Băng Tuyết Hoa

Chương 57

Ánh bình minh len lỏi qua khung cửa sổ hắt ánh sáng vào trong sương phòng. Trên chiếc giường gấm mềm mại hiện hữu một đôi nam nữ đang gắt gao ôm lấy nhau, bờ vai trần trụi lộ ra ngoài lớp chăn bông thực khiến người ta không khỏi nghĩ tới những ý nghĩ sâu xa rồi đỏ mặt.

Thiếu nữ xinh đẹp đang say ngủ cũng từ từ tỉnh lại, nàng hé mở cặp mắt tràn ngập sương mù nhìn quanh. Nhanh chóng nhận ra bản thân mình giống như biết bao buổi sang nằm trọn trong lồng ngực quen thuộc của ai đó. Khóe môi nàng mỉm cười ngọt ngào, thân thể mềm mại xoay chuyển ép sát vào ngực hắn dụi nhẹ, tiếp tục nhắm mắt lại.

Tuy nhiên, cảm giác kỳ lạ ập tới khiến nàng cảm thấy tình huống hiện tại so với mọi ngày hoàn toàn không bình thường.

Hàn Băng Băng nhíu mi suy nghĩ, cảm giác khi dựa vào hắn ấm áp, trơn nhẵn đàn hồi như thế, hoàn toàn không giống với mọi ngày. Mà hình như giống như… giống như…

.

Tâm trí nàng trong giây lát trở nên hốt hoảng.

.

Nàng mở mắt một lần nữa cẩn thận nhìn qua một chút. Làn da trắng ngần không chút tì vết áp sát lên lồng ngực tráng kiện của nam nhân, trên dải đất trắng như tuyết ấy còn hiện hữu vô số dấu tích đỏ hồng mờ ám. Trong đầu nàng vô thức xoẹt qua vô số hình ảnh nóng bỏng cùng kích tình, ngay lập tức máu nóng trong người nàng vọt hết lên mặt, túng quẫn cúi đầu rên rỉ một tiếng.

Rượu không thể uống loạn, say rượu loan tính thật sự là quá dọa người.

Nàng bối rối không thôi. Đêm qua nàng cư nhiên bám chặt lấy hắn như vậy, cư nhiên to gạn lớn mật đối với hắn khiêu khích như vậy, gợi tình như vậy, quấn quýt như vậy…

.

.

Thật là mất mặt.

.

Lúc này Hàn Băng Băng thật sự muốn tìm một cái hố nào đó chui xuống quách cho rồi.

– Biết ngại ngùng rồi? – Nam nhân bên cạnh nàng không biết đã tỉnh lại từ bao giờ mở mắt nhìn cái đầu nhỏ đang lúng túng trốn trong ngực mình. Mới thức dậy, mái tóc đen dài có chút rối khiến tuấn nhan của hắn mang theo vài phần hoang dại mà phóng túng. Tần Viễn Kỳ nâng cằm nàng lên nhìn thật kỹ, cặp mắt phượng thâm thúy nheo lại dò xét.

– Có nhớ gì không?

Hàn Băng Băng bối rối đảo quanh con ngươi, lại nhịn không được liếc nhìn hắn vài cái. Sự ngại ngùng tràn ngập khiến nàng khống biết phải bắt đầu hỏi như thế nào. – Viễn Kỳ… chúng ta… chúng ta có phải…

A………… Rốt cuộc là nàng muốn hỏi cái gì hả?!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

.

Tần Viễn Kỳ hơi cau mày, bàn tay của hắn ở trên làn da trơn mịn nơi eo nàng hơi vuốt qua rồi ôm chặt lại. Thanh âm trầm khàn trong cái thời điểm hỗn loạn này đặc biệt trở nên vô cùng mờ ám – Chúng ta? Nàng muốn nói đến chuyện gì? Nói đến chuyện chúng ta cái gì cũng đều đã làm, hay là… cái gì cũng đều không làm?

– A?!!! – Nàng ngây ngốc ngửng mặt lên. Hắn nói như vậy là có ý gì?

Hắn bực bội hừ một tiếng, nỗi bực tức thật không biết xả đi đâu cho hết. Nhìn nàng đơn thuần nghĩ lại nghĩ, hắn nhanh như chớp lật người quàng qua chế ngự lại thân thể nàng, con ngươi đen láy sắc bén nhìn nàng dường như ánh lên vài sắc hồng quang.

– Không nhớ? Vậy chúng ta ôn lại một chút.

– Đợi một chút, đợi một chút.. – Nàng vội vàng giữ lấy vai hắn ngăn lại, cặp mắt trong suốt không chút vấy bẩn đáng thương nhìn hắn năn nỉ.

Lấy thái độ này của hắn, hẳn không giống với một nam nhân sau khi dục vọng được thỏa mãn. Không lẽ hôm qua không có chuyện gì xảy ra sao?

.

Suy nghĩ kỹ một chút, hình như ngoài việc hai người khỏa thân nằm trên giường, trên da nàng có những dấu hôn hồng đỏ ra… hình như trong cơ thể nàng không có cảm giác đau đớn hay thư sướng sau một đêm hoan ái mà người ta vẫn hay nói. Nhưng mà nam nữ ngủ cùng nhau trên người không có lấy một mảnh vải che lấp thế này, nói đêm qua không có chuyện gì xảy ra đến nàng cũng không có tin được.

– Nàng… – Tần Viễn Kỳ thật sự rất muốn đánh vào cái mông nhỏ của nàng vài cái, nhưng lại không nỡ xuống tay, cũng không nỡ mắng nàng. Cuối cùng liền ôm lấy gương mặt xinh đẹp đáng hận kia điên cuồng hôn xuống, vừa hôn vừa mắng – … nữ nhân đáng giận…

.

Đem lửa đốt cháy hắn, khiến hắn toàn thân dục vọng cháy rực cuối cùng lại không có nơi để phát tiết. Hắn thật sự hoài nghi nếu bản thân cứ bị nàng trêu đùa như vậy vài lần, có khi nào sẽ một lần rồi một lần kiềm chế đến mức mang bệnh hay không.

Lúc này hắn vô cùng hối hận, chỉ vì một khắc mềm lòng thương tiếc nàng nên không nỡ đối với nàng quá mạnh bạo. Toàn bộ quá trình đều khắc chế mình phải dịu dàng mềm mỏng, cuối cùng tời thời khắc quyết định nhất tiểu nữ nhân này cư nhiên ngủ mất. Để lại hắn dục vọng khát cầu không thể thỏa mãn không còn cách nào khác ngoài việc đi tắm nước lạnh.

Quả thực là yêu tinh hành hạ người.

Hàn Băng Băng cuối cùng cũng hiểu ra được mấu chốt vấn đề. Nàng mỉm cười lấy lòng ôm lấy hắn cọ nhẹ làm nũng – Viễn Kỳ! Chàng đối với em thật tốt.

– Còn nàng đối với ta thật không tốt chút nào.

Nụ cười trên môi nàng càng xinh đẹp hơn, biểu hiện nũng nịu phá lệ càng trở nên đáng yêu – Chàng sẽ không chấp nhặt với em phải không?

Nàng thập phần đều đối với hắn tỏ ra sùng bái ngập ngụa, Tần Viễn Kỳ lại một lần nữa không có khí khái mà mềm lòng. Không còn cách nào khác, có trách thì chỉ trách bản thân mình sao lại có một nhược điểm lớn như vậy.

.

Hắn thở dài hôn lên trán nàng, lật chăn ngồi dậy. Vươn tay lấy ngoại bào trên giường khoác lên nửa thân trên trần trụi, đơn giản bước chân xuống giường.

– Nàng thay y phục đi.

Nam nhân này đúng là chỉ dọa nàng.

Hàn Băng Băng quấn mình trong chăn ngọt ngào cười trộm, trong lòng được lấp đầy bằng mật đường ấm áp. Nhìn hắn ở trong phòng mặc lại y phục của đêm qua, trong lòng không khỏi đối với hắn nảy sinh cảm giác có lỗi.

Cũng thật thiệt thòi cho hắn, phải lòng một nữ nhân như nàng… cũng không dễ dàng.

Đêm qua xem ra hắn phải chịu nhiều thiệt thòi như vậy, hay là nàng nên an ủi hắn một chút?!

.

.

Thiên Phong Cơ.

Giữa trưa, một nam nhân tuấn mỹ tao nhã ngồi trên trường kỷ đọc sách. Thần thái của hắn điềm tĩnh như nước, thoải mái lật mở từng trang. Chốc lát lại có một bàn tay trắng nõn cầm một trái nho thơm ngát mọng nước đưa đến bên môi, hắn đến liếc mắt qua cũng cảm thấy lười biếng, chỉ đơn giản mở miệng.

Thiếu nữ xinh đẹp bên cạnh rất thức thời đút trái cây vào miệng hắn, tuyệt đối không gây ra một tiếng ồn nào. Nàng cẩn thận giúp hắn bóc vỏ, bỏ hạt rồi lại như cũ đưa lên. Thái độ mười phần đều là nhu thuận ngoan ngoãn, mười phần đều là muốn lấy lòng nam nhân khó tính không tỏ chút thái độ kia.

Sách đọc đến trang cuối cùng, nam nhân giân dỗi nào đó cuối cùng cũng thu lại sự tập trung dời đến bên người nàng. Bàn tay to lớn cầm lấy tay nàng đang cầm trái cây trước mặt đưa lên môi liếm nhẹ rồi khẽ cắn. Đến khi nàng bị hắn đùa giớn đến mức toàn thân đỏ bừng, hắn liền kéo lấy người nàng áp đảo trên trường kỷ khinh bạc một phen.

Nàng bị hắn hôn đến mức trời đất quay cuồng, tưởng chừng như sắp ngộp thở đến nơi thì cửa phòng đột nhiên vang đến một tiếng động thật nhẹ.

– Vương gia!

.

Là tiếng của Minh Vũ.

.

Hàn Băng Băng hốt hoảng đẩy nam nhân trên người ra, hắn lại không chút nào để ý đến người bên ngoài, kiên định áp chế lấy thân thể nàng. Nam nhân ngoài cửa kia dường như cũng phần nào hiểu được tình huống bên trong phòng nên rất kiên nhẫn đứng đợi, không hề gây thêm một tiếng động thừa thãi nào khác. Hàn Băng Băng lại không bình tĩnh được như thế, nàng ngước cặp mắt trong suốt cầu xin nam nhân bá đạo kia, mong hắn mau mau thả nàng.

Tần Viễn Kỳ hơi nhướn mày một chút, nửa điểm hợp tác cũng không có. Tới khi nàng cắn môi bất đắc dĩ nhướn người hôn lên mặt hắn một cái thì mới cam lòng ngồi dậy. Nhìn nàng đỏ mặt ngượng ngùng chỉnh trang lại y phục không chỉnh tề, tâm tình hắn cũng tốt lên không ít.

Điềm đạm nhấp một ngụm trà ô long bên cạnh, hắn lãnh đạm hô ra ngoài cửa – Vào đi.

.

Minh Vũ từ bên ngoài đẩy cửa bước vào, hắn gật nhẹ đầu với Hàn Băng Băng rồi đơn giản thông báo – Vương gia! Mọi hồ sơ vụ án đều đã hoàn thành xong, năm ngày nữa chúng ta có thể xuất phát tới kinh thành.

Tới kinh thành?

.

Hàn Băng Băng kinh ngạc nhìn sang bên cạnh. Tần Viễn Kỳ phải tới kinh thành? Năm ngày sau khởi hành? Nhanh như vậy…

– Ta đã biết. – Tần Viễn Kỳ thờ ơ gật đầu, bàn tay vung nhẹ ám hiệu cho phép Minh Vũ rời đi. Ngón tay hắn vuốt ve đường vân tinh xảo trên tay vịn của trường kỷ, cặp mắt âm u như bầu trời đêm xẹt qua những hình ảnh âm ngoan tàn bạo đã được thu thập trong vô số bằng chừng được lưu lại, tâm tình phẳng lặng mỗi lúc càng thêm rét lạnh.

– Viễn Kỳ.

Tiếng nói bên cạnh đánh thức tâm tư của hắn, Tần Viễn Kỳ ngửng đầu cười nhẹ đem nàng kéo vào vòng tay mình, bàn tay vuốt nhẹ gò má mịn màng của nàng chiều chuộng hỏi – Sao vậy?

– Chàng sẽ đến kinh thành sao?

– Ừ!

Hắn gật đầu. Sau chuyến đi này, hắn có thể yên tâm ở lại Bắc Thành bồi nàng rồi.

– Băng Nhi! Ta sẽ rời đi khoảng một tháng, thời gian ta rời phủ tuyệt đối không được xuất phủ đi đâu cả có biết không ?

Hàn Băng Băng sững sờ trong giây lát. Nàng khó tin nhìn hắn, cặp mày liễu thanh mảnh cau thật chặt – Chàng lại nhốt em ?

Hắn không hề giải thích. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, lời nói bình tĩnh như điều hiển nhiên không thể làm trái – Ngoan một chút ! Sau khi ta rời đi sẽ không thể ở bên nàng, ta sẽ không yên tâm.

Vì vậy khóa chặt tự do của nàng, trong vòng một tháng trời một lần nữa nhốt nàng lại trong cái vương phủ này. Giống như trước đây, nàng tuyệt đối không thể ra ngoài sao ?

– Em không muốn.

.

.

Tần Viễn Kỳ không hài lòng cau mày, giọng nói cứng rắn của hắn mang theo vài phần nghiêm khắc chấn chỉnh nàng.

– Băng Nhi ! Nghe lời.

– Em sẽ không.

– Băng Nhi.

– Chàng không có quyền giam giữ em như vậy, em có tự do của mình…

– Nàng sắp trở thành vương phi, trở thành vợ của ta. Thuận theo lời ta là một trong những điều nàng phải làm.

.

Phải làm?

Sắc mặt của nàng trắng bệch. Hóa ra trước giờ hắn đem nàng trong phủ giữ chặt như vậy, áp chế nàng vào khuôn khổ là vì đó là những điều nàng phải làm theo sao?

.

Từ khi tiếp nhận tình cảm của hắn, nàng luôn dung túng việc hắn bá đạo quản thúc mình chặt chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt. Nàng đã nghĩ rằng sau một hồi sinh tử cùng gian nan như thế, bản tính chiếm hữu của hắn vì lo lắng bất an mà vô tình gia tăng. Qua một thời gian ắt sẽ bình ổn trở lại mà giảm bớt.

.

Hóa ra điều nàng nghĩ là không phải.

.

Hóa ra đó là những điều mà nàng nhận được sao?

.

.

Nàng thà rằng không cần.

.

Mơ hồ nhận ra lời nói của mình tổn thương đến nàng, Tần Viễn Kỳ đứng dậy nghĩ muốn mở miệng giải thích, nhưng lại bị ánh mắt của nàng đánh lùi trở lại.

– Tần Viễn Kỳ, em chỉ đơn giản muốn một người chồng.

Nàng muốn là một nam nhân, một người yêu thương thấu hiểu san sẻ với mình. Chứ không phải là một vương gia cường thế nắm giữ tất cả trong tay, thậm chí còn muốn khống chế lấy cuộc sống của nàng như vậy.

Hắn rốt cuộc là lấy thân phận của một nam nhân mà yêu nàng.

.

Hay là… Bắc Thành Vương Gia?

.

– Em… không phải thuộc hạ của chàng.

Nói hết lời, nàng xoay người đẩy cửa rời khỏi phòng. Tần Viễn Kỳ nhìn nàng quyết liệt rời đi như vậy cũng không thể mở miệng ngăn cản gọi nàng quay trở lại. Hắn buồn bực ngồi xuống trường kỷ, tách trà ô long trên bàn cũng không còn cảm thấy ngon miệng nữa, bị hắn mạnh tay gạt đi.

Thanh âm đổ vỡ chói tay khiến tâm tình của hắn càng thêm phiền muộn. Nàng sao có thể nghĩ hắn là thuộc hạ của mình? Hắn cưng chiều nàng còn không đủ, sao có thể…

Hắn thật sự không hiểu., bình thường không phải nàng đều rất tốt sao? Tại sao lần này hắn muốn nàng yên ổn ở lại trong phủ nàng lại không nghe lời, cương quyết phản đối như vậy? Nàng sắp gả cho hắn, vậy ở dưới vòng tay che chở của hắn nhu thuận nghe theo thì có gì không đúng?
Bình Luận (0)
Comment