Bánh Bao Nhà Ai

Chương 14

Ô Thuần Nhã sơ chế các nguyên liệu để nấu ăn, cậu còn cẩn thận chuẩn bị nhiều hơn một chút, không có biện pháp a, lần trước cậu mang đồ ăn đến bệnh viện, dựa theo bình thường mà nói thì đã nhiều rồi, vậy mà Tư Không Viêm Nghiêu lần đó còn ăn hết toàn bộ, hơn nữa xem chừng còn chưa đủ no đâu, cho nên hôm nay cậu mới làm nhiều thêm.

Nhà ở 40 mét vuông, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng phòng bếp và nhà vệ sinh biệt lập, trong phòng đều được Ô Thuần Nhã thu dọn sạch sẽ, bên cạnh giường đơn là một chiếc giường đơn nhỏ hơn một xíu, đây là Ô Thuần Nhã đặt làm riêng cho Bánh Bao.

Cậu rửa sạch rau cải, xoay người nhìn cánh gà, gan lợn linh tinh các loại, rồi lại ngẩng lên nhìn đồng hồ. Đã hơn một tiếng rồi, không biết Tư Không Viêm Nghiêu có thuận lợi đón được Bánh Bao không.

Ô Thuần Nhã vừa lo lắng vì một lớn một nhỏ, vừa nhanh nhẹn xử lí cánh gà và chân giò, hôm nay cậu định làm gan xào, cánh gà kho coca, chân giò hầm hạt dẻ, còn cả rau cải mộc nhĩ xào, và một bát canh ngô ngọt.

Rửa sạch chân giò bỏ vào nồi áp suất xong, cậu ngồi trên ghế nhỏ bóc hạt dẻ, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nhìn đồng hồ.

Hành lang truyền tới tiếng bước chân, cậu đứng dậy đi ra ngoài, mở cửa, liền nhìn thấy Bánh Bao đang cười toe toét, sau nhóc là Tư Không Viêm Nghiêu đang xách một hộp bánh ngọt và một túi to các loại điểm tâm ngọt khác nhau.

Nhanh chóng ra đỡ hộp bánh ngọt, cậu nghiêng người để cả hai vào nhà.

Bánh Bao vừa vào đã ngửi thấy mùi thịt, mũi nhỏ dùng sức ngửi ngửi, “Phụ thân, thơm quá à (﹃).”

“Có đói bụng không?” Cậu cúi người hôn lên cái trán no đủ của bé, vỗ mông bé một cái, “Đi rửa tay.”

Đứng lên nhìn nam nhân đang đứng ở cửa, cậu nở nụ cười, lúc này nhìn lại cảm thấy có chút thân thiết, “Vào đi, không cần thay giầy, nhà hơi nhỏ.”

Vừa nói cậu vừa để túi to trên tay nam nhân đặt lên bàn cơm, sau đó tiếp tục nói, “Mua nhiều bánh ngọt như vậy làm gì, Bánh Bao không ăn được nhiều đồ ngọt như thế .”

Nhướn mày, Tư Không Viêm Nghiêu cởi áo khoác ném lên giường đơn, không nhìn Ô Thuần Nhã, xoay người vào nhà vệ sinh rửa tay cùng Bánh Bao. Mua rồi thì ăn, ai muốn nghe nhiều than phiền như vầy chứ.

Một lớn một nhỏ trong nhà vệ sinh rửa tay, Ô Thuần Nhã xoay người vào phòng bếp, cậu có thể bắt đầu nấu rồi.

Bốn món mặn một món canh rất nhanh được bưng lên bàn ăn, nhìn một cái bánh ngọt trái cây to thiệt là to bày trên bàn, cậu kinh ngạc chớp mắt mấy cái, nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, thấy y vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, biết không thể nào là sinh nhật của anh, sau lại chuyển mắt nhìn Bánh Bao bên cạnh, nhướn mày, “Bánh Bao, hôm nay không phải là sinh nhật của con, sinh nhật con mùa đông cơ mà.”

Bánh Bao bĩu môi, lại gần Tư Không Viêm Nghiêu, ôm cổ anh, trèo trèo, sau đó được anh ôm lấy, một lớn một nhỏ vẻ mặt tương tự nhìn Ô Thuần Nhã, đồng thời nhíu mày, rồi lại bĩu môi, cùng nhau nói, “Sinh nhật phụ thân/cậu.”

Ô Thuần Nhã nháy mắt ngơ ra, cậu nhìn Bánh Bao, rồi lại nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, cậu đột nhiên nhận ra, khuôn mặt Bánh Bao rất giống người nam nhân này, cẩn thận đánh giá một chút, cậu kinh hãi phát hiện không phải mình nhìn lầm, không chỉ mắt, ngay cả mũi và môi đều có điểm tương tự…

“Phụ thân, sao tự dưng lại phát ngốc thế! Chẳng lẽ là vui mừng quá sao?” Bánh Bao hua hua tay, gọi cậu.

Bị Bánh Bao gọi hoàn hồn, Ô Thuần Nhã áp chế suy đoán và lo sợ trong lòng, khẽ cong khóe miệng cười lên, cúi người ôm Bánh Bao vào lòng, hôn lên má nhóc, đôi mắt hơi hồng hồng thấp giọng nói, “Cảm ơn con.”

“Phụ thân hôm nay đã 24 tuổi rồi, không thể khóc nhè nữa nha.” Vươn tay chỉ vào bánh ngọt, Bánh Bao khoe, “Đây là do con chọn, thúc thúc cha mua đó.”

Ô Thuần Nhã đến bây giờ mới nhớ tới phải cảm ơn Tư Không Viêm Nghiêu, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, người đàn ông đã mở miệng, “Đói bụng, ăn cơm.”

Đặt Bánh Bao ngồi lên ghế cao chuyên dụng của nhóc, Ô Thuần Nhã mau chóng đi xới cơm, mặc kệ Bánh Bao đang kêu gào đòi ăn bánh ngọt.

“Phụ thân phải thổi nến trước, rồi cũng phải ước nữa nha.” Bất mãn quơ muỗng nhỏ, nhìn thấy bánh ngọt bị lấy đi, Bánh Bao chu chu miệng nhỏ.

Gắp chân giò đã hầm nhừ để vào bát của bé, Ô Thuần Nhã nhéo cái miệng bĩu bĩu lên của bé một cái, “Ừ, chốc nữa ăn cơm xong sẽ thổi nến, con ăn cơm trước đã, đây là chân giò hầm con thích nhất đó.”

Bánh Bao dùng sức gật đầu, bưng bát, dùng muỗng xúc từng miếng cơm một, giờ trong mắt bé chỉ có chân giò với cánh gà thôi.

Đồ ăn trên bàn rất nhanh đã bị tiêu diệt gần hết, nhưng mộc nhĩ và rau cải xanh trừ cậu ra không ai đụng vào, Ô Thuần Nhã nhíu mày, gắp vài miếng mộc nhĩ cùng rau cải xanh mượt để vào bát Bánh Bao, “Ăn cả cái này nữa.”

Bánh Bao nhăn mặt, cúi đầu nhìn rau cải trong bát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Tư Không Viêm Nghiêu cũng đang nhìn mình, ủy khuất nói, “ Thúc thúc cha cũng không có ăn a.”

Nghe bé nói vậy, Ô Thuần Nhã quay đầu, nhưng không gắp rau cho anh, chỉ thản nhiên nói một câu, “Không nên chỉ ăn thịt, sẽ không tốt cho thân thể.”

Tư Không Viêm Nghiêu thực nể tình gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng không có động tác gì khác, thấy cậu vẫn nhìn mình chăm chú, có chút mất tự nhiên nói, “Mộc nhĩ khó ăn.”

“Đúng đúng, Bánh Bao cũng không thích mộc nhĩ, cả cà rốt, còn cần tây ghét ăn nhất nữa!” Bánh Bao nhỏ quơ muỗng nhỏ, trên mặt cười như hoa nở, vui vẻ vì tìm được chiến hữu.

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu phụ họa nhóc, “Giống nhau.”

Ô Thuần Nhã sửng sốt, vừa bực mình vừa buồn cười nhìn hai người, “Này này, hai người kén ăn quá đấy!”

Hai người lập tức lộ ra vẻ mặt thực ủy khuất, Bánh Bao lộ ra vẻ mặt này nhìn thì thấy đáng yêu, Tư Không Viêm Nghiêu lộ ra vẻ mặt này nhìn thì thấy quỷ dị…

Ba người cơm nước xong, Bánh Bao lấy quyển vở vẽ ở nhà trẻ trong balo ra, quấn quýt Tư Không Viêm Nghiêu đòi anh vẽ cùng nhóc, Ô Thuần Nhã tự động không nhìn hai người hài hòa thế nào, xoay người đi rửa bát.

Chờ đến khi cậu dọn dẹp xong xuôi ra thì thấy, Bánh Bao nhỏ đã nằm trong lòng người ta ngủ ngon lành, cái kiểu ăn no liền buồn ngủ này quả rất buồn cười.

Tư Không Viêm Nghiêu cứng ngắc không nhúc nhích, chỉ sợ Bánh Bao trong lòng bị đánh thức, anh trừng mắt nhìn người trước mặt đang cười nhìn mình, hất hất cằm về phía Bánh Bao, ý là bảo cậu lại ôm nhóc đi.

Ô Thuần Nhã mím môi cười, vươn tay ôm Bánh Bao, nhóc con kia bị gọi tỉnh, hai cánh tay tự động vòng qua cổ cậu, cọ cọ khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ cậu, lẩm bẩm, “Phụ thân.”

“Tiểu lợn con, chỉ biết ngủ.” Cậu vỗ nhẹ lưng bé, thấy bé lại ngủ say, mới đặt lên giường nhỏ.

Rót một tách trà đặt lên bàn, Ô Thuần Nhã nhìn về phía Tư Không Viêm Nghiêu, trừng mắt hỏi, “Anh tìm tôi có việc gì, hiện tại có thể nói rồi đấy.”

“Nó là con tôi.” Ngữ khí phi thường chắc chắn, Tư Không Viêm Nghiêu vẫn luôn trực tiếp như vậy.

Xoảng…Tách trà trong tay Ô Thuần Nhã rơi xuống bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Bình Luận (0)
Comment