Tư Không Dực Dương nhìn Hạ Dương vẹo người ngồi bất động trên sofa, không thèm đi gọi điện thoại, gã càng điên tiết.
Mấy ngày trước dì trẻ còn gọi điện nói với gã, thằng con của dì lớn rồi dì
không quản nổi, nói gì cũng không chịu nghe, mới bảo một câu đừng chạy
loạn lung tung nữa, chậc, ngày hôm sau đảm bảo không nhìn thấy bóng dáng nó đâu, hỏi thử, là chạy tới Bắc cực xem gấu! Không được vài ngày lại
gọi điện, chậc chậc, là chạy tới Nam cực ngắm chim cánh cụt!
Dì
trẻ của gã tức giận, con nhà khác ỷ thế hiếp người khiến cha mẹ chạy sau bận tâm, còn nó? Nó cả ngày nhảy nhót không thấy bóng dáng khiến cha mẹ hắn lao tâm khổ trí, hai mươi tám tuổi rồi vẫn một thân một mình, dì
trẻ của gã nói thế nào?
“Dực Dương à, con mau tìm một đối tượng
cho Dương Dương nhà chúng ta đi, cho dù là nam cũng không có vấn đề gì,
dì chỉ sợ thằng bé này nó có bệnh gì thôi!”
Lúc ấy cái mặt của Tư Không Dực Dương, chậc chậc, đen thùi lùi.
Bánh Bao được Cảnh Hoán ôm vào lòng, hai nhóc con kia đút cho nhau donut,
lại còn vặn vặn vẹo vẹo chụm đầu, vừa ăn vừa xem ảnh chụp Bánh Bao mang
về.
Tư Không Dực Dương đưa mắt nhìn hai nhóc, cảm thấy mình
không đủ trình độ để lý giải cái kiểu đối thoại của hai đứa nhóc này,
cho nên vươn tay kéo cánh tay Hạ Dương, “Đi, vào thư phòng.”
Hạ Dương không tình nguyện bị kéo đi, quay đầu lại còn ồn ào với hai nhóc, “Một chút nữa thúc lại ra chơi với hai đứa nhá!”
Bánh Bao ngẩng đầu, khua khua móng thịt, “Khỏi cần, chướng mắt lắm.”
Hạ Dương co quắp khóe miệng, đứa nhỏ xấu xa này thật không biết chừa mặt mũi cho người khác!
“Hai đứa quay về phòng đi, chốc nữa ba tắm rửa cho hai đứa.” Tư Không Dực Dương vừa đi vừa dặn dò.
Tư Không Cảnh Hoán lắc đầu, “Không cần đâu, con tắm cho Bánh Bao.” Nhóc
lớn như vầy rồi, mới không cần ba tắm cho. Hơn nữa nhóc còn mít mới để
người khác nhìn thấy thân thể trần truồng của Bánh Bao nhé! ╭(╯^╰)╮(Oh
no…)
Bánh Bao gật đầu đồng ý với Cảnh Hoán, “Con cũng có thể tắm cho anh!” Bé có thể để phụ thân và cha tắm rửa cho mình, nhưng để bác
quái vật tắm cho bé? Miễn đê! Ai mà biết bác ấy có nhéo gà con của mình
hay không. (Ặc....)
Tư Không Dực Dương đành phải gật đầu, con nó lớn rồi, không thèm gần gũi với người cha này nữa. ~~~~(>_
Hạ Dương ghét bỏ nhìn gã, bĩu môi, “Biểu tình của anh thật đáng khinh, nhìn kiểu gì cũng thấy giống yêu râu xanh dụ dỗ trẻ em.”
Gã quay đầu trừng mắt nhìn hắn, hai người lên lầu đi vào thư phòng.
Mới vào cửa Tư Không Dực Dương liền lạnh mặt, lắc lắc lư lư đi đến chỗ Hạ
Dương vừa ngã xuống sofa, “Có phải chú có chuyện gì với ba mẹ chú
không?”
Hạ Dương sửng sốt, lắc đầu, “Không có.”
Tư Không Dực Dương nheo mắt, không có? Không có sao mẹ hắn lại gọi điện cho gã nhờ gã tìm giúp thằng con?
“Nói thật.”
“Không có mà, anh có thấy phiền không vậy.” Hạ Dương nhíu mày trợn mắt.
Ngồi lại gần hắn, Tư Không Dực Dương nâng tay vỗ đầu hắn, “Tin chú mới là
lạ! Mẹ chú gọi điện nói đã hai tháng chú vẫn chưa gọi về nhà báo tin
bình an, chú còn dám nói là không có việc gì?”
Hạ Dương nằm bò
lên sofa, đem mặt chôn vào gối dựa, hờn dỗi buồn bực nói, “Ấn ấn lưng
cho em cái, mấy ngày nay chạy mệt chết em rồi.” Trước kia lúc lên núi
tuyết hay sa mạc hắn cũng chưa thấy mệt thế này.
Tư Không Dực
Dương cắn răng, thằng nhóc này coi gã là người mát xa thuê à! Bất quá
vẫn vươn tay nhéo nhéo thắt lưng cho hắn vài cái, rồi vỗ mông hắn, bộp
một tiếng.
“Chậc chậc, xúc cảm không tồi.”
Hạ Dương quay đầu nhìn gã, “Anh cả, anh lưu manh quá đấy.”
“Lưu manh cái rắm! Nói mau rốt cuộc chú với người trong nhà có chuyện gì,
chú không nói anh biểu Viêm Nghiêu đến hỏi!” Biết hắn không sợ mình, Tư
Không Dực Dương cũng không có biện pháp gì.
Vừa nghe gã nói như vậy, Hạ Dương mặc kệ, cọ cọ một chút nhổm dậy, quỳ gối trên sofa vẻ mặt khẩn trương nhìn gã, cắn cắn môi, lại thở dài, nằm úp xuống.
“Văn Nhân Minh Húc.”
Tư Không Dực Dương nháy mắt mấy cái, nghe không hiểu. Hắn không trở về nhà thì có liên quan gì tới Văn Nhân Minh Húc.
“Có ý gì?”
Cọ cọ một cái hắn lại nhổm lên, tức giận gào, “Có ý gì có ý gì, cái tên
quá quắt kia tự dưng chạy đến nhà em nói với mẹ em em với cậu ta hai
người như thế nào như thế nào tình đầu ý hợp, như thế nào như thế nào
yêu em, như thế nào như thế nào không thể tách khỏi em, sau đó cầu xin
ba mẹ em, muốn bọn họ đưa em đến nhà Văn Nhân, nếu không ở rể cậu ta
cũng chơi luôn, em với cậu ta còn chưa gặp mặt quá hai lần, lại còn là
bao nhiêu năm về trước hồi học đại học, cậu ta đúng là có bệnh mà, chạy
tới nhà ba mẹ em nói bậy nói bạ! Thật muốn dùng một cái gậy đập chết cậu ta!”
Rống xong, hắn chép chép miệng, cảm thấy thoải mái chút chút, lại ập một phát nằm úp trở lại.
Hắn thoải mái, còn Tư Không Dực Dương thì bị hắn rống đến sửng sốt, trừng
mắt nhìn, gã cố tiêu hóa nội dung thông tin mình vừa nghe được, sau đó
biểu tình từ ▂ biến thành ≥△≤ cuối cùng thành O__O.
Nhấc tay ngoáy ngoáy lỗ tai, vừa rồi tiếng của đứa nhỏ lụn bại này quá lớn, chấn động đến nỗi tai gã đau quá trời.
“Chú sao lại gây đến hắn?” Văn Nhân Minh Húc nhìn bề ngoài thì ôn nhu nho nhã, kỳ thật là một con sói xám, siêu độc!
Trở người nằm trên sofa, Hạ Dương bĩu môi, giơ cánh tay lên che mặt, chắn
ánh đèn chói mắt, “Em sao mà biết, lúc ấy em còn đang ở Nam cực ngắm
chim cánh cụt, mẹ em gọi điện cho em bảo em mau chóng trở về, em hỏi ra
thì mẹ nói với em mấy câu em mới nói với anh, chẳng qua còn buồn nôn hơn nhiều.”
Nghĩ lại càng thấy tức giận, đáng tức giận nhất chính
là mẹ hắn, là mẹ ruột của hắn! Cư nhiên đồng ý! Đồng ý khuân hắn đến nhà Văn Nhân, gọi điện cho hắn suốt một tuần liền, ngày ngày nói với hắn về nhà đó có bao nhiêu chỗ tốt, vừa tức vừa phiền hắn liền ném điện thoại
xuống biển, thế giới liền yên lặng.
Tư Không Dực Dương nhìn dáng vẻ vừa phẫn nộ vừa bất đắc dĩ lại vừa xấu hổ buồn bực của hắn, không khỏi nhe răng cười.
“Thực chưa gặp qua?” Khóe miệng mang theo ý cười chói lóa, nếu kéo thêm chút
nữa, không khéo có thể kéo miệng lên đến tận lỗ tai!
“Vô nghĩa!” Mấy năm nay hắn bay nhảy khắp nơi, hơn nữa căn bản hắn toàn du lịch ở
nước ngoài, nào có cơ hội nhìn thấy đại thiếu gia nhà Văn Nhân! Cho nên
hắn mới cảm thấy có lẽ nào Văn Nhân Minh Húc bị quỷ ám thân, nếu không
sao lại đi gây sự làm trò với hắn!
“Chậc, nhìn kỹ dáng vẻ của
chú cũng khá là thụ.” Kéo cánh tay đang che mặt của hắn, Tư Không Dực
Dương ghé sát lại quan sát cẩn thận nửa ngày, cuối cùng phun ra một câu như vầy.
“Thụ em gái anh ấy! Em là công! Cường công!” Rống xong mới cảm thấy không ổn, hắn sắc mặt đen sì gào lại, “Ông đây thích nữ
nhân! Nữ nhân 38D! Ông đây không thèm đi ngủ ôm đàn ông cứng rắn đâu!”
Tư Không Dực Dương gật gật đầu, lại ném cho hắn một câu, “Tạc mao thụ điển hình!”
Hạ Dương ngồi dậy, trừng mắt nhìn gã nửa ngày, hừ lạnh, “Anh đừng có gặp
được một tên tạc mao rồi thì coi tất cả mọi người đều giống như thế!”
Lúc này đổi lại Tư Không Dực Dương không phản đối gì, khuôn mặt vốn dĩ còn mang theo trêu đùa lập tức trầm xuống.
“Miễn bàn đến cậu ta.”
Hạ Dương thấy biểu tình ghét bỏ kia lập tức có hứng thú, ố ồ ô, anh cả của hắn còn chưa có vẻ mặt ghét bỏ như vầy với ai đâu, lại còn là một người đã từng lên giường với ổng nữa chứ, quả là không dễ dàng gì!
Hạ Dương đê tiện đáng khinh sán lại gần, khoác tay lên vai Tư Không Dực
Dương , hắn hỏi, “Anh cả, nào, chia sẻ chia sẻ tí chút về cuộc sống tình dục không vui vẻ của anh cho anh em vui vẻ cái đi.”
Vươn tay
đẩy hắn ra, Tư Không Dực Dương đứng dậy đi đến bàn làm việc, châm một
điếu thuốc, dựa vào bàn, “Hỏi nhiều như vậy làm gì.”
Hạ Dương
cũng vươn tay châm một điếu, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt âm u của gã, có
chút lo lắng hỏi, “Anh, anh sẽ không thực để bụng đó chứ?”
Tay Tư Không Dực Dương run lên, tàn thuốc nóng bỏng rơi xuống.
“Sao có thể?”
Hạ Dương bĩu môi, “Sao lại không thể? Vậy anh nói thật coi, vẻ mặt như oán phụ này của anh là sao?”
Tư Không Dực Dương vươn tay phi gạt tàn thuốc lá đặt trên bàn làm việc qua.
“…” Hắn thân thủ linh hoạt đỡ được, ngay cả tàn thuốc cũng không bay ra, “Anh đây là ngạo kiều đó à?”
Quay đầu nhìn trên bàn không còn ám khí gì khác, Tư Không Dực Dương phát
hiện….Từ lần trước sau khi em gã ở trong phòng này phá hoại một lần,
hiện tại trên bàn còn bày ảnh chụp của Ô Thuần Nhã và Bánh Bao, cộng
thêm ống đựng bút mà Bánh Bao tự làm. Hai đồ vật đặc biệt này gã cũng
không dám đụng, nhưng mà…
“Anh cả, anh mà dám phi em liền dám
mách đại ca, để ảnh khi dễ anh!” Vẻ mặt tiểu nhân đắc chí cười cợt, Hạ
Dương cảm thấy bực tức ban nãy của mình lập tức hóa thành hư không!
“…Thằng nhãi này mày muốn tìm chết hả!” Tư Không Dực Dương nổi giận, từ nhỏ
thằng nhãi này đã không sợ gã, lúc nào cũng cãi lộn với gã! Hiện tại cư
nhiên còn dám lấy em gã ra hù dọa gã!
Hạ Dương nhún vai, “Ai biểu anh chê cười em trước!”
“Được rồi, chúng ta đổi đề tài.” Tư Không Dực Dương đuối lý bĩu môi, hừ,
đánh không lại, vậy thì làm thế nào? Đổi đề tài chứ gì nữa.
“Không đổi, em nghĩ em đã biết anh và tam thiếu gia nhà họ Mạc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi, tuy rằng đại ca cũng chưa từng nói với em.” Dù anh cả của hắn chưa từng thiếu bạn giường, nhưng cũng chỉ là mấy tên MB tùy
tiện tìm mà thôi. Thể loại dây dưa cùng thiếu gia thế gia như vầy là lần đầu tiên, cho nên hắn thực sự vô cùng kinh ngạc.
Phả một hơi khói, Tư Không Dực Dương híp mắt nghĩ nghĩ, “Chậc, cậu ta thầm mến chị dâu của đại ca chú…”
“Cái giề?” = 口 =
“Be bé cái mồm thôi! Gì mà kinh ngạc đến thế!” Trừng mắt liếc hắn một cái,
Tư Không Dực Dương dụi điếu thuốc tàn, cúi đầu nhìn hắn, “Chị dâu của
chú rất được người yêu thích, có một hai người thầm mến cậu ấy cũng là
bình thường.”
Hạ Dương chớp mắt mấy cái, lại chớp mắt mấy cái,
sau đó gật đầu, “Cũng phải, chị dâu lớn lên dễ nhìn như vầy, làn da cũng rất đẹp.” Non non mịn mịn, trách không được anh hai của hắn triệt để
hãm sâu.
Tựa phi tựa tiếu liếc hắn, gã nói tiếp, “Chị dâu của
chú không chấp nhận, hắn đi đến quán bar tìm say, gặp gỡ anh vài lần,
sau đó hắn chủ động gọi điện cho anh, nói muốn 419 (for one night), anh
cũng không cự tuyệt.”
Hạ Dương bĩu môi, lời này nói ra ai mà tin? Coi hắn là đồ ngốc chắc?
Thấy hắn không tin, Tư Không Dực Dương nhún vai tỏ vẻ không tin cũng thế
thôi, dù sao cũng chỉ có thể nói cho hắn nghe mấy câu như thế. Ai quan
tâm là thật hay giả chứ!
Đứng lên duỗi thắt lưng, hắn nói, “Em
đi ngủ đây, à đúng rồi, em ngủ ở phòng nào?” Biệt thự này tuy lớn, nhưng chỉ có mấy căn phòng, tuyệt đối không có phòng cho hắn ở, hắn cũng
không muốn phải ngủ ở sofa.
Tư Không Dực Dương cúi đầu nghĩ,
nói với hắn, “Chú vào phòng của Ô Thuần Nhã đi, Bánh Bao hôm nay chắc
chắn sẽ ở phòng của Cảnh Hoán.”
Hạ Dương lắc đầu, “Dại ca sẽ giết em.”
“Sẽ không, đại ca chú không tính toán thế đâu.” Lời này nói ra gã cũng có
chút lo lắng, ai mà biết em gã có lòng dạ hẹp hòi hay không, nghĩ nghĩ
nói thêm, “Hay chú ngủ cùng anh?”
Hạ Dương lắc đầu càng mạnh,
“Thôi khỏi! Em sợ nửa đêm anh lại biến thân cường bạo em!” Nói xong làm
bộ như khuê nữ còn tân nắm chặt áo, kéo cổ áo để lộ lên cao một chút.
Hít sâu, Tư Không Dực Dương nói mình không cần phải đi so đo với thằng nhãi suốt ngày thích chọc giận mình làm vui này.
“Vậy chú ở phòng chị dâu của chú đi, không chừng lần này trở về chị dâu và đại ca của chú có thể chính thức ở chung.”
Hạ Dương đảo mắt, gật đầu đồng ý.
Dù sao đối với việc ngủ ở sofa và bị đại ca dùng khí lạnh đông cứng, hắn
vẫn là chọn vế sau, mấy ngày nay hắn mệt đến xương sống thắt lưng chân
tay đều đau ê ẩm, ngủ sofa nữa hắn khẳng định chịu không nổi, dù rằng
sofa cũng rất mềm mại.
Hai người nói chúc ngủ ngon, Hạ Dương vừa ngáp vừa rời khỏi thư phòng.
Tư Không Dực Dương một mình ngồi trên sofa hút thuốc, sau đó cầm di động gọi cho Mạc Tuấn Nghị.
“Có chuyện gì?” Mạc Tuấn Nghị cũng vừa nằm xuống chuẩn bị ngủ, buồn bực nam nhân đã trễ thế này còn gọi điện cho mình.
“Ở nhà sao?”
“Hỏi thừa!” Đã mấy giờ rồi, người bình thường đã đi ngủ hết, hắn không ở nhà thì ở đâu? Ngày mai hắn còn phải đến trường đi học đó!
“Vậy không có việc gì.” Nói xong gã liền cúp máy.
Mạc Tuấn Nghị ngơ ngác nhìn di động nửa ngày, sau đó để di động qua một bên, nhắm mắt ngủ.
“Có bệnh!”
Tư Không Dực Dương cũng không biết mình bị làm sao, khó chịu muốn chết.
Gã buồn bực, chẳng lẽ khó chịu có thể lây lan? Mấy ngày trước là em trai gã, giờ lại đổi thành gã rồi sao?….