Băng Tuyết Hoa

Chương 30

– Cha! – Hàn Băng Băng ôm lấy cánh tay Hàn Thiên, ngước cặp mắt to đáng yêu nhìn Hàn Thiên, nhỏ giọng hỏi – Cha và mẹ tại sao lại gặp nhau?!

– À! – Nhớ đến ngày đầu tiên gặp Diệp Y Vân, Hàn Thiên không khỏi cười khẽ. Cánh tay rộng lớn của y kéo thân thể hài nhi trong ngực lại ôm vào lòng, trả lời – Đó là một điều rất đặc biệt.

– Đặc biệt như thế nào?!

– Ngày đó có lễ hội thả đèn, cha đứng trên cầu của hồ Ái Vọng. Nhìn thấy nương con ngã xuống hồ nước.

Thê tử của y, từ trước đến nay đều rất hậu đậu. May mắn là con gái của y không giống tính khí này của nàng.

– Ngã xuống nước?! – Dường như hiểu ra điều gì, Hàn Băng Băng cười đầy gian trá, liếc mắt nhìn Hàn Thiên vô cùng hàm ý – Con hiểu rồi, vậy là cha anh hùng cứu mỹ nhân.

Quả nhiên nhìn người không nên nhận xét bừa bãi. Nhìn cha nàng vốn dĩ lạnh nhạt như vậy, hóa ra cũng có tố chất lãng mạn đó chứ. Thực là thân tàn bất lộ.

– Cha đâu có cứu mẹ con.

– Không cứu?! – Hàn Băng Băng giật mình thẳng người hẳn lên, khó tin nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trước mặt.

– Lúc đó một thúc thúc đã cứu mẹ con. – Hàn Thiên cười nhẹ ôm lấy Hàn Băng Băng vào lòng, chiều chuộng vỗ vỗ cái đầu nhỏ – Cha lúc đó chỉ đứng nhìn thôi.

Thời điểm lúc đó vốn dĩ y không thể nhúng tay vào mà làm anh hùng cứu mỹ nhân. Tên nam nhân kia ở bên cạnh Diệp Y Vân một bước cũng không rời, còn đặc biệt cảnh giác. Cho dù y có muốn tiếp cận nàng cũng không tìm đâu ra cách. Hơn nữa, ngày đó y đối với nàng cũng không có gì là đặc biệt chú ý.

– Cha! Thật sự?!! – Trong ấn tượng của nàng, cha nàng không phải dạng người thấy chết mà không cứu.

– Khụ! – Hàn Thiên đằng hắng một chút, tiếp tục nói – Khi mẹ con được cứu lên cầu, có đưa cho cha một vật.

Lần đầu tiên hai ánh mắt chạm nhau, y chỉ đối với sự thanh thuần trong suốt trong đôi mắt đen đó gây chấn động, cùng dung mạo kiều diễm khó tìm. Nhưng thứ mà nàng đưa cho y lúc ấy, chính nó mới thực sự khiến y ghi nhớ đến nàng.

– Là thứ gì?!

– Một chiếc khăn tay.

Hàn Băng Băng nhíu mày không tin – Khi không mẹ đưa khăn tay cho cha làm gì?!

Mẹ nàng là quái nhân sao?! Mà sao câu chuyện này càng nghe nàng lại càng thấy khó hiểu. Bây giờ thì chẳng hiểu gì cả.

– Là khăn của cha làm rơi mà! – Hàn Thiên bật cười nhéo nhẹ bầu má phúng phính của con gái trong lòng

– Vậy là… mẹ cố ý nhảy xuống hồ để lấy khăn tay của cha?!

– Ừ! – Hàn Thiên gật đầu.

– Cha! – Hàn Băng Băng túm lấy ngực áo Hàn Thiên, ngước khuôn mặt khả ái tiếp tục truy vấn – Cha nói có thúc thúc cứu mẹ con. Thúc ấy… thích mẹ con phải không?

Hàn Thiên cau mày, sự chán ghét hiện lên trong ánh mắt. Đáp nhẹ một tiếng.

– A! – Mẹ nàng cũng rất đẹp, có người theo đuổi cũng không phải là lạ mà – Vậy đó là tình địch của cha rồi.

– Hừ! Hắn không có tư cách làm tình địch của cha. – Đối với tên nam nhân đó, y vốn ngay từ đầu đã thấy không vừa mắt – Cha con căn bản không cần phải đấu với hắn. Mẹ con ngày ấy chính là luôn bám lấy cha thì có.

– Vậy cha đối với mẹ thế nào?!

Đôi mắt tuấn lãnh của Hàn Thiên chảy đến một niềm yêu thương khó tả. Nhớ đến thê tử, khóe môi y không giữ được ý cười nơi khóe môi, thanh âm cũng trở nên ôn nhu lạ thường – Nàng là điều đẹp đẽ nhất trong cuộc đời cha.

– Thế còn con?!

Hàn Thiên yêu chiều xoa đầu nàng mỉm cười – Con là tiểu bảo bối của cha.

Nàng nở nụ cười thỏa lòng, vừa vào ngực Hàn Thiên lim dim đôi mắt muốn ngủ. Sự ấm áp của cha nàng khiến nàng cảm thấy thỏa mãn, không khỏi yêu thích mà dụi dụi cái đầu nhỏ. Hàn Thiên nhìn nhân ảnh của hài nhi bé bỏng mang hình dáng của đứa bé sáu tuổi trong lòng, không khỏi thở dài. Y cẩn thận vén đi lọng tóc mỏng trên trán hài nhi, khuôn mặt bụ bẫm hồng hào mang theo nét thơ ngây khiến người ta muốn cưng nựng, trong lòng một bể lo âu.

Con gái y đã ở lại đây được 15 ngày, y cùng Vân Nhi rất vui. Nhưng có một mối trăn trở cứ bám lấy y không hề rời đi.

Con gái y càng ngày càng nhỏ đi.

Diêm Vương đã từng nói, đối với linh hồn thất lạc của con gái y. Có thể tùy ý biến thành vô số hình hài trong phạm vi tuổi tác của con bé. Nếu con bé có thể trở lại hình dáng khi con bé 17 tuổi, thời điểm ấy chính là lúc con bé hiện lên sự lưu luyến với nhân gian, Băng Nhi có thể quay trở về.

Nhưng Băng Nhi mỗi ngày một nhỏ. Ngày con bé đến đây, đã trở thành hài tử hơn 10 tuổi. Nhưng mới 15 ngày, hình dáng này mỗi lúc một nhỏ bé đáng yêu. Bây giờ đã mang trên người hình hài của mình khi 6 tuổi. Điều này thực sự khiến Hàn Thiên lo lắng. Ở cùng con gái, không phải y không muốn. Nhưng dù thế nào đi nữa, y và Vân Nhi cũng là người đã chết đi, chỉ đợi thời điểm thích hợp để đầu thai chuyển kiếp.

Con gái y thì khác, con bé có cả cuộc đời phía trước. Có một mối nhân duyên chưa thể từ bỏ ở nhân gian cùng với tiểu tử tên Tần Viễn Kỳ đó.

Nhớ đến tiểu tử ấy, Hàn Thiên không khỏi cau mày. Y cực kỳ không vừa ý với Tần Viễn Kỳ, nếu không phải hắn với Băng Nhi có mối ràng buộc chặt chẽ với nhau. Cho dù thế nào y cũng không chấp nhận một tên tiểu tế như hắn. Nhất là khuôn mặt đó lại đặc biệt giống một người mà y vô cùng chán ghét.

– Băng Nhi!

– Hưm?! – Hàn Băng Băng dụi đầu trong ngực Hàn Thiên, khẽ ấm ớ.

– Cha nghĩ… tiểu tử họ Tần kia chắc rất lo cho con.

Thân hình nhỏ bé trong lòng Hàn Thiên lập tức đứng bật dậy – Cha à! Con đi dạo một chút nhé.

– Hài nhi…

Lời chưa kịp nói ra, Hàn Thiên cũng đành thở dài nhìn nhân ảnh bụ bẫm kia chạy vội vã trên đồng hoa rộng lớn. Bóng dáng nhỏ bé ấy nhỏ dần… rồi chìm hẳn trong rừng trúc phía xa. Thực là… sao cái tính bướng bỉnh lại giống hệt thê tử của y như vậy?! Đã như vậy thì thôi đi, lại còn cố chấp nữa.

Bóp nhẹ thái dương đau nhức, Hàn Thiên suy tư nghĩ ngợi. Chợt có một đôi thay thon dài quàng quanh cổ, thứ hương thơm dịu ngọt quen thuộc vây quanh.

Diệp Y Vân cười nhẹ ghé bên vai Hàn Thiên thì thầm – Chàng lại nói gì để Băng Nhi chạy đi như vậy?!

Hàn Thiên vòng tay ôm lấy thê tử. Đem thân thể mềm mại của nàng ôm vào lòng, sự thỏa mãn dâng lên khiến y không khỏi thở dài. Nhưng trong lòng vẫn tràn đầy phiền muộn – Băng Nhi… Nó thực giống nàng. Rất khó bảo.

– Giống thiếp?! – Diệp Y Vân chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, hàng my cong như cánh phượng rung động – Thiếp lại thấy nó giống chàng.

– Giống ta?!

– Phải! Cá tính cố chấp giống chàng y hệt.

– Được được!- Hàn Thiên không đôi co với nàng, gật đầu thừa nhận – Băng Nhi đều giống hai chúng ta.

Diệp Y Vân mỉm cười, nàng tựa đầu trong lòng Hàn Thiên, vòng tay ôm lấy bờ vai phu quân. Lời nói nhỏ nhẹ thốt lên – Năng lực của con bé, là của chàng mà.

– Phải!

Nàng mỉm cười ngửng mặt lên ôm lấy khuôn mặt tiêu sái của Hàn Thiên, nhẹ nhàng vẽ theo chân mày đến đuôi mắt dường như mang theo sự tinh hoa của tạo hóa – Hàn lang! Đôi mắt của con bé, rất giống chàng.

– Hửm?!

– Cũng thông minh như chàng nữa!

– Ừm! Cái này ta cũng thừa nhận – Hàn Thiên cười nhẹ, cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi Diệp Y Vân – Thực may về trí tuệ con bé không có giống nàng.

Nói đến đây Diệp Y Vân không khỏi buồn bực. Nhưng Hàn lang nói quả thực không sai. May mà Băng Nhi không thừa hưởng tính hậu đậu của nàng. Nếu không, khỏi cần phải nói… sẽ vô cùng thảm hại.

Thông minh như Hàn lang, mới có thể đem tiểu tử Tần Viễn Kỳ kia lừa vào tròng. Chứ nếu như ngốc nghếch như nàng… chắc lại giống như nàng ngày ấy. Đem bản thân lên cho người ta ăn sạch sẽ. Sau này một chút quyền lợi cũng không có, suốt ngày bị kẻ nào đó khi dễ. Nghĩ lại thôi cũng thực là mất mặt.

– Người ta cũng không phải muốn như vậy! – Diệp Y Vân cắn cắn môi, phụng phịu nói.

Y không nhịn được mà bật cười, nghiêng người ôm theo thê tử nằm xuống bãi cỏ, để nàng nằm trên ngực y. Ngón tay y lưu luyến ve vuốt đường nét trên gương mặt xinh đẹp của nàng, nhẹ nhàng cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu nàng một cái, thanh âm thốt lên mang theo yêu thương cùng chiều chuộng – Dung mạo của con bé cũng mang nhiều phần giống nàng.

Quả thực là càng ngày càng xinh đẹp. Khiến y lo lắng có ngày con gái y sẽ bị tiểu tử kia bắt mất.

Diệp Y Vân ngoan ngoãn nằm trong ngực Hàn Thiên, ngón tay nghịch ngợm những lọng tóc đen dài. Chợt nghĩ đến một vấn đề gì đó không khỏi ngửng đầu lên – Hàn Thiên! Chàng nói xem, con gái chúng ta có phải đều lấy hầu như đều là đặc điểm của chàng không?! Năng lực của chàng, trí óc của chàng, đôi mắt của chàng, khí chất của chàng. Còn nữa, đến cái sở thích mặc áo trắng của con bé cũng là của chàng. Rõ ràng là không công bằng, ngoài dung mạo của con bé có vài phần giống thiếp, còn đâu đều là giống chàng a.

Lồng ngực của Hàn Thiên rung động khe khẽ, ánh mắt dịu dàng nhìn Diệp Y Vân. Trong tâm trí nhẹ nhàng trả lời.

Vân Nhi! Thực ra, thời điểm này nàng hỏi ta. Từ cách hỏi cho đến điệu bộ lời nói… hai mẹ con đều giống nhau như đúc.

Nhưng y không nói ra mà cúi đầu ôn nhu hôn lên má nàng, bạc môi dần dần trượt xuống ngậm lấy làn môi anh đào. Đem sự chú ý của Diệp Y Vân dời đi nơi khác…

Thời điểm hai cánh môi tách ra, gò má của Diệp Y Vân đỏ bừng, rung động lòng người. Hờn giận đánh nhẹ vào ngực y – Sắc lang.

– Sắc lang?! – Hàn Thiên chẳng những không chút e ngại nàng mắng thế nào, khé môi lộ ra một nụ cười câu hồn đoạt phách, thân thể to lớn cũng xoay chuyển đem nàng đè xuống bãi cỏ – Không phải ngày đầu tiên gả cho ta nàng đã biết rồi sao?!

– Chàng không được không đứng đắn. – Diệp Y Vân bực bội trừng mắt, bất mãn kêu lên – Ngồi dậy nói chuyện.

– Nương tử! – Y cắn nhẹ cái mũi nhỏ của nàng, khóe môi hiện lên nụ cười gian xảo như hồ ly – Hình như đã lâu rồi chúng ta không…

Y cố ý nói lấp lửng, vô cùng hứng thú khi nhìn thấy hai gò má của nữ nhân kiều diễm bên dưới đỏ bừng lên, hấp tấp bưng lấy miệng y không cho phép y nói thêm. Đôi mắt long lanh kia thậm chí còn cảm thấy không đủ mà trừng mắt cảnh cáo – Hàn lang! Chàng đứng quên con gái của chúng ta.

– Không sao cả! – Y điểm nhẹ lên trán nàng, gạt phắt ý niệm trốn tránh trong cái đầu nhỏ kia – Nàng đừng nghĩ rằng đang sống cùng con gái thì ta sẽ tha cho nàng.

– Hàn lang… – Diệp Y Vân lo sợ cố gắng đẩy y rời ra một chút, tránh đi những cái hôn không ngừng hạ xuống. Thân thể đột nhiên bị cánh tay mạnh mẽ dán bên lưng kéo sát lại. Thanh âm của nàng cũng không khỏi vội vã hơn – Hàn lang! Đây là ban ngày ban mặt.

Hàn Thiên chớp chớp mát, nghĩ nghĩ một chút rồi nhếch môi lười nhác. Y ghé môi bên tai nàng nhẹ nhàng thôi một hơi nhẹ.

– Này…

– Nương tử! Lúc này nàng còn để tâm mấy thứ đó làm gì?! – Y cắn nhẹ lên vành tai nàng rồi bịt kín miệng nàng. Hoàn hảo không cho phép nàng thốt ra thêm một câu chống đối nào nữa. Ngón tay khô ấm cũng xấu xa luồn vào cổ áo Diệp Y Vân chạm đến làn da non mềm, nhẹ nhàng vén cổ áo của nàng ra. Từ từ chậm rãi, bạc môi cũng theo đó mà âu yếm hưởng thụ liếm nhẹ một cái trên cần cổ mẫn cảm.

– Từ từ… – Diệp Y Vân run run thốt lên, đến cả thanh âm cũng bị kẻ này nuốt hết vào bụng. Hàn Thiên cuốn lấy môi nàng, dây dưa quyến rũ khiến nàng dần dần mất đi ý thức, kháng cự cũng dần dần trở nên vô lực. Nàng nằng trong lòng y trở nên mềm mại như đường mạch, tùy ý Hàn Thiên ở trên người nàng không ngừng hạ biết bao cái hôn nồng nàn.

Trời ạ! Họ… họ…. Phu quân của nàng sao lại có thể không kiêng dè chút gì như vậy. Ngay trên bãi cỏ, ngay dưới ánh sáng chói cháng của ban ngày nơi tầng cao nhất, muốn nàng. Như thế nào… như thế nào lại có thể…

– Vân Nhi! Ở đây cảnh đẹp người đẹp. Chúng ta, cùng nhau hưởng thụ một chút – Thanh âm khàn khàn của y từ tốn kết thúc, liền lập tức cuốn lấy bờ môi thơm ngọt của Diệp Y Vân. Ép thân mình xuống áp sát lấy thân thể nàng ngăn chặn tất cả, không cho nàng có một cơ hội kháng nghị thêm một chút nào.

.

Cánh bướm xinh đẹp chập chờn lượng quanh thân thể nhỏ bé của Hàn Băng Băng, yêu thích đậu trên ngón tay bụ bẫm. Gió nhẹ rung động mái tóc đen mượt, lướt qua ánh mắt nàng. Nàng cười nhẹ trong tiếng gió thổi, ánh mắt mơ mộng yêu thích nhìn về con bướm trắng trong tay.

Nàng ngưỡng mộ với hạnh phúc của cha mẹ. Mẹ nàng thực sự rất may mắn khi có thể gặp được một nam nhân hoàn toàn lo lắng cho người như vậy. Tình cảm của họ, sau bao nhiêu năm vẫn như thủa đầu tiên, ngọt ngào son sắc.

Mối tình hiếm thấy như thế, trong thời kỳ cổ đại nàng đang sống là chế độ tam thế tứ thiếp. Tình yêu mỏng manh đến mức khó có thể trải qua một lần khảo nghiệm. Liệu có thể có được sự may mắn như mẹ nàng, tìm được một nam nhân hết lòng vì mình không?!

Bỗng nhiên gương mặt anh tuấn đượm buồn ấy lại như ẩn như hiện của người ấy hiện lên trong tâm trí nàng, ánh mắt níu kéo nặng tình khiến lòng nàng phát đau. Sao những lúc thế này nàng có thể nghĩ tới hắn được?! Nam nhân như hắn phong lưu đa tình, nữ nhân trái ôm phải ấp còn không đủ. Huống hồ hắn có dung mạo, có tiền tài, có quyền thế. Sao có thể lấy cả tấm lòng mà yêu một người được.

Đối với nàng dịu dàng như vậy, chăm sóc như vậy… cũng chỉ là một thoáng rung động nhất thời.

Lâu ngày sẽ quên đi.

Cánh bướm trắng chập chờn lượn quanh, trong lòng thiếu nữ đững giữa rừng hoa mang một mối phiền muộn khó dãi bày cùng ai. Dung mạo kiều diễm mê người ngước nhìn lên bầu trời cao, tâm hồn lay động.

.

Nơi Bắc Thành, gió thổi mang theo hương hoa nhè nhẹ, ánh nắng ấm áp xuyên qua các khe cửa số hắt vào căn phòng đơn chiếc, in dài đến chiếc giường gấm vẫn còn bóng dáng của một mỹ nhân đang say giấc nồng.

Hương hoa ngan ngát bên ngoài lan vào, mang theo hơi ấm của mùa xuân mới ngỏ.

Đông đã qua.

– Băng Nhi! Bây giờ đã là mùa xuân rồi.

Một tháng đã trôi qua, nhưng vẫn không có chút tín hiệu khả quan nào.

Chiếc khăn bông ẩm ướt trượt đều trên cánh tay nhỏ nhắn của Hàn Băng Băng, làn da trắng ngần vẫn như trước không chút tỳ vết. Một tháng trôi qua, dung nhan của nàng không hề di chuyển, vẫn như cũ mỹ lệ động lòng người. Tần Viễn Kỳ ngồi bên giường lưu luyến cầm lấy bàn tay nàng, trong lòng thâm thúy hiểu thêm một ý nghĩa khác của câu nói ” xa tận chân trời, gần ngay trước mặt”.

Đối với hắn, là ” gần ngay trước mặt, xa tận chân trời” mới đúng.

Hắn cùng nàng tiếp xúc gần gũi như vậy, thân thiết như vậy. Nhưng hắn lại cảm thấy thiếu nữ trước mặt này cách rất xa hắn, xa đến mức không thể nắm bắt được.

– Băng Nhi! Tra tấn ta một tháng, vẫn chưa đủ thỏa mãn sao?!

Hắn ngày ngày sống trong nỗi mong đợi cùng hi vọng. Ngày ngày bên cạnh nàng cùng nàng nói chuyện, hi vọng có thể gọi nàng tỉnh lại. Ngày ngày nhìn nàng bên giường chìm trong giấc ngủ yên bình mà trong lòng đau đớn. Ngày ngày nhìn bệnh tình của nàng không một chút tiến triển gì…

Không những thế, còn phải ngày ngày nhìn nàng phản ứng với tác dụng phụ của Hàn Tinh Đơn. Khi Băng Nhi bắt đầu xuất hiện hiện tượng nhờn thuốc.

Gần đây dường như trong cơ thể nàng nảy sinh một thứ kháng thể chống lại tất thảy dược liệu được uống vào. Mỗi lần hắn mớm thuốc cho nàng, sẽ lần lượt trôi ra. Lần nào hắn thử cũng như vậy, bao nhiêu thuốc cũng như thế. Dần dần dẫn đến việc mỗi khi cho nàng uống thuốc, làn da lại trở nên trắng bệch, mạch tượng hỗn loạn. Hắn quá hốt hoảng cũng không đành lòng, sai người không tiếp tục nấu thuốc cho nàng nữa.

Hắn những tưởng Hàn Tinh Đơn đã tan hết trong thân thể nàng. Nhưng bây giờ lại xảy ra tác dụng phụ khiến nàng không thể tiếp nhận thuốc được, cũng từ chối tất cả những thứ dinh dưỡng mà thái y hay Liễu Nhi muốn đưa vào thân thể nàng. Tuy vậy, thân thể của nàng cũng có biểu hiện lạ thường, nước da trắng xanh yếu ớt thời điểm mới trúng độc cũng dần dần trở nên trắng hồng. Mái tóc vì thiếu dưỡng chất mà khô đi cũng dần mềm mại đen nhánh như cũ. Tất thảy biến đổi khiến hắn không biết nên mừng hay nên lo.

Đúng là thứ quái độc.

Không những thế, thái y cũng không thể xác định được cho hắn là còn bất cứ phản ứng phụ nào nữa không. Cái kiểu lập lờ không rõ ràng ấy thực đem hắn ăn ngủ không yên, lúc nào cũng bất an túc trực trong phòng nàng.

– Nàng tỉnh lại nhìn ta có được không?! Hay ít nhất chỉ cần một cử động nhẹ thôi cũng được.

Chỉ cần như vậy, hắn cũng sẽ cảm thấy an tâm phần nào. Như vậy, hắn sẽ không còn bất an như vậy nữa.

Nhưng hắn đâu biết được khi hắn ngày ngày sống trong dằn vặt khổ sở, ngày ngày đắm mình trong nỗi tra tấn tinh thần trong tâm trí. Thì nữ nhân mà hắn nhớ nhung đang ở một nơi rất gần, gần trong gang tấc… nhưng cũng rất xa vời.

Địa ngục, nơi thực hiện những bản án ghê rợn. Nơi phán xét chính xác nhất tội lỗi trong từng linh hồn. Nơi được lưu truyền sở hữu dòng sông tội lỗi, là nơi quên hết thảy để đi theo con đường số mệnh đầu thai và tiếp tục hoàn trả những tội lỗi trong quá khứ.

Cho dù suy nghĩ đến 100 lần, không ai nghĩ đến nơi này chính là nơi để lãng quên.

Nàng đang quên hắn, quên dần sự tồn tại của hắn. Quên đi nơi dương thế có một nam nhân ngày đêm đợi chờ nàng trở lại, quên đi một người có mang cái tên mỗi khi nhắc đến không khỏi khiến nàng xao xuyến.

Nàng đang quên hắn sao?!

Hay nỗi nhớ dâng đầy khiến nàng sợ hãi mà đem giấu nơi đáy cõi lòng.

Thời gian mỗi ngày trôi qua, giữa nàng và hắn. Thực dài, nhưng cũng thực ngắn.

Nhưng đối với ai?!

Đối với hắn là ngày qua ngày, đêm qua lại sáng, mỗi ngày trôi đi mà dài tựa ngàn năm.

Đối với nàng là ngày qua ngày, đêm rồi lại sáng, mỗi ngày thức dậy ở nơi tràn ngập trong sắc đẹp tựa chốn thần tiên. Ngày ngày chìm ngập trong hạnh phúc tròn đầy, nhưng tại sao vẫn cảm thấy trống vắng?!

Cứ như vậy trôi qua, hắn chịu đựng dằn vặt thống khổ, mong mỏi chờ đợi mà trải qua 100 ngày đêm dài dẵng, tưởng chừng đã trải qua muôn kiếp.

Cứ như vậy thấm thoát trôi qua 100 ngày đêm, thực ngắn ngủi biết bao. Nàng ngày ngày đều tràn ngập hạnh phúc trong vòng tay của cha mẹ. Nhưng sau thẳm trong trái tim vẫn cảm thấy nhức nhối mỗi đêm khi chìm vào bóng đen tĩnh lặng.

100 ngày đêm, ai dài hơn ai?!

Là nàng hay là hắn?!

Là vì hắn si tình…

Hay nàng vô tình?!
Bình Luận (0)
Comment