3 năm sau…
Trong căn phòng mỹ lệ, mọi thứ vẫn hoàn mỹ như lúc
ban đầu. Chiếc thảm lót sàn bằng lông thú vẫn sạch sẽ mềm mại, trên
chiếc giường lớn được lót bằng đệm bông, con thú bằng vải vẫn ngốc
nghếch ngồi một chỗ, bộ dáng khả ái ngô nghê vẫn khiến người nhìn thấy
nó nảy sinh ý muốn kéo hai cái má mềm nhũn kia như trước.
Nhưng
nói này, sớm đã trở nên lạnh lẽo. Cho dù tất cả mọi thứ đều không thay
đổi, nhưng hơi ấm của người con gái đó đã tan đi từ bao giờ. Trong căn
phòng này, không còn tiếng nói của người con gái ấy, khắp nơi cũng chỉ
mang lại cho người ta cảm giác cô độc lạnh lùng.
“ Két…”
Cánh cửa phòng khẽ mở, một nam nhân
anh tuấn chậm rãi bước vào. Hắn vận một kiện trường bào màu bạc cao quý, toàn thân vẫn toát ra hơi thở quý tộc cùng khí chất thầm trầm như xưa.
Nhìn thấy cách bài trí quen thuộc trong phòng, đôi môi mỏng của hắn khẽ
bật lên một tiếng thở dài.
– Ngươi có vẻ vẫn tốt phải không?
Câu hỏi của hắn nói ra, đáp lại chỉ là một khoảng tĩnh lặng không chút hồi báo.
Hắn bước chân đi tới bên giường, đưa tay vuốt lên cái đầu tròn đầy bông
lụa. Trong đôi mắt cương nghị như thấm qua một nỗi đau không thể nào xóa bỏ. Ngón tay vuốt ve chiếc trâm bạch ngọc được bỏ trong chiếc túi nhỏ
trước bụng con thú bông. Vạt áo của hắn nơi vén lên, lộ ra chiếc vòng
tay bằng vải thêu màu đen có chút sờn cũ, hàng số liệu màu trắng chạy
qua một con số mỗi ngày một lớn dần.
– Tiểu Lạc Lạc – Hắn thấp giọng gọi, ngón tay vuốt nhẹ trên hàng chữ số của chiếc vòng tay màu đen – Đã 1200 ngày rồi.
1200 ngày.
Hắn vòng tay ôm lấy cái đầu tròn tròn của Tiểu Lạc Lạc, khóe môi cong lên mang theo một nỗi buồn man mác.
– Bây giờ ta cũng thừa nhận một điều, ôm ngươi cũng cảm giác không đến nỗi tệ.
Khó trách trước đây nàng hay ôm con thú bông này nhiều như vậy. Có phải mỗi lần ôm nó, cảm xúc mềm mại trên người nó luôn khiến tâm tư của nàng mềm nhũn như hắn bây giờ hay không?
– 1200 ngày, nàng đã rời đi 1200 ngày rồi. – Hắn khẽ thốt, tiếng nói khàn đi cố gắng đè nén cảm giác đau nhói trong lồng ngực.
Suốt 1200 ngày, hắn chưa bao giờ nguôi hi vọng về việc tìm kiếm tin tức của
nàng. Cho dù là đang ở trên chiến trường, nhưng mỗi khi binh lính từ
trong vương phủ tới báo tin, tim hắn lại vì điều đó mà nhói lên từng
hồi.
Nhưng một chút manh mối về nàng cũng không có.
Cho dù hắn có lục tìm khắp dòng sông ấy, cũng không thể tìm thấy một chút manh mối nào về nàng.
Cứ như vậy hắn sống hết 1200 ngày.
1200 ngày, không một giây một khắc nào hắn không nhớ tới bóng dáng nhỏ bé khiến hắn vừa yêu vừa giận đó.
Đến bây giờ hắn cũng không nhớ được bản thân mình đã trôi qua ba năm này
như thế nào. Ngày ngày mệt mỏi chiến đấu ở nơi chiến trường khói bụi mưa máu, nhưng mỗi khi đêm xuống quay về doanh trại, nhìn lều trại đơn độc
lại khiến hắn – một người vừa đánh thắng bao nhiêu trận chiến đi nữa cảm thấy bi thương. Đêm xuống trong giấc mơ, nỗi nhớ nàng lại ở trong cái
không gian tĩnh lặng ấy bùng cháy dữ dội, khiến hắn mỗi đếm khi choàng
mình thức tỉnh đều không thể nằm lại trên giường mà ngủ tiếp.
Cho
tới bây giờ, hắn cũng không dám tin rằng bản thân mình không thể ôm được thân thể mềm mại đầy hương thơm, không được hôn lên đôi môi ngọt ngào,
cũng không thể ngắm nhìn đôi mắt trong veo chất chứa bao nhiêu điều xinh đẹp trên thế gian này của nàng nữa rồi.
Tần Viễn Kỳ tựa cằm trên đỉnh đầu của con thú bông, khung cảnh mờ nhòa khiến hắn đau khổ mỉm cười.
– Ngươi biết không? Ta lại thất hứa với nàng rồi.
Hắn đã hứa với nàng sau ba năm, sẽ đưa nàng đi rong chơi khắp nơi trong
thiên hạ. Nhưng đã ba năm trôi qua, cuối cùng lời hứa của hắn cũng chỉ
là lời nói đầu môi không thể thực hiện được.
Một luồng nhiệt nóng
ấm lan quanh đôi mắt hắn, Tần Viễn Kỳ chua chát nói – Cho tới bây giờ ,
ta vẫn chưa từng làm được điều gì cho nàng.
Tình yêu của hắn, lại
khiến nàng hết lần này đến lần khác nhận lấy tổn thương, cuối cùng lại
khiến nàng mình đầy vết thương mà rơi xuống vực thẳm.
Hắn… ích kỷ đến nhường nào.
Tiểu Lạc Lạc vẫn ngồi yên lặng như cũ, gương mặt tròn mập ngây thơ hướng ánh mắt ra xa giống như đang kiên trì chờ đợi thêm một lần nữa. Trong đôi
mắt huyền thạch trên gương mặt khả ái như đọng lại một giọt nước lóng
lánh như nước mắt, chậm rãi trượt xuống lớp bông lụa mềm mại rồi biến
mất.
Tần Viễn Kỳ hít sâu buông nó ra, hắn im lặng nhìn bố trí căn
phòng thêm một lần nữa, tấm thân cao lớn bước ra cửa phòng, một lần nữa
đóng cánh cửa lại.
– Vương gia.
Một tiếng nói mềm mại gọi
hắn. Trước sân Huyền Lâm Viện, một nữ nhân xinh đẹp vẫn kiên trì đừng
đợi từ rất lâu. Nàng nhìn người nam nhân trước mặt vẫn giữ lại sự cao
quý và xa cách như ngày nào, trong đôi mắt nàng che giấu đi nỗi buồn vẫn còn đang âm ỉ, khuynh thân cúi đầu.
– Thiếp thân tham kiến Vương gia.
– Ngọc Lệ, đừng đa lễ như vậy. – Tần Viễn Kỳ mỉm cười. Ánh mắt hắn khi
nhìn nàng ngoài nét cương nghị nghiêm túc cũng mang theo vài phần nhu
hòa.
– Nàng đến đây có chuyện gì?
Phương Ngọc Lệ thẳng người nhìn hắn, lời nói dịu dàng tự nhiên.
– Phụ thân muốn thiếp đến thay mặ Phương gia mời Vương gia tới gia quyến dự lễ mừng Vương gia thắng trận.
Tần Viễn Kỳ bật cười – Là chuyện này sao? Phương lão gia thật có lòng. Nhưng ta lại có công vụ phải làm, thực thất lễ,
– Người mới quay về ngày hôm qua mà hôm nay đã muốn đi xử lý công vụ rồi
sao? – Phương Ngọc Lệ không khỏi lo lắng – Vương gia, sức khỏe là quan
trọng.
Người là xác thịt mà thành, đâu phải được đúc lên bằng sắt
thép. Hắn ngày đêm chỉ muốn vùi mình vào công việc như vậy, e rằng không sớm thì muộn cũng không cầm cự được mà sinh bệnh mất.
– Bổn vương không có việc gì. Nàng mau quay về đi.
Bóng lưng của hắn đi qua, Phương Ngọc Lệ chỉ có cảm giác một nỗi đau xót dần dâng lên khóe mắt. Nàng xoay người nhìn bóng lưng kiêu ngạo của hắn
ngày nào đang che giấu biết bao vết thương không thể kêu lên thành
tiếng. Sự mạnh mẽ bao phủ trái tim mang theo vết sẹo chưa lành không bao giờ thôi nhỏ máu.
– Người vẫn còn nhớ nàng sao?
Thành trì
kiên cố của nam nhân ấy vì một câu hỏi của nàng mà rung động. Phương
Ngọc Lệ vì hắn mà đau lòng, cũng vì bản thân mình mà xót xa.
– Nàng ấy đã chết rồi. Tại sao người vẫn còn ôm lấy nhân ảnh của một người đã khuất mà hành hạ bản thân mình tới tận bây giờ?
– Nàng chưa chết.
Hắn vô thức thốt lên, thanh âm mang theo sự cố chấp sắt đá. Bóng lưng của
hắn xoay lại đối diện với nàng, khuôn mặt anh tuấn vì nhắc đến người con gái ấy mà không che giấu được nỗi đau trong ánh mắt,
– Nếu nàng chết, thì cũng là do bổn vương hại chết nàng.
Bước chân của hắn quay trở lại bên cạnh nữ nhân xinh đẹp kia. Thời điểm hắn
đau đớn nhất, nàng luốn giống như người bạn tri kỷ ở bên cạnh hắn, giúp
đỡ hắn. Một người con gái tốt như vậy lại bỏ thời gian bên cạnh hắn
nhiều đến thế, nhưng những hứa hẹn mà nàng muốn, hắn lại không thể cho.
Con tim hắn, ba năm trước khi ở bên dòng sông Vong Tình ấy, đã theo người con gái ấy mà chết đi rồi.
– Ngọc Lệ – Hắn khẽ gọi tên nàng. Đối với nàng, hắn vẫn tồn tại cảm giác
luyến tiếc – Nàng là một cô gái tốt, xưng đáng được một nam nhân thương
yêu hết lòng. Đừng bỏ phí thời gian lên người bổn vương nữa.
Những lời này trước đây hắn cũng đã từng nói qua. Hôm nay, lại nói thêm một lần.
Hắn biết rõ, nàng là một nữ nhân thông minh.
Phương Ngọc Lệ bị những lời này của hắn mà đỏ hoe khóe mắt – Không lẽ thiếp
không thể ở bên cnahj người cho tới khi người quên đi nàng ấy sao?
Nàng không ngại làm một đóa mẫu đơn ở bên cạnh cuộc đời hắn, chờ hắn quay lại nhìn nàng. Nhưng mà hắn…
– Như vậy không công bằng với nàng, cũng không công bằng với Băng Nhi. –
Cái tên đó thốt ra, khiến Tần Viễn Kỳ mỉm cười nhẹ nhàng – Bổn vương
cũng không muốn điều đó.
Hắn tán thưởng trí tuệ cùng sự tinh tế của nàng, nhưng đó không phải là yêu.
Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn chỉ xem nàng như một bằng hữu.
Phương Ngọc Lệ cũng hiểu rõ điều đó. Cho dù là 4 năm trước khi lần đầu tiên
nhìn thấy hắn, nàng cũng đã hiểu được một điều. Nam nhân này sẽ không
bao giờ dừng ánh mắt lại vì nàng. Thời điểm người đưa một cô gái đến căn nhà trúc phía sau núi, khi thấy ánh mắt của người chỉ một mực đuổi theo bóng dáng của nàng ấy lại khiến nàng nghiệm ra thêm một điều. Người nam nhân ấy đã đem lòng yêu cô gái giống như bông hoa ngàn năm trên đỉnh
tuyết sơn ấy.
Nhưng cô gái ấy lại ngã xuống dòng sông Vong Tình mà tự vẫn.
Cho dù không hiểu rõ nguyên nhân bên trong, nhưng khi biết được tin này,
trong lòng Phương Ngọc Lệ chỉ dâng lên lo lắng. Nàng đã từng nhìn thấy
sự bi thương trên người nam nhân ấy, bây giờ nơi trái tim của người là
cô gái đó đã mất đi, người nam nhân ấy liệu có gục ngã không?
Thế nhưng người lại đem quân ra đi ra chiến trường. Dưới thánh chỉ của hoàng thượng đưa quân dẹp loạn quân phía Bắc.
Nửa năm sau, những tin tức chiến thắng lần lượt quay về. Dân chúng trong
thành vừa vui sướng vừa tự hạo, 1 góp 10, 10 góp 100, đem lương thực đưa đến chiến trường. Phương gia là gia tộc lớn nhất trong thành làm đầu
mũi, mang theo lượng lớn cao lương đi về phía Bắc. Nhưng khi đó, cha
nàng trong người mang trong bệnh không thể đi xa, nàng thân là nữ nhi
lại một mực cầu xin muốn thay cha dẫn đầu chuyến đi chuyển lương này.
Nàng muốn nhìn thấy người ấy thêm một lần, muốn nhìn thấy bóng lưng cao quý đầy kiêu ngạo của người đó.
Cha nàng đồng ý.
Nàng thuận lợi đi tới chiến trường phía Bắc, thuận lợi được Vương gia chỉ
tên gặp mặt nhằm chuyển lời cảm tạ dân chúng trong Bắc Thành, cũng thuận lợi nhìn được hình dáng của nguwofi nam nhân đó sau biết bao thời gian
chờ ngóng.
Vương gia giống như ngày đầu tiên mà nàng gặp gỡ. Cao
quý đầy kiêu ngạo, sự lạnh lùng không thể chạm tới qua lớp chiến bào đầy hùng dũng. Nhưng không rõ vì sao khi nhìn thấy hắn như vậy, Phương Ngọc Lệ lại muốn khóc.
Nàng dường như có thể nhìn thấy. Người con gái kia sau khi chết đi, nửa linh hồn của Vương gia cũng chết đi theo nàng.
Chiến trường khói lửa, đao gươm vô tình, mạng sống bất cứ khi nào cũng có thể mất đi. Nhưng tâm của hắn đã sớm chết đi, đối với sự sống cái chết cũng không còn sợ hãi.
Vì vậy nàng sau khi quay về Bắc Thành, tận dùng mọi cơ hội để có thể đến quân doanh thăm hắn. Nàng chỉ đơn giản tới rồi đi, ngẫu nhiên nói cùng hắn vài câu, vài lần vô thức thể hiện trí tuệ
của mình trước mặt hắn. Lâu dần quen mặt, Vương gia dần dần đối với nàng cũng có chút nhận thức.
Dần dần, hắn cũng xem nàng như bạn bè.
Thời gian qua đi, cha nàng cũng bắt đầu đem toàn bộ sinh ý hay kinh doanh
trong nhà để vào tay nàng. Còn nàng, dù có bận rộn thế nào vẫn dành thời gian đi tới quân doanh đưa cao lương. Quân lính trong quân doanh đối
với sự xuất hiện của nàng cũng đã dần quen thuộc, mỗi lần nhìn thấy nàng tìm tới cũng vui vẻ tiếp đón, quân lính ở đó đều bán tán cho rằng nàng
và vương gia là một đôi, hai người quả thực đúng là trai tài gái sắc.
Vương gia không để ý, hắn căn bản cũng không đem những lời bàn tán truyền miệng của họ cho vào trong đầu,
Nàng cũng không nói.
Càng về sau, chiến trận càng lúc càng áp đảo, dân chúng trong Bắc Thành cũng theo sự hào hứng đó đem những lời đồn ấy truyền miệng với nhau. Mọi lời nói đều rơi vào tai nàng, khiến con tim nàng vốn dĩ đã xao động lại yên lặng chờ mong.
Họ nói rằng, nàng và Vương gia rất xứng đôi.
Nhưng Vương gia lại không nghĩ như thế.
Khi những lời đồn ấy đã ồn ào hỗn loạn như nước thủy triều dâng, Vương gia
đã một lần đứng trước mặt nàng, đem những lời mà hôm nay đã nói nói ra.
” Ngọc Lệ, nàng là một cô nương tốt.”
” Nhưng đừng đem tình cảm đặt lên bổn vương.”
Khi đó nàng đã trả lời.
” Thiếp chỉ muốn Vương gia có thể tìm được một người để tâm sự, để tin tưởng thôi.”
Dù là thế, lòng người, có ai dám nói rằng bản thân mình không tham lam, ai có thể khẳng định bản thân mình có thể đem tình cảm của chính mình điều khiển theo lý trí.
Hắn đâu có biết rằng, khi hắn nói ra những lời nói ấy, nàng đã sớm không thể vãn hồi được nữa.
Nhưng nàng không hối thúc, cũng không hề ép buộc.
Nàng biết rõ hắn đối với nàng không có tình cảm nam nữ, cũng không muốn
khiến nàng nhận lấy tổn thương. Vì vậy nàng bằng lòng chỉ đứng bên cạnh
hắn như bây giờ, giúp đỡ hắn giống như bây giờ.
Nhưng hắn lại kiên quyết đẩy nàng ra, không để cho nàng một chút cơ hội. 3 năm, hắn cho
phép nàng ở bên cạnh hắn, hắn cố gắng đem thương tổn của nàng rút xuống
ít nhất có thể. Vì vậy chọn cách trực tiếp cùng tàn nhẫn, xé rách hi
vọng của nàng, không để cho nàng tiếp tục lún sâu thêm nữa.
Hành động của hắn cho dù tàn nhẫn, nhưng vẫn lộ ra nét dịu dàng quan tâm vô thức.
Phương Ngọc Lệ nhìn bóng lưng cao lớn của hắn rời đi khỏi tâm mắt. Nàng lau đi nước mắt còn vương trên gò má, yếu ớt mỉm cười.
Một nam nhân như vậy, sao nàng lại không thể động lòng cho được.
3 năm bên cạnh hắn, cho dù sớm chiều ở chung, nàng cũng hiểu rõ được bản
thân mình chưa bao giờ chạm được đến trái tim của hắn. Nơi đó giống như
một tòa thành vững chắc, chỉ vì một người con gái mà mở ra.
3 năm, nàng cũng dần dần phát giác ra sự khác biệt của mình cùng cô gái ấy nằm ở đâu.
Nàng ấy có thể tùy hứng mà ở cạnh Vương gia, nàng ấy có thể khiến Vương giận lôi đình nhưng ngay lập tức lại có thể khiến hắn dịu xuống. Cũng là
người duy nhất có thể khiến Vương gia dùng toàn bộ tâm tư mà nhung nhớ.
Bởi vì yêu, nên người dung túng nàng ấy. Vì yêu, nên người mới có thể bao bọc tùy ý nàng làm loạn trong thế giới của mình.
Cũng bởi vì yêu, mới chấp nhất giữ lại bóng hình của nàng ấy trong trí nhớ, mãi mãi không muốn quên.