Mái tóc đen dài của nàng rũ xuống, bên tai ồn ào những số tiền đưa ra không ngừng được nâng cao. Hàn Băng Băng khép lại hàng mi che giấu giọt lệ nơi khóe mắt. Một nỗi tủi hờn cùng nhục nhã dâng lên trong long
khiến nàng muốn trốn trong vòng tay ấm áp và an toàn của người nam nhân
kia.
Thật không ngỡ, Hàn Băng Băng nàng cũng có ngày trở thành một món hàng hóa, bị đem ra trước mặt bao nhiêu người để họ soi mói đánh
gia rồi đưa giá tiền.
Thì ra ở thời
đại này, nữ nhân lại bị coi khinh đến như vậy. Thì ra ở nơi đây có thể
đem một thiếu nữ như nàng công khai vũ nhục, công khai chà đạp nàng như
thế.
“ Viễn Kỳ! Bây giờ chàng đang ở đâu?”
– 20 vạn lượng hoàng kim – Vị khách này quả thật là rất mạnh tay – Còn có ai đưa ra giá cao hơn nữa không?
Bên dưới xầm xì bàn tán nhưng không có ai đưa ra cái giá cao hơn. 20 Vạn
lượng hoàng kim, cái giá này đâu phải là nhỏ. Người lớn tiếng đưa ra một cái giá trên trời để mua một kỹ nữ như vậy, chắc chắn là một kẻ không
dễ chọc, tốt nhất là họ vẫn không nên đụng vào thì hơn.
Quả thực
kẻ đưa ra cái giá trên trời đó là một người không dễ chọc. Hắn là người
đứng đầu của Hồ Gia Bảo, bảo tiêu lớn nhất của Bắc Thành, mọi con đường
buôn bán của thương nhân trong Bắc Thành đều phải nhờ đến sự giúp đỡ của hắn. Mà hắn nổi tiếng ở Bắc Thành là một tên hãn phu, vừa thô lỗ vừa
thù dai. Muốn chọc vào hắn? Trừ khi từ nay về sau bọn họ xác định không
muốn làm ăn kiếm tiền thì hãy nghĩ đến chuyện đó đi.
– 20 vạn
lượng hoàng kim lần thứ nhất! – Ma ma hô lớn, tiếng nói của mụ vang lên 1 lần, chuông đồng cũng rõ ràng đánh lên một tiếng – 20 vạn lượng hoàng
kim lần thứ 2…
Thế trận đã ngã ngũ, Hàn Băng Băng khép mặt lại,
giọt lệ ấm nóng trượt theo gò má của nàng rơi xuống. Bờ môi hồng đỏ của
nàng cong lên một nụ cười yếu ớt nhưng lại có vài phần cương liệt.
Muốn nhúng chàm nàng ư?
Đừng có mộng tưởng!
– 20 vạn lượng hoàng kim lần thứ 3! – Ma ma càng lúc càng phấn chấn – Vậy vị mỹ nhân này liền thuộc về Hồ trang chủ rồi.
Vàng cũng về túi mụ rồi!!!
Đám người bên dưới không khỏi thở dài tiếc nuối. Không còn cách nào khác,
họ không thể nào đấu lại 20 vạn lượng hoàng kim đó. Cho dù có tiếc nuối
một mỹ nhân như hoa như ngọc nhưng trận này nam nhân kia rõ ràng đã áp
đảo toàn bộ bọn họ, có không cam lòng thì cũng không thể nào làm khác
được.
Kẻ chiến thắng đắc ý cười lớn, hắn bước từng bước dài đi về
phía sảnh đường. Bộ dáng của hán phu vừa cao to vừa thô kệch trên làn da ngăm đen, gương mặt còn lộ ra phần dữ tợn và hung hãn. Khóe miệng của
hắn cong lên, không chút che giấu niềm vui vẻ khi đã chiến thắng, ánh
mắt vừa nóng rực vừa không chút gì kiêng dè nhìn thẳng vào thân thể mỹ
miều của nữ nhân hồng sa nơi kia, trong lòng dâng lên vọng động muốn
ngay lập tức lấy chiến lợi phẩm của mình về tay ngay lập tức.
Mỹ
nhân sắc nước hương trời như nàng, hắn vừa nhìn đã thấy thích. Hắn không quan tâm nàng là hoàng hoa khuê nữ khay là kỹ nữ lâu phòng, hắn muốn
đem nàng về trở thành nữ nhân của trang chủ của Hồ Gia Bảo là hắn.
– Hồ trang chủ, ngài của muốn ngắm của nàng ấy không? – Ma ma khoát tay
gợi ý, mụ đương nhiên là nhìn ra vị trang chủ này đã tâm tư ngứa ngáy
rồi.
– Được!
Kẻ là Hồ trang chủ đi lại gần nàng hơn, đôi tay thô kệch ngăm đen nắm lấy cằm nàng nâng lên. Động tác mạnh bạo khiến
Hàn Băng Băng đau đớn nhíu mày một cái. Hắn nhìn đăm đăm vào khuôn mặt
trắng ngần của nàng, trong đôi mắt không hề che giấu ham muốn được độc
chiếm báu vật làm của riêng. Ánh mắt hắn vừa trơ trẽn lại hung hăng đó
giống như đem làn vải mỏng trên người nàng toàn bộ lột trần, khiến thân
thể yếu đuối không chút sức sực của nàng dâng lên khát khao muốn được
vùng vẫy khỏi bàn tay kia.
– Quả nhiên là rất đẹp! – Hắn hài lòng
tán dương, bàn tay cứng cáp ngăm đen kia còn mơn trớn làn da mềm mại
trên gương mặt nàng, thậm chí còn lướt xuống cằm nàng vuốt ve cần cổ
trắng ngần không chút tì vết, chiếc xương quai xanh mảnh mai đầy mê
hoặc. Mỗi một động tác đều tràn ngập hào hứng khiến Hàn Băng Băng không
tự chủ được mà phán run vì sợ hãi. – Bổn đại gia ta thích nàng!
– Vậy sao!!! – Nụ cười trên môi mụ ma ma càng thêm tươi tắn hơn – Vậy mỹ nhân đây lền dành cho Hồ trang chủ!
– Khoan đã!!!
Rầm!!!
Tiếng cửa lớn mạnh mẽ mở tung, giọng nói từ cửa môn truyền vào vừa uy nghi
vừa vội vã nhưng cũng đủ làm cho cả sảnh đường đều đứng hình. Khuôn mặt
của hắn dường có chút khẩn trương không thể nhìn rõ, mái tóc đen dài hơi rối loạn dường như có lấm tấm mồ hôi. Trong đại sảnh, tất cả đều nhìn
về phía nơi phát ra tiếng nói mà ngạc nhiên, mà ở phía sau tấm rèm che
kia, khuôn mặt xinh đẹp của Chi Hương đã méo mó đến khó xem, đôi tay
trắng bệch siết chặt lấy tấm khăn lụa trong tay không ngừng toát ra mồ
hôi lạnh.
– Kẻ nào đó? – Hồ đại trang chủ quả nhiên không chút hài lòng mà lớn tiếng quát. Cái tên nam nhân kia rốt cuộc là kẻ nào? Dám
trước mặt bao nhiêu người phá đám hắn như vậy? Hắn nhất định sẽ cho kẻ
đó sống không được yên thân!
Quả nhiên ở nơi này ma ma vẫn là
người tỉnh táo đầu tiên, vội vàng cười nói thân thiết – Ô! Đây không
phải là Hoàng công tử sao? Hoan nghênh, hoan nghênh!!
Mụ đi hẳn
xuống bậc thang, mau chóng đi về phía người kia giọng nói niềm nở –
Hoàng công tử, lâu lắm rồi mới thấy công tử hạ giá quang lâm!
Hắn
dường như không nghe vào tai một chữ nào từ phía mụ, ánh mắt hắn không
chút sai lệch chú mục đến nữ nhân yếu đuối bị trói buộc ở cột đỏ phía
sau tên nam nhân to lớn hung hãn kia. Hắn không nhìn bất cứ một ai khác
mà chỉ nhìn nàng, nhìn về phía hàng mi ướt đẫm sau màn tóc mượt mà đang
thả xuôi kia, hắn siết chặt nắm tay, tim gan lại lũ lượt nhói lên một
trận.
Nàng khóc…
– Ôi! Sao ta lại quên mất chứ! – Ma ma cười nói – Hoàng công tử, công tử muốn nàng ấy sao?
– Muốn!
Hắn không nhanh không chậm đáp lại, bước chân vững vàng từ từ bước lại gần
nàng. Ánh mắt của nàng và hắn chạm nhau, một nỗi xúc động dâng lên rồi
tràn đầy trong ngực hắn. Lồng ngực hắn nóng lên, thứ cảm xúc lên men
căng phồng trong ngực khiến hắn nghĩ đến việc ôm siết thân thể mềm mại
của nàng vào trong lòng mà âu yếm chở che.
Tất cả đều là tại hắn không tốt.
– Ma ma, nàng ấy đã là của ta rồi cơ mà! – Vị Hồ trang chủ quả nhiên
không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mắt thấy kẻ mới đến không thèm quan tâm
hắn là ai mà bước qua, Hồ trang chủ nắm lấy vai kẻ đó, tức giận trừng
mắt, bộ dáng hung hăng lỗ mãng không chút nhượng bộ quát lớn – Ngươi là
kẻ nào ?
Bên dưới bắt đầu vang lên tiếng xì xào. Tần Viễn Kỳ không thèm quan tâm đến những điều đó liếc mắt về sau, cơn bão tức giận cùng
sự uy nghiêm trên người hắn không chút che giấu mà tỏa ra khiến Hồ trang chủ không thể không bỏ tay ra khỏi vai hắn mà vô thức lùi về một bước.
Một tia hàn băng len lỏi nơi cột sống khiến tấm lưng của Hồ trang chủ
toát mồ hôi lạnh, trong lòng không rõ từ đâu mà dâng lên một nỗi sợ hãi
từ từ nhen nhóm.
Khí chất cùng hơi thở của nam nhân trước mặt đều
tỏa ra sự vương giả trời sinh. Đây không phải là điều có thể tôi luyện
một sớm một chiều mà có, thứ khí thế này vốn dĩ thuộc về một người sở
hữu quyền lực mạnh mẽ không mấy ai có thể xâm phạm được.
Mà Hồ
trang chủ, cho dù hắn có lỗ mãng đến mấy, nhưng lăn lộn trong thương
giới cũng như giang hồ nhiều năm, chỉ một ánh mắt thôi hắn cũng có thể
cảm nhận được rõ ràng một điều: Nam nhân này không thể chọc vào.
Trực giác cùng bản năng sinh tồn rung lên một hồi chuông cảnh báo, đánh động rằng lần này hắn đã động vào một thứ không nên động đến.
– Hoàng
công tử! Chuyện công tử muốn e rằng hơi khó khăn, tiểu mỹ nhân này đã
được Hồ đại trang chủ chiếm được mất rồi. – Mụ cất lời đầy tiếc nuối –
Nhưng nếu công tử muốn, ta có thể đưa lên cho công tử những cô nương
xinh đẹp mê người hơn, đảm bảo sẽ khiến Hoàng công tử hài lòng.
Có tiền, mụ ngại gì không kiếm chứ? Huống chi vị Hoàng công tử đây lại là
người ra tay rộng rãi, trước đây mỗi lần hắn đến liền vung tay đưa ra
không ít.
– Ta chỉ cần nàng ấy. – Tần Viễn Kỳ vươn tay thay nàng
lau đi nước mắt tủi nhục, trong lòng không biết có bao nhiêu điều xót xa không thể nói. Tháo bỏ dây trói giúp nàng, thân mình mềm mại không chút sức lực của nàng không có nơi chống đỡ liền đổ xuống, rơi vào vòng tay
ấm áp của hắn. Hắn mau chóng tháo tấm áo choàng trên người mình choàng
qua người nàng, che lấp cảnh xuân lấp ló, tuyệt đối không cho phép đám
lang sói bên dưới có thể nhìn thêm một chút nào nữa mới ôm nàng vào
trong ngực. Mùi hương thơm ngát cùng thân thể quen thuộc khiến trái tim
hắn cuối cùng cũng tìm được nơi để đặt xuống – Băng Nhi !
Hàn Băng Băng đem khuôn mặt đầy nước mắt vùi vào lồng ngực của hắn. Nàng muốn ôm lấy hắn, muốn nói với hắn nàng sợ hãi và ủy khuất cỡ nào. Nhưng trăm
ngàn lời nói cũng không thể thốt ra, bàn tay nhỏ bé trắng nhợt của nàng
yếu ớt níu lấy ngực áo hắn, đem thứ cảm xúc hỗn loạn của nàng truyền
sang cho hắn. Nàng chờ hắn lâu như vậy, cuối cùng thì hắn cùng đến rồi.
Tần Viễn Kỳ xót xa lau đi nước mắt trên gò má nàng. Nhìn nàng thế này hắn
lại càng giận bản thân mình hơn. Tại sao bảo bối của hắn hết lần này đến lần khác đều là người phải nhận lấy nguy hiểm như vậy ? Hắn luôn miệng
nói sẽ bảo vệ nàng, nhưng tại sao mỗi lần nàng đều vì hắn mà xảy ra
chuyện ? Hắn luôn miệng nói rằng sẽ chăm sóc nàng, lại hết lần này đến
lần khác khiến nàng tổn thương như thế này…
– Đừng khóc…
Nàng luôn không biết, nước mắt của nàng rơi xuống, mỗi lần đều khiến hắn đau lòng đến nhường nào. Nước mắt của nàng luôn khiến hắn nhận ra rằng bản
thân hắn là nam nhân, lại vô dụng đến mức bảo vệ nữ nhân của mình cũng
không thể.
Gương mặt Hàn Băng Băng nhạt nhòa trong nước mắt. Trước khi hắn đến, nàng luôn tự nói với mình rằng không được khóc, không được sợ hãi. Nhưng khi nhìn thấy hắn, được hắn ôm vào trong ngực, một sự uất ức dâng tràn lên khiến nàng không thể khắc chế mà vỡ òa. Nàng không
nghe thấy tiếng nói đỏng đảnh của ma ma luôn miệng bảo hắn muốn chọn lựa như thế nào, cũng không nghe thấy tiếng xì xào bên dưới của đám đông
sớm đã vì hành động của hắn mà trở nên nhốn nháo chỉ trỏ. Nàng chỉ nghe
thấy tiếng nói dịu dàng trầm ấm của hắn vẫn luôn ở bên tai nàng thì thầm từng lần, từng lần một gọi lên tên nàng, từng lần một nói rằng nàng
đừng khóc. Nàng mở miệng, thanh âm khó khăn có thể tìm kiếm lại được lúc này cũng chỉ có thể khiến nàng run rẩy thốt ra cái tên mà mình đã lặp
đi lặp lại trong đầu không biết bao nhiêu lần.
– Viễn… Kỳ…
– Là ta ! – Hắn nâng nàng lên ôm thật chặt, thanh âm trầm khàn tràn đầy bất lực – Ta xin lỗi…
Hắn cứ lặp đi lặp lại lời xin lỗi bên tai của nàng. Là tại hắn bất cẩn
không đề phòng mới khiến nàng bị kẻ gian hãm hại. Vốn dĩ lần cuối cùng
khi hắn nhìn thấy nàng, nàng hướng về phía hắn tươi cười sáng lạng. Vậy
mà chỉ trong một phút chốc hắn lơ là cảnh giác, Băng Nhi của hắn lại bị
bọn chúng bắt đi, còn bị chuốc dược. Bắt nàng phải mặc thứ y phục mỏng
manh thế này, còn trói nàng, thậm chí còn to gan đem nàng ra trước mặt
biết bao nhiêu kẻ lang sói thế này để đấu giá…
Hắn đối với nàng
nâng niu như châu ngọc, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.
Trăm suy ngàn tính tìm cách bảo bọc thương yêu nàng còn chưa hết, bọn
chúng lại to gan dám vũ nhục nàng, còn khiến nàng uất ức mà khóc…
Sự tức giận trong mắt hắn càng lúc càng cháy lên, sớm đã muốn đem đám người trong sảnh đường này lột da tróc thịt.
Hàn Băng Băng yếu ớt tìm cách hô hấp, nàng nắm lấy áo hắn, nước mắt chưa
khô khó khăn mà nói – Viễn Kỳ, Liễu Nhi… còn có Liễu Nhi…
– Đừng sợ! – Hắn nói khẽ bên tai nàng – Nha đầu Liễu Nhi đã an toàn rồi.
– Hoàng công tử, công tử có nghe thấy ta nói gì không thế ? – Đem mụ gạt
ra ngoài như thế là đâu có được ! Muốn ôm mỹ nhân của mụ thì cũng phải
đưa bạc đã chứ.
Bên ngoài lúc này vang lên một đống tiếng động ồn
ào, cửa lớn của Hồng Phấn Lâu mở toang, quan binh không rõ từ đâu tràn
vào bao vây lấy toàn đại sảnh. Cả sảnh đường rơi vào hoang mang, ma ma
cũng không hiểu đã xảy ra chuyện gì, vội vã chạy xuống…
– Các vị quan gia, có chuyện gì vậy ?
Hồng Phấn Lâu từ trước đến giờ chưa xuất hiện nhiều quan binh như vậy, trong lòng mụ không khỏi chột dạ cùng bất an. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy
ra thế này ?
Minh Vũ cùng Huyền Ảnh lạnh lùng bước vào, không thèm để ý đến ma ma đang không ngừng hỏi mà hướng về phía trường bào màu bạc đang đứng giữa sảnh đường kia quỳ xuống.
– Thuộc hạ khấu kiến Vương gia !
Vương gia ?!
Đại danh này nói ra, dù là ma ma hay cả sảnh đường đều chấn động nhìn về
phía nam nhân cao quý kia, sự tôn nghiêm cùng khí chất hoàng gia tỏa ra
từ trong xương khiến tất cả xung quanh hắn đều trở nên tầm thường. Lại
nhìn thiếu nữ khuynh thành được người đó cẩn thận bảo bọc ôm trong ngực, từng động tác đều tràn đầy cẩn thận cùng âu yếm giống như hận không thể đem nàng cho vào trong tim mình. Cái cảm xúc mờ ám không màng che giấu
ấy khiến suy đoán trong đầu mọi người không nhịn được mà nẩy lên, rồi
lại vì thế mà rùng mình đồng loạt quỳ gối xuống.
– Chúng thảo dân khấu kiến Vương gia !
Cả Bắc Thành này chỉ có duy nhất một vị vương gia của vương triều Thiên Diệp, chính là Bắc Thành Vương.
Mà vị Bắc Thành Vương đó có một vị hôn thê xinh đẹp…
Nghe nói, Bắc Thành Vương đem người con gái mà mình yêu trân quý như châu
bảo, thập phần sủng ái. Thâm tình sâu nặng đến mức không cần quan tâm
đến long nhan tức giận của hoàng thượng vì nàng ta chỉ là một thiếu nữ
bình thường mà hướng đến cầu hôn, ngựa tám người khiêng linh đình long
trọng sắc phong nàng trở thành Bắc Thành Vương Phi.
Nếu vị Vương gia này là thật, vậy trông vào sự bảo hộ kỹ càng như vậy đối với mỹ nhân xinh đẹp kia, liệu có lẽ nào…
Phía sau tấm rèm che, một nữ nhân sau khi nghe được danh tính của hắn không
khỏi cắn chặt môi tiếc hận. Ánh mắt nàng ta căm hận nhìn chòng chọc vào
mỹ nhân đang được nam nhân đó ôm chặt trong lòng kia, hận sao nàng ta
không biến mất đi. Khăn tay bằng lụa sớm đã bị nàng ta vò đến nhàu nát,
nàng cắn chặt môi không cam lòng thu mình vào bóng tối.
Mà người
nam nhân kia, lúc này cũng không cần quan tâm đến dòng suy đoán của bất
cứ một ai. Sự phẫn nộ không hề che giấu lan tỏa cả sảnh đường rộng lớn,
khí thế quyền uy mạnh mẽ đến mức không một ai dám thở mạnh.
– Ma ma !
Ma ma mồ hôi đầy trán run rẩy quỳ dưới đất, không dám chậm trễ lắp bắp thưa.
– Có… có tiểu nhân !
– Ngươi chuốc nàng thuốc gì ? – Giọng nói của hắn vừa âm u vừa lạnh lẽo.
Hắn một lần lại một lần đè nén cơn giận dữ trong ngực, đôi tay siết lại
ôm thiếu nữ trong ngực càng thêm chặt hơn. Dường như ngay lúc này đây,
chỉ có ôm nàng chặt đến như vậy mới khiến tâm tư của hắn trấn tĩnh hơn
một chút, mới có thể khiến hắn ghìm lại thứ xúc động muốn vươn tay bóp
chết ả tiện nhân đang quỳ dưới chân hắn kia.
Bị hỏi đến, sắc mặt
ma ma liền tái mét. Nghĩ đến những câu chuyện nói về sự tuyệt tình cùng
lãnh đạm của vị Vương gia trước mặt này ở Bắc Thành, thân hình béo mập
của mụ liền lạnh cóng, sợ hãi đến mức hai mắt đều hoa lên. Mụ không
ngừng dập đầu.
– Xin Vương gia tha mạng, tiểu nhân… tiểu nhân…
– Ngươi điếc rồi sao ? – Hắn quát lên – Bổn vương đang hỏi ngươi đã chuốc nàng thuốc gì ?
Tiếng gầm lớn của hắn khiến cả sảnh đường không khỏi rung lên, ma ma bị hắn
dọa đến mức nghĩ cũng không thể nghĩ, khuôn mặt béo mập của mụ trắng
bệch như tờ giấy, răng lưỡi run rẩy va đập vào nhau rối rít trả lời.
– Thưa… là… là Nhuyễn Cân Tán…
– Nhuyễn Cân Tán ? – Đồng tử của hắn đỏ lên, hận đến mức nghiến răng
nghiến lợi. Lúc này, nếu ánh mắt có thể giết người, chính hắn cũng không biết rõ mình muốn đem kẻ trước mặt chém chết không biết bao nhiêu lần. – Lá gan của ngươi cũng thật không nhỏ.
– Vương gia ! Toàn bộ Hồng Phấn Lâu đều đã bị phong tỏa. – Minh Vũ nghiêm chỉnh báo cáo – Xin chờ lệnh của vương gia.
Hắn ôm chặt lấy nàng, nhìn những giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên khóe
mi của nàng, cơn giận dữ dồn nén trong ngực khiến hắn hận đến nghiến
chặt răng – San bằng nó đi.
– Sao ?! – Ma ma hoảng hốt dập đầu – Xin vương gia khai ân, xin vương gia khai ân…
– Khai ân ? – Tần Viễn Kỳ cười lạnh – Ngươi còn chưa biết rõ mình phạm phải tội gì, còn muốn ta khai ân ?!
Khuôn mặt trắng bệch của ma ma co rúm lại, lắp bắp đáp – Tiểu … tiểu nhân…
– Ngươi dám đụng đến nàng, chuốc thuốc nàng, thậm chí còn cả gan mang
nàng ra nơi này công khai rao bán, mang vương phi của bổn vương vũ nhục. – Càng nói giọng hắn lại không khống chế được mà lớn lên.
Khai ân ?! Hắn bây giờ còn hận sao không thể một kiếm giết mụ ta…
Lời của hắn từng câu nói ra, ngực của ma ma lại thót lên một lần. Mụ không
ngừng toát mồ hôi lạnh, sợ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Không lẽ mụ cam lòng chịu chết thế này sao ?
– Vương… vương gia, xin vương gia minh xét… – Mụ dập đầu lịa, tay chân
run rẩy khúm núm – Tiểu nhân quả thật không biết… không phải, nàng ấy
không phải là do tiểu nhân bắt về. Là Chi Hương đưa nàng ta cho tiểu
nhân, nói là… nói là…
– Nói là thế nào ?
Âm cuối của hắn cao lên, mụ không dám chậm trễ mà khai hết toàn bộ – Nói là nàng ấy là tiểu thư của một phú gia, nhưng gia đình đã bị cướp sạch tài sản. Cho dù có
bán nàng ta cũng chẳng có ảnh hưởng gì…
Tần Viễn Kỳ nheo lại đôi mắt sắc lẹm, bão tố cùng sát khí bắt đầu nổi lên – Chi Hương…
Thì ra là ả ta…
Hắn vốn dĩ đã nghi ngờ một trong đám nữ nhân hắn đã gặp sáng nay, không ngờ thật sự là ả ta…
Lúc này, Huyền Ảnh không biết từ khi nào đã bước tới, đẩy xuống trước mặt hắn một bóng dáng thanh mảnh màu cam nhạt.
– Vương gia ! Thuộc hạ thấy nàng ta có hành động khác thường, người xem.
Biểu tình khiếp sợ trên gương mặt nữ nhân dưới đất, nào còn có nét yêu kiều
diễm lệ ngày nào. Tóc tai nàng ta hơi rối loạn, sợ hãi nắm lấy gấu áo
của Tần Viễn Kỳ mà cầu xin – Vương gia… thiếp… thiếp…
Nhìn nữ nhân đang quỳ gối trước mặt, lửa giận trong mắt hắn lại được dịp bùng lên. Mâu quan sắc lạnh nhìn xuống…
– Bổn vương vỗn nghĩ ngươi là một nữ nhân thông minh, cho dù là không thì cũng là một người biết nhìn sắc mặt người khác. Quả nhiên bổn vương đã
nhìn nhầm rồi !
Thanh âm của hắn lạnh đến cùng cực, áp lực cùng nộ khí chèn ép đến mức Chi Hương bị dọa co rúm không dám nói thêm một lời nào.
Nàng ta luôn cho rằng mình là một người thông minh, suy nghĩ chu toàn, không ngờ cũng có ngày lại làm ra một việc ngu xuẩn như vậy.
Nhưng trăm tính vạn tính, nàng ta cũng không thể tính được nữ nhân mà mình tính kế chính là nữ nhân của Bắc Thành Vương. Thậm chí, nữ nhân đó còn chính là cái vảy ngược duy nhất của người.
– Các ngươi….
– Viễn Kỳ… – Tiếng thì thào mơ hồ trong ngực hắn vang lên, một bàn tay thon mịn níu
chặt lấy vạt áo của hắn. Hành động yếu ớt mỏng manh, lại tựa như lưỡi
câu dễ dàng kìm hãm trái tim hắn lại.
Tần Viễn Kỳ cật lực đè nén cơn giận dữ trong ngực, thật cẩn thận nâng nàng lên.
– Viễn Kỳ, em muốn hồi phủ. – Hàn Băng Băng dựa sát vào ngực hắn mệt mỏi
nhắm mắt lại, thanh âm của nàng run run khẩn cẩu – Viễn Kỳ …
Nhìn
nàng, ngực của hắn hung hăng nhức nhối. Cánh tay mạnh mẽ của hắn dễ dàng bế bổng nàng lên, áp sát nàng vào lồng ngực mà che chở – Được, chúng ta hồi phủ, ta đưa nàng về…
Hàn Băng Băng rúc mình trong ngực hắn,
làn mi cong ướt át của nàng thấm ướt từng giọt lệ, từ từ thẩm thấu vào
ngực áo của hắn qua tiếng thổn thức nhỏ bé chỉ riêng mình hắn nghe thấy.
– Đừng khóc – Hắn đau lòng cúi đầu hôn lên thái dương của nàng, nàng rơi
nước mắt, hắn so với việc trị tội người khác lại càng muốn tự đánh cho
mình một trận hơn.
– Em không thích nơi này… – Hàn Băng Băng cúi
đầu càng thêm sâu, cơ thể nhỏ bé yếu ớt run lên nhè nhẹ – Viễn Kỳ, em
không muốn nhìn thấy họ nữa…
– Được ! Được ! – Tần Viễn Kỳ ngay lập tức gật đầu đáp ứng – Ta theo ý nàng, chúng ta hồi phủ, chúng ta không ở đây nữa…
Hắn bồng nàng lên, không cần để ý tất cả ngang nhiên rời đi – Minh Vũ, Huyền Ảnh, chuyện ở đây giao lại cho các ngươi !
– Tuân mệnh !
Ánh mắt hắn lướt qua sảnh đường, hừ lạnh một tiếng bế theo Hàn Băng Băng
rời đi. Trước khi bóng dáng cao quý quay đi vẫn không quên để lại một
câu nói.
– Huyền Lâm Viện, niêm phong !
Từ nay về sau, hắn tuyệt đối không cho phép cái tên này xuất hiện ở Bắc Thành thêm một lần nào nữa !