màu trắng rất xinh đẹp cười lạnh nhìn nàng đang bị biển lửa bao phủ.

"Đáng chết, thật hèn hạ, nếu nàng mà sống được chắc chắn nàng sẽ băn cô ta ra làm trăm mảnh, aa đau rất đau, đau tận xương tủy."

* * * đường Phân cách* * *

- Tiểu thư Ngự Mộng Yên ả ta chết chắc rồi, bây giờ chung ta làm sao ra khỏi đây!

Hoan nhi lo nắng nói, ở đây là biển lửa mênh mông không bến bờ, làm sao ra khỏi đây, Cổ Lưu Nguyệt nhìn Hoan nhi mỉm cười lấy trong túi ra quận truyền tống, Cổ Lưu Nguyệt niệm pháp quyết cả hai cùng biến mất.

Còn Mộng Yên, nàng bị biển lửa bao phủ.

"Nàng sắp bị đốt chết rồi."

Đáng lẽ nàng chết chắc rồi nhưng không hiểu vì sao nàng vẫn còn sống chịu đau đớn.

"A nàng thật sự rất muốn chết."

Tại sao, tại sao ông trời không để nàng chết, mà bắt nàng sống mà chịu hành hạ như vậy, giờ nàng đã hiểu thế nào là sống không bằng chết rồi.

Nàng không cam tâm, thật sự không cam lòng chết được nàng phải sống bắt cái nữ nhân hại hàng té xuống biển lửa này phải chịu đau đớn như nàng, nhất định.

Mộng Yên quanh thân tỏa ra hàn khí khiến lửa đang bao phủ nàng run run lùi lại, Mộng Yên kinh ngạc, thấy lửa không còn bảo phủ nàng, nàng bị đốt đên cả người đen thui không ra hình người nằm dưới tận cùng biển lửa, không còn lửa bao phủ Mộng Yên cả người tê dại, nhúc nhích một xíu là đau đớn tận xương tủy, nàng nhìn thấy một ngọn lửa rất quái dị màu đỏ đen xen lẫn, cách nàng chưa tới một xăng ti mét hình như nó đang khinh thường nàng.

"Chết tiệt đúng là cọp xuống đồng bằng bị chó khinh."

Ngọn lửa chết tiệt này nếu ta mà không bị thương nặng thế này ta nhất định sẽ cho ngươi biết tay, Mộng Yên tức giận trừng mắt nhìn ngọn lửa, tuy là khuôn mặt nàng bị cháy đen thui trừng mắt nhìn ngọn lửa có chút quái dị, ngọn lửa không để í đến nàng đang tức giận vẫn khinh thường nhảy trước mặt nàng, Mộng Yên tức giận nàng há miệng muốn thôi bay cái ngọn lửa chết tiệt này, không ngờ ngọn lửa cũng nhảy lên chui vào miệng nàng Mộng Yên đang lấy hơi để thôi ngọn lửa thuận thế nàng nuốt luôn ngọn lửa vào

[Thảo Luận - Góp Ý] - Tất Cả Các Tác Phẩm Của Lãnh Nhược Tuyết
Bình Luận (0)
Comment