Ô Thuần Nhã ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng đã được một tháng, thạch cao trên chân chưa được gỡ ra, song vết mổ chỗ bụng đã gần lành lại hoàn toàn.
Cũng mệt Tư Không Viêm Nghiêu cả tháng này chăm sóc cậu một tấc không rời, người khác muốn đỡ cậu anh không chịu, lo lắng không yên lòng.
Hôm nay, Ô Thuần Nhã ngồi tựa vào đầu giường, con nhỏ trong lòng đã được một tháng, cậu bất mãn cực kì.
“Em muốn về nhà.” Dù sức lực mười phần, nhưng lời này của cậu quả thực rất nhẹ rất nhỏ.
Bé con trong lòng vừa uống sữa, cậu mới dỗ bé ngủ xong, không dám nói lớn sợ ồn đến con.
Tư Không Viêm Nghiêu ngồi ở sofa bên cạnh cúi đầu gọt táo, dao gọt hoa quả uốn lượn quanh quả táo xoay xoay mấy vòng, vỏ táo mỏng dính không đứt đoạn, cứ thế rời ra thành một dây dài ngoằng.
Ô Thuần Nhã khoé miệng run rẩy, anh nhà cậu dạo này luyện ra kĩ năng gọt táo điêu luyện thật!
“Anh đừng có cố tình không nhìn em, em phải về nhà!” Ở viện lâu lắc, mùi thuốc sát trùng quả thực cậu đã hít đủ lắm rồi. Hơn nữa con cũng đã đầy tháng mà còn chưa được đặt tên, cậu rất không vui.
Tư Không Viêm Nghiêu cúi đầu cắt táo thành từng miếng nhỏ, xiên tăm lên, đưa tới miệng cậu.
Ô Thuần Nhã hạ mắt nhìn, hừ một miếng há mồm cắn.
Vừa cắn vừa than thở, “Anh đừng tưởng dùng một quả táo là có thể lừa em, dù sao hôm nay em nhất định phải xuất viện!” Tuy chân cậu còn chưa khỏi, nhưng cậu về nhà nghỉ ngơi cũng được mà, làm chi cứ phải ở bệnh viện.
Tư Không Viêm Nghiêu nghĩ nghĩ, ghé lại hôn lên miệng cậu, nhẹ giọng nói, “Anh đi hỏi Giang Hán xem, nếu anh ta nói không được, vậy thì em phải ngoan ngoãn ở đây.”
Ô Thuần Nhã còn muốn phản bác, song nhìn đôi mắt đen thẳm của nam nhân đầy vẻ nghiêm túc, cũng chỉ đành bĩu môi, cúi đầu nhìn con.
Tư Không Viêm Nghiêu ra ngoài một lúc, đã mau chóng quay lại.
Ô Thuần Nhã chớp mắt, hỏi, “Anh ấy nói thế nào?”
Thực ra Giang Hán không đồng ý, cơ mà Tư Không Viêm Nghiêu nói, ở nhà cũng có thể nghỉ ngơi tốt, Giang Hán không lay chuyển được ý, mới miễn cưỡng đồng ý.
“Buổi chiều xuất viện.” Tuy giọng nói lạnh nhạt, nhưng vẻ mặt của anh rất ôn nhu.
Ô Thuần Nhã vui vẻ nở nụ cười, nhếch môi về hướng Tư Không Viêm Nghiêu.
Nam nhân trợn mắt, khoé miệng cong lên, hung hăng hôn cậu một cái.
“Bảo bối.” Đứa con nằm ở giữa, Tư Không Viêm Nghiêu vươn tay ôm cậu vào lòng, khẽ liếm cánh môi cậu.
Ô Thuần Nhã nhắm mắt lại, hai tay vững vàng bế con, ngả đầu tuỳ ý để nam nhân hôn mình.
“Khụ!” Một tiếng ho khan phá vỡ nụ hôn của hai người, Giang Hán đứng trước cửa phòng bệnh chép miệng, hắn nghĩ, Tư Không Viêm Nghiêu cho Ô Thuần Nhã xuất viện rốt cuộc là vì chịu không nổi mùi thuốc sát khuẩn của bệnh viện hay là quản không được nửa thân dưới đây!
Ô Thuần Nhã hai má đỏ bừng, cúi đầu dỗ đứa con đang say ngủ.
Tư Không Viêm Nghiêu lại thoải mái quay đầu, vẻ mặt không hài lòng, nhướn mày nhìn Giang Hán, coi cái mặt kia kìa, đúng là ghét bỏ hắn mà.
Giang Hán đảo mắt xem thường, vào phòng bệnh.
“Tôi chỉ đến dặn một câu, tuy vết mổ của cậu ấy đã cắt chỉ, nhưng còn chưa chịu nổi sức ép gì đâu, thạch cao ở chân thì một tháng sau quay lại đây gỡ bỏ.”
Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu.
Ô Thuần Nhã ngồi trên xe lăn được Tư Không Viêm Nghiêu đẩy đi, tay thì bế con ôm vào lòng.
Vào cửa, lao tới nghênh đón không phải là Bánh Bao thịt, mà là Tư Không Khải mong mỏi ngóng trông cháu nhỏ, ông phi thẳng đến trước mặt Ô Thuần Nhã.
“Mau mau, cho ta ôm cháu vàng cháu bạc một cái nào!” Một tháng này đúng là ông bị nhớ mong trông ngóng giày vò đến chết, ông mới chỉ qua bệnh viện ngó một lần, sau đó con cháu trong nhà nó không cho ông đi nữa.
Ô Thuần Nhã vươn tay, bế bé con đã tỉnh ngủ đang mở to đôi mắt đen bóng nhìn ngó cho Tư Không Khải, cười nói “Ba, ba với cháu có duyên với nhau thật đó, vừa nghe thấy tiếng ba nó đã tỉnh rồi.”
Tư Không Khải mặt mày hớn hở bế cháu, chậm rãi bước vào trong nhà, chỉ sợ làm cháu trai bảo bối trong ngực không thoải mái.
Vào phòng, Tư Không Viêm Nghiêu xoay người bế Ô Thuần Nhã về phòng ngủ của bọn họ, ông cụ bế cháu cũng theo vào phòng.
Bánh Bao thịt còn đang ở nhà trẻ chưa về, lão quản gia Nghiêm Võ đã tự mình đi đón bé.
Đang nói chuyện thì Tư Không Dực Dương đỡ Mạc Tuấn Nghị bụng căng tròn bước vào, hai người cũng là được Tào quản gia báo tin.
“Về rồi à, cảm giác thế nào?” Mạc Tuấn Nghị chống thắt lưng, ngồi xuống bên cạnh Ô Thuần Nhã, hỏi.
Ô Thuần Nhã cười nhìn hắn, “Tốt lắm, ở bệnh viện thực sự không thoải mái, trở về nghỉ ngơi thích hơn.”
Mạc Tuấn Nghị đưa mắt nhìn ông cụ đang chơi đọ mắt với bé con, nở nụ cười.
“Ừ, ở nhà nghỉ ngơi cũng tốt, nhóc này hình như trắng hơn trước kia nhiều.” Mấy hôm trước hắn có đến bệnh viện thăm một lần, lúc đó tên nhóc này vẫn còn đỏ hồng hồng cơ.
“Trẻ con mỗi ngày một vẻ mà.” Ô Thuần Nhã vươn tay đỡ bé con trong lòng ông cụ, cho con uống sữa.
Nhóc kia chụt chụt ngậm núm vú cao su, ăn ngon lành.
Mấy người lớn đều vây quanh bé ngắm nghía, ông cụ đột nhiên nói, “Cũng đầy tháng rồi, phải đặt tên đi chứ.”
Ô Thuần Nhã ‘Dạ’ một tiếng, quay đầu hỏi, “Ba, ba nghĩ nên đặt tên bé là gì?”
Tư Không Viêm Nghiêu cũng đã tra thử rồi, anh đã sớm nghĩ ra mấy cái tên, cơ mà không ưng lắm, anh cảm thấy phải đặt cho thằng cu nhà mình một cái tên vang dội khí khái mới được.
Đảo mắt, ông cụ sờ sờ hai cái râu vểnh.
“Đứa bé này phải cùng họ với Viêm Nghiêu.”
Ô Thuần Nhã gật đầu, Bánh Bao cùng họ với cậu, bé con cùng họ với Viêm Nghiêu, rất chuẩn.
“Cảnh Kì thì sao?” Ông cụ ngồi một góc, tuôn ra một cái tên, “Kì trong kì lân.”
Ô Thuần Nhã bĩu môi, nghe chả hay gì cả, hơn nữa cậu không có ý định sinh tiếp, thế ‘lân’ cho ai dùng? Chẳng lẽ để cho đứa nhỏ trong bụng Tuấn Nghị? Không được.
Tư Không Dực Dương ngồi ôm Mạc Tuấn Nghị, nghĩ nghĩ nói, “An nhiên?” (An nhiên tức là bình an)
Tư Không Viêm Nghiêu bĩu môi, nhíu mày, “Không được.” Tuy anh hi vọng con mình cả đời bình an không lo lắng, nhưng mà gọi là Tư Không An Nhiên á? Tên gì mà xấu mù.
Mạc Tuấn Nghị chậc lưỡi, vươn tay nhẹ nhàng chọt chọt má bé con, mở miệng nói, “Không thì gọi là Tư Không Trạch Thuỵ đi?”
Ô Thuần Nhã ngơ luôn, thuỵ…. (Cái này thì đoán mò, ‘thuỵ’ ở đây có nghĩa là may mắn, nhưng từ ‘ngủ’ nhớ không lầm cũng gọi là ‘thuỵ’ thì phải, chẳng biết đúng không)
Tư Không Viêm Nghiêu liếc xéo Mạc Tuấn Nghị một cái, nói linh tinh cái gì đâu.
Mạc Tuấn Nghị cũng ý thức được mình nói sai, đến là ngượng.
Ô Thuần Nhã cúi đầu hôn lên má con, nhẹ giọng nói, “Em muốn con cả đời vui vẻ hạnh phúc.”
Tư Không Viêm Nghiêu mắt sáng lên, hôn lên trán cậu, nói, “Gọi là Tư Không Hàm Thước, tên ở nhà là Nhạc Nhạc.”
Ô Thuần Nhã vừa nghe, nở nụ cười, “Được, gọi Hàm Thước, Nhạc nhạc, bảo bối Nhạc Nhạc của phụ thân.”
Tên này coi như đã định, cơ mà Bánh Bao về không vui tí nào, bé còn muốn đặt tên cho em mà!
Vẫn là Cảnh Hoán ôm bé an ủi cả ngày bé mới nguôi nguôi, song bánh bao thịt Ô Trạch Vũ vẫn tiếc nuối lắm, bé đã nghĩ cho em mấy cái tên lận, thế mà không cho bé cơ hội đề xuất, bé rất không vui!