Liễu Nhi hôm nay tâm tình vô cùng tốt, tay cầm chiếc túi thơm đính
chuông bạc vừa được Minh Vũ tặng cho thỏa thích nhìn ngắm. Con tim không ngừng đập rộn ràng trong lồng ngực khiến nàng khóe môi nàng cong lên
tủm tỉm cười, bước chân dường như cũng trở nên nhẹ nhàng bay bổng.
Nàng lắc lắc chiếc chuông nhỏ trên túi thơm, âm thanh vui tai liền vang lên khiến đôi mắt nàng cũng cong lên vui vẻ.
Nàng phải khoe cho tiểu thư xem mới được.
– Tiểu thư.
Liễu Nhi kinh ngạc nhìn bóng dáng màu trắng ngồi bó gối ở phía chân giường.
Người đó ngồi trên tấm thảm lông thú thật dày ôm lấy đầu gối của mình,
gục mặt xuống, bờ vai mảnh mai dường như đang run lên cùng tiếng nức nở
nghẹn ngào trong giây lát khiến Liễu Nhi giật mình.
– Tiểu thư, sao người lại ngồi dưới đất thế này?
Mơ hồ bị tiếng gọi của Liễu Nhi lay tỉnh, Hàn Băng Băng chầm chậm ngước
gương mặt đẫm lệ lên, nét mặt của nàng đượm thẫm nỗi bi thương, giọng
nói cũng đã trở nên khàn đi vì khóc nhiều.
– Liễu Nhi…
Liễu Nhi hốt hoảng chạy tới – Tiểu thư, người làm sao vậy?
Sao lại ngồi một góc mà khóc thế này? Không lẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng vừa
nãy tiểu thư không phải là đến tìm vương gia sao? Nếu như vậy thì sao có thể xảy ra chuyện được. Không lẽ là bị thương ở đâu?
Nàng càng nghĩ càng cuống, vội vã nắm lấy tay của chủ tử cố gắng nhìn xung quanh, gấp đến mức lời nói ra cũng va đập vào nhau.
– Tiểu thư, tiểu thư đau ở đâu? Mau cho em xem.
A! Không được, nàng đâu có biết xem bệnh.
– Tiểu thư đợi một chút, để em đi tìm thái y…
Tay áo đột nhiên bị níu lại, Liễu Nhi lo lắng không yên quay người lại – Tiểu thư?
– Liễu Nhi, ta không thể thành thân…
Không thể thành thân?
– Tiểu thư, tiểu thư có biết bản thân mình đang nói gì không?
Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra cơ chứ? Tiểu thư của nàng, sao lại giống như… giống như bị ép đến đường cùng như vậy?
Hàn Băng Băng hai mắt đẫm lệ, bờ môi nức nở cố gắng nói nên lời. Từng từ
từng chữ nói ra, con tim nàng cũng giống như bị ai đó cầm dao tàn nhẫn
chém xuống một đường.
– Ta… không thể ở cạnh Viễn Kỳ được nữa.
.
.
Cơn mưa lớn rồi cũng đến lúc tạnh, Tần Viễn Kỳ đứng trước cửa phòng đang
đóng kín mà tâm tư nổi lên một trận xôn xao. Hắn cố gắng hít thở thật
sâu, dặn cho mình lát nữa khi gặp nàng nhất định phải thật bình tĩnh.
Sau một hồi tự trấn an bản thân, hắn cuối cùng cũng đi tới gõ nhẹ lên
cửa phòng.
– Băng Nhi.
Không một lời đáp lại.
Tần Viễn Kỳ ninh mi, hoài nghi nói vọng vào trong.
– Băng Nhi, nàng đang ngủ sao?Sự yên lặng trả lại lúc này lại ngoại lệ
khiến Tần Viễn Kỳ dâng lên bất an. Hắn không còn kiên nhẫn gõ cửa nữa mà trực tiếp bước vào, trước mặt hắn chỉ là một căn phòng bài trí ngăn
nắp, tất cả mọi thứ đều yên lặng đến đáng sợ.
Khi nay ở Băng Uyển
Các hắn cũng không tìm thấy nàng, bây giờ ở trong phòng cũng không thấy. Mắt hắn quét một vòng trong phòng, Tiểu Lạc Lạc lúc này ngoan ngoãn
ngồi im trên giường, khuôn mặt khả ái đáng yêu của nó ở trong một căn
phòng trống trải dưởng như dâng lên một sự cô độc mơ hồ.
Nỗi bất
an trong ngực Tần Viễn Kỳ dâng lên mỗi lúc một nặng nề. Đến khi ánh mắt
hắn chạm vào một đồ vật màu trắng được đặt ngay ngắn trên bàn trang
điểm, nỗi sợ hãi trong lòng hắn lại lên men, một cảm giác hoảng hốt đang dần dần phình lên trong ngực.
Hắn nhận ra thứ đó.
Nó, chính là chiếc trâm ngọc hắn đã nhờ một người thợ làm ngọc nổi tiếng nhất
kinh thành, dùng thứ ngọc quý hiếm lấy từ trong bảo khổ của hoàng cung
khắc thành món qua tặng cho nàng. Từ khi hắn tặng nó cho nàng, chiếc
trâm này luôn xuất hiện trên mái tóc đen tuyền mềm mại ấy chưa hề bỏ ra.
Chú ý hơn một chút. chiếc trâm ngọc đang đè lên một tờ giấy mỏng. Chữ viết
tề tề chỉnh chỉnh trên đó khiến Tần Viễn Kỳ hốt hoảng, tâm tư chỉ trong
chốc lát liền chìm vào đáy vực.
” Viễn Kỳ, chúng ta có duyên nhưng không có phận. Chuyện đến ngày hôm nay em không dám oán trách ai, chỉ
có thể trách số mệnh trêu ngươi khiến hai chúng ta bị vướng vào tỉnh
cảnh khó xử như bây giờ.
Đừng tìm em nữa,
Băng Nhi.”
Thế này là thế nào?
Nàng đi rồi?
Nhưng đi đâu? Vài canh giờ trước không phải tâm tình của nàng còn rất tốt?
Cũng đã nhận lời ở lại đợi hắn hay sao? Còn nữa, nàng sắp gả cho hắn
rồi, tại sao lúc này còn muốn rời đi cơ chứ?
“Chúng ta có duyên nhưng không có phận.”
Toàn thân Tần Viễn Kỳ phát lạnh, bàn tay hắn cầm lá thư của nàng run lên
từng hồi. Hắn nhìn chằm chằm vào những dòng chữ mỏng manh ấy, vết mực mờ nhòa lem đi đủ để hiểu khi viết lá thư này, chủ nhân của nó đã rơi bao
nhiêu giọt nước mắt.
Không thể nào.
– Người đâu. – Hắn kích động gọi lớn.
Hắn phải tìm nàng, nhất định phải tìm. Băng Nhi của hắn ham chơi như vậy,
biết đâu nàng chỉ là ra ngoài chơi một lát rồi sẽ về, biết đâu nàng chỉ
dùng những thứ này để dọa hắn một trận mà thôi.
– Vương gia, xảy ra chuyện gì vậy?
Huyền Ảnh và Minh Vũ là người xuất hiện đầu tiên. Cả hai đều bị sắc mặt ngưng trọng cùng bất an của Vương gia làm cho căng thẳng. Nhìn tờ giấy trong
tay người đã bị bóp đến nhăn nhúm, luồng khí âm u từ trên người Vương
gia cũng khiến bọn hắn cảm nhận được tình hình nghiêm trọng đến mức nào.
– Băng Nhi… – Tần Viễn Kỳ cố gắng bình tĩnh, nhưng sự căng thẳng trong
lòng khiến hắn không thể bình tâm nổi mà truy hỏi đám gia nhân – Băng
Nhi đang ở đâu?
Tiếng thét lớn của hắn khiến đám gia nhân vừa mới
bước vào liền lập tức sợ hãi quỳ xuống. Hai tên gia nô canh giữ cửa môn
cũng lắp bắp mà trả lời.
– Bẩm… tiểu thư… tiểu thư từ hai canh giờ trước đã cùng với Liễu Nhi xuất phủ. Nô tài… nô tài vẫn chưa thấy tiểu thư quay về.
– Đã xuất phủ hai canh giờ? – Nàng đem toàn bộ những thứ liên quan tới
hắn để lại, cùng Liễu Nhi rời đi. Hành động nhanh nhẹn không để lại một
chút manh mối như vậy, rốt cuộc là nàng muốn đi đâu?
– Vương gia. – Minh Vũ theo sự căng thẳng của hắn cũng dần cảm thấy nóng lòng hơn.
Huyền Ảnh yên lặng nhìn qua một vòng trong phòng, khi ánh mắt sắc bén của hắn dừng lại ở chiếc trâm ngọc trên bàn, nét mặt lạnh lùng của hắn liền
trầm xuống.
Người… đã không còn nữa rồi.
Tần Viễn Kỳ bóm nát mảnh giấy trong tay. Nàng cứ như vậy rời hắn mà đi sao? Hắn không tin.
Sáng nay rõ ràng hắn còn ôm nàng một thân hồng y chân thực như vậy trong
ngực. Nàng còn chủ động hôn hắn, tư vị ngọt ngào đó không thể nào là giả được. Nhưng chỉ mới vài canh giờ, mọi chuyện sao có thể biến chuyển như thế này?
” Chỉ có thể trách ý trời trêu ngươi”?
Có ý gì?
Một trận sét đánh qua, suy nghĩ mới chớp lên trong đầu không khỏi khiến Tần Viễn Kỳ cảm thấy hoảng sợ.
– Hôm nay Băng Nhi đã làm gì? Gặp ai?
Đám gia nhân bị câu hỏi của hắn làm cho hoang mang – Chúng…chúng nô tài không biết.
– Không biết? Câu trả lời khiến hắn tức giận đến mức thét lớn. Tiếng gầm
rít tưởng chừng như có thể thổi bay cả nóc nhà Vương phủ – Các ngươi
không biết, các ngươi hầu hạ cho nàng kiểu gì?
– Bẩm… bẩm Vương
gia… – Một tiểu nha hoàn ở trong đám người run rẩy củi đầu, giọng nói
trong sợ hãi mà trở nên luống cuống – Sáng nay khi vương gia đang nói
chuyện với Vương địa nhân, tiểu thư có đem trà tới thư phòng.
Tim hắn lạnh đi, linh cảm xấu liên tục ập tới.
Nàng biết?
Nàng biết tất cả rồi?
Vậy nên mới quyết định bỏ đi sao? Nàng… không thể đối mặt cùng hắn nữa ư?
” Viễn Kỳ, nếu chàng lừa dối em… em sẽ giống như hơi nước biến mất khỏi cuộc đời chàng.”
Hình ảnh trong quá khứ hiện lên vô cùng rõ ràng. Tần Viễn Kỳ đờ đẫn lùi bước chân về sau. Hắn đem mọi chuyện giấu nàng, còn nàng khi biết được sự
thật đã quyết định bỏ đi, nàng quyết định rời bỏ hắn…
Căn phòng
xinh đẹp dường như vẫn còn lưu lại hình bóng cùng hương thơm của nàng.
Mùi hương quen thuộc khiến đáy lòng hắn đau dớn. Tiểu Lạc Lạc lạc lõng,
cô đơn ngồi trên giường nhìn hắn. Cặp mắt bảo thạch ngơ ngác giống như
bị chính chủ chân của mình vứt bỏ.
– Không thể nào. – Hắn hoảng hốt xông ra cửa – Đem ngựa tới đây cho bổn vương.
Hắn nhất định phải tìm được nàng về. Cho dù nàng có oán hận hắn thế nào,
hắn cũng nhất định không buông tha cho nàng. Tiểu nha đâu fkia, nàng cư
nhiên lại dám…
Đáp án hiển nhiên hiện lên trong đầu. Tần Viễn Kỳ vừa đau lòng vừa tức giận.
Nàng đương nhiên là dám.
Tiểu nữ nhân đó, vốn dĩ từ lâu đã vô pháp vô thiên.
– Tất cả các ngươi mau đì tìm người cho bổn vương. Cho dù có phải lật tung cả Bắc Thành đi nữa cũng phải tìm cho được nàng.
Nhảy lên lưng ngựa, hắn không chút chậm trễ nắm dây cương lao ra khỏi Vương
phủ. Minh Vũ cùng Huyền Ảnh theo sát gót chân của hắn, lập tức phi ngựa
đuổi theo. Vó ngựa gõ nhanh trên đường, nơi cổng thành lớn, lính canh
nhìn thấy dáng người của họ từ xa, vội vã quỳ xuống hành lễ.
– Vương gia…
– Trong vòng hai canh giờ trở lại đây có hai cô nương một người mặc bạch
y, một người mặc lam y rời khỏi Bắc Thành không? Diện mạo rất xinh đẹp.
– Thưa, cách đây vài canh giờ quả thật có hai cô nương như vậy đã rời khỏi thành.
Vì diện mạo của họ quả thật quá xuất sắc, khiến tên lính như hắn dù chỉ nhìn qua một lần cũng khó mà quên được.
– Khốn kiếp.
Nàng lần này quả nhiên hành động quyết liệt hơn lần trước, trực tiếp rời
khỏi Bắc Thành. Không lẽ nàng thật sự không muốn nhìn thấy hắn nữa?
– Mở cổng thành.
– Tuân lệnh. – Linh canh gác không dám chậm trễ, rối rít đem cổng thành mở ra.
Con hắc mã giống như một cơn gió đen quét qua. Tần Viễn Kỳ lòng như lửa
đốt, hắn nghiến chặt răng lao nhanh qua bìa rừng. Băng Nhi không ai thân thích, địa hình quanh đây cũng không quent huộc. Rốt cuộc là nàng sẽ đi đâu?
.
.
– Tiểu thư, tiểu thư đã mệt chưa?
Hàn
Băng Băng lắc đầu. Nàng mờ mịt nhìn về phía trước. Con đường lớn như
vậy, lại không có một nơi nào dành cho nàng. Bước ra khỏi Bắc Thành rồi, nàng lại không biết bản thân mình có thể đi đâu.
– Liễu Nhi.
Liễu Nhi cầm hành lý trên tay không hiểu nhìn nàng.
– Em hãy quay về Bắc Thành đi.
Đi theo nàng bây giờ, sẽ là một đi không trở lại. Tiểu nha đầu này đã có
người thương, bây giờ đi theo nàng có khác nào cũng đối với người kia
không từ mà biệt. Quay lại Bắc Thành, a đầu này sẽ an toàn, yên ổn sống
trong Vương phủ cả đời cùng Minh Vũ cũng tốt. Nàng cũng nhìn thấy được
người nam nhân kia, sớm đã vì Liễu Nhi mà động lòng.
Huynh ấy sẽ đối xử tốt với con bé hơn bất kỳ ai.
– Tiểu thư, em muốn đi cùng người.
Hàn Băng Băng cười nhợt nhạt, nàng vỗ nhẹ đỉnh đầu của Liễu Nhi, tiếng nói hiền từ vang lên nhẹ nhàng.
– Tiểu thư. – Liễu Nhi nắm lấy tay nàng, e dè nói – Tiểu thư đừng đuổi nô tì, em sẽ ngoan mà.
– Ta không có đuổi em. Chỉ là em không nhất thiết phải đi cùng ta, không lẽ em không luyến tiếc Minh Vũ đại ca sao?
Nhắc đến Minh Vũ, nét hồn nhiên trên khuôn mặt của Liễu Nhi không thể giấu
diếm mà trầm xuống. Hốc mắt nàng đỏ hoe nhưng lại quật cường không để
rơi nước mắt.
– Tiểu thư, tiểu thư thật sự phải rời xa Vương gia sao?
Hàn Băng Băng sững người, ngây ngẩn trong phút chốc.
Viễn Kỳ.
Cái tên này đánh sâu vào tim nàng, rớm máu. Nàng sao có thể nỡ rời xa hắn
được. Nhưng sự việc đã tới mức này, nàng làm sao quay về vòng tay của
hắn được nữa.
– Tiểu thư không yêu Vương gia sao?
– Yêu. –
Giọng nói của nàng mong manh như pha lê, đôi mắt long lanh ngấn lên một
màn nước mắt rơi xuống nhẹ nhàng – Vì quá yêu chàng, nên ta không thể ở
lại bên chàng nữa.
Nàng và hắn, vốn dĩ từ đầu đã không nên gặp
nhau. Nếu nàng vẫn tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, mỗi ngày gặp nhau, khi
hắn cùng nàng vai kề má ấp… hắn sẽ cảm thấy thế nào?
Khi nàng là con gái của người đã đem lại cái chết của mẹ mình.
Còn nàng mỗi ngày gặp hắn, sẽ đối mặt với hắn ra sao?
– Tiểu thư, người đừng đuổi Liễu Nhi. – Liễu Nhi nắm chặt lấy tay áo
nàng, lệ quang cũng vòng quanh hốc mắt – Em muốn ngày ngày chăm sóc tiểu thư.
Khóe môi Hàn Băng Băng hiện lên nét cười đau thương. Nàng vuốt nhẹ đỉnh đầu của Liễu Nhi – Thiệt thòi cho em.
Không đâu tiểu thư.
Tiểu thư, người không biết rằng nếu không có tiểu thư, em đã sớm bị kẻ khác
bán đi rồi. Nếu không có tiểu thư, bây giờ có lẽ em vẫn là một con bé
nha hoàn mỗi ngày bị gia chủ đánh đập hành hạ như xưa.
Bước đi
trên con đường đất đầy sỏi đá, Hàn Băng Băng nhìn bầu trời xanh sau mưa
trên vao, không khỏi nhớ tới một cái quá khứ bản thân đã từng khát cầu
được đi dưới bầu trời thế này từ bao giờ. Khi đó, nàng năm lần bảy lượt
trái ý nghười kia, trăm phương ngàn kế muốn thoát khỏi Bắc Thành mà
không được. Bây giờ, giờ đã thật sự rời khỏi nơi ấy, trong lòng lại
không có sự hưng phấn như ngày nào, chỉ có một nỗi luyến tiếc cùng bi
thương.
Lần đầu tiên rời khỏi Bắc Thành.
Bước ra rồi, tại sao lại cảm thấy xa vời mờ mịt như thế?