– TẦN VIỄN KỲ!!!!!!!!!!!
Tiếng hét lớn đầy tức giận vang lên vô cùng rõ ràng trong vương phủ. Toàn bộ gia nhân không hẹn mà nhìn nhau
đầy sợ hãi, ai cũng lo lắng cho sự an nguy của chính bản thân mình mà
nhanh chóng tránh lui vài bước, trong lòng ai nấy âm thầm mặc niệm bản
thân là người vô hình, vô tội vô hại không hề liên quan.
Người có thể đem ngũ danh của Bắc Thành Vương gọi lớn một cách công khai như vậy, cả Bắc Thành này chỉ có đúng một người.
Mà người duy nhất sở hữu đặc quyền đó, lúc này toàn thân mang đầy hỏa khí
đẩy mở cửa lớn thư phòng của Thiên Phong Cơ. Cặp mắt xinh đẹp lóe lên
hai ngọn lửa nhìn chằm chằm tên nam nhân yêu nghiệt vẫn còn bình thản
đến đáng hận.
Nam nhân đó ngồi trên ghế cao nhìn thấy nàng hùng hổ xông vào cũng không tỏ vẻ gì là ngạc nhiên. Hắn điềm tĩnh đặt tập công
văn đang xem dở lên bàn, biểu hiện vô cùng ôn nhu mà mỉm cười tao nhã.
– Băng Nhi, có chuyện gì sao?
– Chàng còn cười được? – Hàn Băng Băng bước nhanh đến trước mặt hắn, đem
thứ đang nắm trong tay đặt mạnh lên bàn – Đây là cái gì?
– Là giấy đỏ. – Hắn vô cùng thành thật mà trả lời, thậm chí còn tỏ vẻ vô tội nhìn nàng – Băng Nhi không biết?
– Em đương nhiên biết đây là giấy đỏ. – Nàng tức giận trừng mắt lườm hắn – Em là muốn hỏi chàng rốt cuộc có ý gì.
Tần Viễn Kỳ buồn cười nhìn dáng vẻ xù lông của nàng, vươn tay nắm lấy tay
nàng đi vòng qua bàn kéo lại gần. Thanh âm dịu dàng của hắn mang đậm ý
cười – Nàng lấy được ở đâu vậy?
– Chàng còn dám hỏi?
Còn
không phải sáng nay nàng vì bị một đống tiếng động kỳ lạ làm do tỉnh
giấc, trực giác cảm nhận được có điểm gì đó không bình thường liền xuống giường gọi Liễu Nhi vào hỏi rõ sự tình. Nhưng Liễu Nhi cũng mơ hồ không hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, nàng đành quyết định đích thân ra ngoài
xem xét. Kết quả, suýt nữa bị cảnh tượng trước mặt dọa cho ngất xỉu.
Gia nhân, nha hoàn trong phủ bận rộn trang trí. Từng tầng vải lụa cùng giấy đỏ được chỉnh chu treo lên, màu đỏ rực rỡ bao trùm Huyền Lâm Viện khiến Hàn Băng Băng nhìn thôi cũng cảm thấy hoa hết cả mắt.
Nàng hoang
mang nhìn cảnh tượng khó tin trước mặt, tưởng rằng mình vẫn còn đang nằm mộng chưa tỉnh lại thì vài nha hoàn khi nhìn thấy nàng đều vui mừng
hướng về phía nàng mà cung kính chúc mừng. Nàng không hiểu mở miệng dò
hỏi nguyên nhân, liền nhận được một tin tức so với tưởng tượng của nàng
còn động trời hơn.
Bảy ngày nữa nàng cùng Viễn Kỳ thành thân?
Cái tin tức hoang đường này rốt cuộc là từ đâu r?
Câu này đương nhiên không cần phải hỏi qua nàng cũng có thể dễ dàng biết
được. Ở Bắc Thành này, ngoài Bắc Thành Vương ra, còn ai có bản lãnh làm
ra loại chuyện này cơ chứ.
Hàn Băng Băng túm lấy áo hắn, chất vấn không ngừng.
– Tần Viễn Kỳ, chàng nói xem. Thế này là thế nào?
Hàn không phải đã hứa với nàng ngày 10 tháng 10 mới tổ chức hôn lễ sao? Từ
bây giờ cho tới lúc đó còn tới hơn một tháng nữa. Sao hắn lại có thể….
Không phải, chuyện này không phải là trọng yếu. Trọng yếu chính là, nàng là tân nương tại sao đối với sựt thay đổi này một chút cũng không
biết>
Mà vị Bắc Thành Vương kia hình như không cảm thấy hành vi của mình có nửa điểm sai trái nào, vô cùng bình tĩnh mà gật đầu thừa
nhận – Bảy ngày nữa hai chúng ta thành thân.
– Bảy ngày? – Đối với biểu hiện như điều đương nhiên của hắn, Hàn Băng Băng không khỏi cảm
thấy hỗn loạn – Nhưng chàng đã hứa với em…
– Ta không muốn đợi
nữa. – Hắn dụi nhẹ cằm lên mái tóc nàng, hượng thụ hương thơm nhẹ nhàng
thoang thoảng trên làn da trắng mịn – Mỗi ngày nhìn nàng bước ra khỏi
vương phủ vui chơi quên đường quay về phủ như thế, ta không yên tâm.
Hắn chính là nóng vội hận không thể lập tức luyện sắt thành thép, đem nàng
cưới vào cửa. Từ nay về sau không cho phép nàng chạy loạn nữa.
Nhắc đến chuyện này, Hàn Băng Băng không khỏi cảm thấy đuối lý. Quả thực gần đây nàng có ham chơi, ngày nào cũng xuất phủ cùng Diễm Tuyết tỷ tỷ dạo
phố đến chiều muộn mới quay về, khiến hắn ban ngày nhiều lúc đến Huyền
Lâm Viện tìm nàng đều không thấy người. Đến khi quay về phủ toàn thân
mệt nhoài liền lăn ra ngủ, nên cũng không có nhiều thời gian cùng hắn ở
bên nhau.
– Nhưng mà… – Bảy ngày sau sẽ thành thân, nàng dù có nghe thế nào đi nữa cũng cảm thấy quá choáng váng.
– Huh?!
Hàn Băng Băng mím môi túng quẫn, mắt nhìn thái độ điềm nhiên như không của
hắn, lửa giận lại lần nữa nhen nhóm cháy lên. Nàng dù có nghĩ thế nào đi nữa cũng cảm thấy bản thân mình đang bị hắn lừa gạt vào tròng. Cho dù
gần đây nàng có ham chơi đi nữa, tên nam nhân này cũng không thể tính kế với nàng như vậy chứ.
Cặp mắt huyền ngọc của nàng sáng lên, thân hình mảnh mai bất chợt nhào lên, tư thế như con mèo con hung dữ siết lấy cổ hắn.
– Em muốn giết chàng, sau đó sẽ đào hôn.
Tần Viễn Kỳ bật cười. Hắn ngồi yên mặc cho nàng đè lên người mình làm loạn. Chân mày hắn nhếch lên, cặp mắt tinh anh lấp lánh ý cười.
– Muốn giết ta?
Chỉ với chút sức lực này của nàng sao?
Hàn Băng Băng toàn thân ngập tràn khí thế mà gật đầu.
– Ta là Vương gia.
– Thì thế nào?
Nàng mới không thèm sợ hắn.
– Nàng giết ta rồi, Bắc Thành sẽ thế nào?
– Chàng…
– Còn nữa, ta sắp trở thành phu quân của nàng. Giết ta rồi, nàng sẽ thế nào đây?
-….
Khóe môi gợi cảm của hắn cong lên vô cùng tự tin, lời nói mang theo ý cười nồng đậm – Nàng không nỡ đâu.
-….
Tên nam nhân vô sỉ.
Đe dọa không có tác dụng, Hàn Băng Băng uất ức nắm lấy ngực áo hắn. Bản
thân đem mình hóa thành ma cà rộng cắn lên cổ hắn trút giận. Tần Viễn Kỳ cũng không phản kháng, chỉ dịu dàng vuốt ve mái tóc đen dài của nàng
đang chảy dài trên ngực áo.
– Sao vậy? Muốn cắn đứt cổ ta sao?
Nếu có thể, nàng cũng muốn đem cổ hắn cắn đứt luôn.
Tần Viễn Kỳ vòng tay ôm lấy eo nàng, thanh âm nam tính cất lên bên tai nàng đột nhiên chuyển đổi trở nên vô cùng mờ ám.
– Bảo bối, ta nhớ đêm qua nàng cũng cắn ta không ít….
– Chàng câm miệng. – Nàng đè nén giọng nói của mình quát lên. Lời nói ái
muội của hắn gợi mở trong đầu nàng vô số hình ảnh nóng bỏng của đêm qua. Hai má nàng đỏ bừng lên, đau khổ than khóc trong lòng. Kiếp trước rốt
cuộc là nàng tạo nghiệt gì a……………………….
Tại sao lại khiến nàng gặp phải một tên yêu nghiệt như hắn chứ?!!!!!!!!
( Bích Tuyết: ==!!!!!! Cái này….. Chính mẹ kế như mama cũng không lý giải được đâu )
Tần Viễn Kỳ nhìn bộ dạng giận dỗi của nàng, cười khẽ cầm bàn tay nàng hôn
nhẹ lên. Hàn Băng Băng hờn giận giằng ra, chống mình lên muốn đứng dậy
nhưng lại bị hắn ôm trở về.
– Nàng muốn đi đâu?
– Chàng tránh ra.
– Vẫn còn tức giận?
Nàng hít hít cái mũi nhỏ, chu lên cánh mồi hồng đào kháng nghị – Em mới không muốn cùng chàng thành thân.
Hắn không tức giận. Chuyện này hắn tiến hành đột ngột như vậy, nàng đương nhiên cũng khó tránh khỏi giận dỗi đi.
– Không muốn cùng ta thành thân sao?
Thái độ mềm mỏng của hắn khiến quả bóng trong ngực nàng xẹp đi không ít. Hàn Băng Băng bị ánh mắt nhu tình kia một lần nữa làm cho bối rối, nàng bất giác đỏ mặt xoay chuyển ánh mắt, giọng nói cũng trở nên ngập ngừng.
– Nhưng mà bảy ngày nữa, em còn chưa có chuẩn bị đủ tâm lý.
Hắn đột nhiên rút ngắn thời gian chuyển thành sớm như vậy. Nàng dù thế nào đi nữa cũng sẽ cảm thấy căng thẳng mà.
– Có ta rồi không phải sao? – Tần Viễn Kỳ hôn nhẹ lên mái tóc nàng – Nàng còn sợ cái gì?
Đúng là không có gì để sợ, dù gì đso cũng chỉ là một buổi nghi thức rườm rà
chính thức. Hơn nữa, bản thân nàng cũng đã sớm bị tên gian thương này
nửa lừa nửa gạt ăn sạch sẽ, với mối quan hệ hiện tại của hai người. Việc thành thân cũng chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Nhưng vấn đề… vấn đề là….
– Tần Viễn Kỳ. – Nàng vội đẩy tên nam nhân đang nhằm lúc nàng chuyên tâm
suy nghĩ mà trắng trợn chiếm tiện nghi của mình ra – Em đang nói chuyện
nghiêm túc mà chàng làm cái gì vậy?
Kiểu gì hắn cũng dây dưa được là sao?
– Được! – Hắn gật đầ thỏa hiệp, thái độ lập tức trở nên nghiêm chỉnh đứng đắn – Chúng ta nói chuyện nghiêm túc.
– Bảy ngày nữa thật sự phải tổ chức hôn lễ ?
– Ừm.
– Không thể lùi lại sao?
Tần Viễn Kỳ thở dài đem nàng ôm vào lòng – Băng Nhi, nàng cũng đã trở thành người của ta rồi, đến bây giờ vẫn còn muốn trốn tránh?
– Không
phải vậy. – Hàn Băng Băng lắc đầu, ngón tay vẽ những hình thù không xác
định trên ngực hắn, thấp giọng lý nhí – Chàng cũng đã nói, em bây giờ
cũng đã trở thành người của chàng rồi. Vậy chuyện này cứ đợi thêm một
thời gian nữa…
– Tại sao? – Hắn chính là hận sao không thể là ngay lúc này, ngay bây giờ đem nàng cưới vào cửa. Làm sao có thể đợi thêm
nữa chứ?
– Băng Nhi, nàng không muốn danh chính ngôn thuận trở thành vương phi của ta sao?
Nữ nhân này, dù gì hắn cũng là Bắc Thành Vương. Cho dù nàng đối với quyền
lực tài bảo của hắn không thèm để ý, chẳng lẽ không muốn danh chính ngôn thuận sở hữu danh phận đứng bên cạnh hắn hay sao?
– Em chỉ là không muốn vội vã như vậy…
Bây giờ lại đến lượt Tần Viễn Kỳ tỏ ra tức giận – Băng Nhi, nàng không muốn danh phận nhưng mà ta muốn.
– Hả? – Hàn Băng Băng ngốc nghếch ngẩng đầu lên.
– Ta là Bắc Thành Vương, cư nhiên trở thành nam sủng của nàng. Chuyện
này là không thể được! – Hắn xoa nhẹ gương mặt xinh đẹp của nàng trong
tay, chân mày hắn nhíu thật chặt – Nàng cũng phải chịu trách nhiệm với
ta đi chứ.
Bây giờ chuyển thành nàng phải chịu trách nhiệm với hắn à?!
Nàng dở khóc dở cười nhìn hắn – Bây giờ lại có kiểu em phải chịu trách nhiệm cho chàng sao?
Hắn nói như lẽ đương nhiên – Trước đây không có, bây giờ không phải có rồi là được sao?
Đúng là ngang ngạnh đến mức không còn gì để nói.
Nhìn hắn như vậy, Hàn Băng Băng không khỏi cảm thấy buồn cười. Sự tức giận
cùng lo lắng cũng bị bộ dạng của hắn làm cho tan biến. Nàng kéo má hắn
mắng nhẹ – Được rồi! Vậy thì em chịu trách nhiệm với chàng là được chứ
gì?
Tần Viễn Kỳ mỉm cười hài lòng. Hắn cúi đầu hôn phớt lên môi nàng – Bảo bối, vậy bảy ngày nữa ta chờ nàng ở lễ đường.
Khi đó, nàng hãy mặc hỉ phục đến sảnh đường, cùng ta bái đường thành thân.
Sau đó, không ai có thể đem hai chúng ta tách ra được nữa.