Bánh Bao Nhà Ai

Chương 93

Sở Tây Tây thấy trong giọng nói vốn lạnh lùng nghiêm cẩn của anh giờ lộ ra ôn nhu sủng nịch, sắc mặt không khỏi biến thành trắng bệch, ngay cả tầng phấn dày cô ta bôi vẽ trên mặt cũng không cách nào che dấu được.

Ô Thuần Nhã liếc Sở Tây Tây một cái, vươn tay đẩy nam nhân ra, nhẹ giọng nói, “Em mang Bánh Bao ra ngoài một lát.”

Tư Không Viêm Nghiêu nhíu mày, không chịu.

Ô Thuần Nhã ngoắc gọi Bánh Bao lại gần, nắm lấy bàn tay nho nhỏ của bé đứng lên, nói với Sở Tây Tây, “Cô có chuyện gì thì nói với anh ấy đi, tôi ra ngoài đây.”

Tư Không Viêm Nghiêu sắc mặt âm u, anh cảm thấy nhất định là bảo bối giận rồi, đều do ả chết tiệt này!

Bánh Bao chớp mắt, quơ quơ móng thịt, mềm nhẹ nói, “Phụ thân, mặt cha đen lắm đó.”

Ô Thuần Nhã cúi đầu nhìn nam nhân, không khỏi nở nụ cười, biểu tình lãnh khốc của nam nhân lại mang theo chút ủy khuất, như thể bị người ta bỏ rơi.

Cậu bật cười nói, “Chi vậy, em chỉ đi bộ thôi mà, không đi xa đâu.”

Tư Không Viêm Nghiêu liếc xéo Sở Tây Tây một cái, nói, “Không cho phép ra ngoài.”

Ô Thuần Nhã thở dài, được rồi, không so đo với tên lòng dạ hẹp hòi này nữa, cũng may văn phòng Tư Không Viêm Nghiêu lớn, cậu tránh xa chút chút vậy, miễn cho bị tiện khí này lan đến làm ảnh hưởng.

Bánh Bao sải chân ngắn bám sát, cơ mà vẫn cố nghiêng ngả đầu, muốn nghe lén mục đích Sở Tây Tây đến đây, bé tò mò lắm rồi!

Ô Thuần Nhã nhéo má bé, trừng bé một cái.

Bánh Bao bĩu môi, được rồi, không nghe thì không nghe.

Sở Tây Tây ngước hàng mi chuốt thiệt dày lên, đôi mắt ngập nước long lanh nhìn chằm chằm Tư Không Viêm Nghiêu, có chút khẩn trương ngồi xuống sofa, cười xinh đẹp.

Ánh mắt Tư Không Viêm Nghiêu vẫn dừng trên người Ô Thuần Nhã, khóe mắt thấy Sở Tây Tây ngồi xuống bên cạnh, chán ghét nhíu mày, anh đứng dậy đi đến bàn làm việc, ngồi lên, sau đó nói, “Nói đi, chuyện gì.”

Sở Tây Tây liếm môi, lấy một bao thuốc lá trong túi, chuẩn bị châm một điếu hút giảm căng thẳng.

Kết quả bật lửa còn chưa lấy ra, đã bị nam nhân lạnh giọng quát lớn, “Cấm hút!”

Sở Tây Tây run lên, lập tức cất bao thuốc vào túi.

“Viêm….không đúng, Tư Không tiên sinh, hôm nay tôi tới là muốn thảo luận với ngài một chút về quyền tiếp nhận khu đất ngoại thành phía đông.” Lấy trong túi ra một văn kiện, Sở Tây Tây đứng dậy lắc lắc mông, vươn tay đưa tới trước mặt Tư Không Viêm Nghiêu. (Cùng là lắc mông mà Bánh Bao thì đáng yêu, mợ này thì…)

Tư Không Viêm Nghiêu chẳng buồn liếc một cái đã cự tuyệt, “Không có hứng thú.”

Sở Tây Tây nhíu mày, tươi cười nói, “Ngài thậm chí còn không nhìn lấy một cái, sao đã nói không có hứng thú rồi, Tư Không tiên sinh, tôi cam đoan, phần kế hoạch này tuyệt đối sẽ lãi gấp đôi.”

Tư Không Viêm Nghiêu cười lạnh liếc cô ta, hừ một tiếng.

“Nếu là lãi gấp đôi, vậy phải tìm nhà họ Tống chứ, các người, là quan hệ thông gia cơ mà.”

Sở Tây Tây sửng sốt, cô ta không ngờ anh sẽ nói kiểu thế này, hơn nữa, cô ta không rõ, vì sao nam nhân biết hai nhà bọn họ có liên hệ với nhau, nếu không phải nhà họ Tống chưa đủ lớn mạnh để đủ khả năng nắm quyền sử dụng đất khai phá mảnh đất này, vậy thì cô ta cũng không chủ động đi tìm anh, vốn định nhân cơ hội có thể nhập nhằng ám muội với anh, đáng tiếc, căn bản không có cơ hội.

Tư Không Viêm Nghiêu cầm văn kiện lật ra xem, không tồi, làm rất cẩn thận, bất kể là mở rộng thành khu phố buôn bán hay là khu dân cư đều là tài nguyên cuồn cuộn tới, song, điều kiện tiên quyết là, có thể thành công xây dựng được hay không.

Lúc trước tiêu phí một khoản lớn như vậy để mua đám đồ cổ kia ở chợ đen, không phải là vì muốn dùng mảnh đất này làm sụp đổ nhà họ Tống sao, bất quá hiện tại càng đúng lúc, xử lý luôn cả hai nhà bọn họ.

Hoặc là, anh có thể đề xuất một ý kiến, để cho nhà bọn họ đi xây luôn bảo tàng?

“Viêm, em…” Sở Tây Tây hé miệng, còn muốn nói gì đó, lại bị Tư Không Viêm Nghiêu nâng tay cắt ngang.

“Cô có thể đi rồi, thuận tiện, mang luôn thứ này đi.” Ném văn kiện trả cho Sở Tây Tây, Tư Không Viêm Nghiêu chỉ ra ngoài cửa.

Sở Tây Tây dùng sức cắn môi, cô ta không rõ, vì sao một doanh nhân lại có thể buông tha một vụ làm ăn có lời như vậy.

“Viêm, em thừa nhận em có sai, nhưng anh sao có thể vì nguyên nhân này mà làm lỡ kiếm lời!”

Tư Không Viêm Nghiêu lười cùng cô ta lảm nhảm, gọi điện thoại nội tuyến bảo Khúc Tân vào mời cô ta ra ngoài.

Sở Tây Tây cắn răng nhìn Ô Thuần Nhã đang chậm rãi đi bộ ở một góc, cuối cùng oán hận cấm lấy tập văn kiện vừa bị Tư Không Viêm Nghiêu ném trả, dẫm trên giầy cao gót cao 8 phân bị Khúc Tân mỉm cười — mời ra ngoài.

Tư Không Viêm Nghiêu nhìn bóng lưng cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, kiếm lời? Cô cũng phải có cái mệnh đó đã!

Ô Thuần Nhã ưỡn bụng xoay hông tại chỗ, thấy nụ cười châm chọc của nam nhân, không khỏi hỏi, “Anh lại có chủ ý xấu xa gì hả?” Nam nhân của cậu rất ít khi để lộ cảm xúc ra bên ngoài, cho nên giờ cậu rất tò mò.

Bánh Bao thở hổn hển, nâng móng lau mồ hôi chảy đầy trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngửa đầu nhìn Ô Thuần Nhã, dẩu môi nói, “Phụ thân, mệt quá.”

Ô Thuần Nhã nhéo mũi bé, cười nói, “Cảm ơn Bánh Bao, con vất vả rồi.”

Bánh Bao ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, “Con cũng không vất vả lắm, con chính là tiểu nam tử hán! Phải chăm sóc phụ thân!”

Tư Không Viêm Nghiêu đứng dậy lại gần hai cha con, cúi người ôm lấy Bánh Bao, hôn lên mặt bé, cười, “Bánh Bao giỏi nhất!”

Ô Thuần Nhã tò mò hỏi nam nhân, “Vì sao anh không đồng ý hợp tác với Sở Tây Tây?” Dựa theo tính cách của nam nhân, anh nào có chuyện có tiền mà không kiếm.

Tư Không Viêm Nghiêu nhún vai, không để tâm nói, “Làm ăn lỗ vốn.”

Ô Thuần Nhã mê mang, được rồi, cậu không hiểu đạo lý làm kinh doanh, cậu mặc kệ.

Bánh Bao nghiêng đầu nhìn phụ thân, chớp chớp mắt hỏi, “Phụ thân, phụ thân chưa kết hôn với cha đã sinh Bánh Bao cho cha, có phải cũng là làm ăn lỗ vốn không?”

Ô Thuần Nhã sửng sốt, cậu không ngờ con lại hỏi chuyện thế này, hơn nữa, cậu biết trả lời làm sao?

Tư Không Viêm Nghiêu thì cười đến vui vẻ, chẳng đúng quá à, bảo bối không chỉ làm ăn lỗ vốn, còn lỗ lẫn hai lần!

“Bánh Bao, không được nói linh tinh.” Ô Thuần Nhã trừng mắt, tên tiểu tử thối này gần đây có lối suy nghĩ càng ngày càng không thể hiểu nổi.

Bánh Bao lắc lư đầu, phụ thân mới không có nói linh tinh đâu!

Lại hỏi, “Phụ thân, có phải Bánh Bao và bánh bao nhỏ là tài sản của phụ thân và cha cùng sở hữu không?”

“…” Ô Thuần Nhã lúc này chẳng còn sức mà phản đối, cái đầu nhỏ của con cậu rốt cuộc chứa cái gì đây!

Tư Không Viêm Nghiêu cực kỳ đồng ý với Bánh Bao, đặt Bánh Bao ngồi lên bàn, nói, “Bánh Bao nói đúng lắm.”

Bé vươn móng vuốt, vỗ bộp một cái, kêu lên, “Vậy nếu cha muốn kết hôn với phụ thân thì phải chia nửa tài sản cho phụ thân!”

Tư Không Viêm Nghiêu gật đầu, đương nhiên phải kết hôn rồi, hết năm liền tổ chức!

Ô Thuần Nhã đảo mắt xem thường, không thèm nói chuyện với hai cha con nhà này nữa, cậu mệt quá.

Thấy dáng vẻ buồn ngủ của cậu, Tư Không Viêm Nghiêu xoay người bế cậu lên, đi về phía phòng nghỉ bên cạnh.

Lúc trước anh đã bảo Khúc Tân chuẩn bị riêng đệm chăn trong phòng nghỉ, chính là để lúc bảo bối đi làm cùng anh mà buồn ngủ thì dùng, hôm nay thật đúng là cần dùng tới.

Bánh Bao thịt thấy phụ thân bé nằm trên giường muốn ngủ trưa, bé cũng thấy buồn ngủ, nâng móng thịt lên dụi dụi mắt, đứng ở bên giường than thở, “Bánh Bao cũng muốn ngủ nữa ~”

Tư Không Viêm Nghiêu có chút không đồng ý nhìn bé, vừa muốn mở miệng từ chối, chợt nghe Ô Thuần Nhã nói, “Nào, lại ngủ cùng phụ thân.”

Bánh Bao vui vẻ, lập tức quăng giầy trèo lên giường, chui vào ổ chăn mềm mại, lộ ra mỗi cái đầu nhìn Tư Không Viêm Nghiêu, còn làm mặt quỷ.

Tư Không Viêm Nghiêu trừng bé, “Đạp vào phụ thân cha sẽ đánh đòn!”

Bánh Bao lầm bầm, “Mới không đâu!”

Ô Thuần Nhã cười nói với anh, “Anh đừng để ý đến hai bọn em nữa, mau đi làm việc đi,” Thực ra cậu cũng không thích ở đây lắm, bởi vì như vậy sẽ gây cản trở anh làm việc.

Cúi người hôn lên môi cậu, lại hôn lên mặt Bánh Bao, nam nhân đóng cửa phòng nghỉ, trở về bàn làm việc tiếp tục công việc, lần này hiệu suất công việc tăng lên không ít.

Tư Không Dực Dương ngồi trong văn phòng, lật xem văn kiện của Sở Tây Tây một lần, cười nói, “Thế nào, ở chỗ Viêm Nghiêu không thành công liền tới tìm tôi?”

Sở Tây Tây cười có chút miễn cưỡng, trả lời, “Ô Thuần Nhã ở trong văn phòng, anh ấy nào có tâm tình làm việc, căn bản còn chưa xem đã cự tuyệt tôi, anh hẳn là biết, nếu nhà tôi mua được mảnh đất kia, liền có quyền sử dụng hoàn toàn, hơn nữa cha tôi cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, chỉ cần các anh đầu tư tiền khai phá, nhất định sẽ chiếm được lợi nhuận gấp đôi!”

Vốn dĩ cô ta đã xuống lầu chuẩn bị đi, cuối cùng lại thấy không cam lòng, cho nên mới vòng lên bàn chuyện hợp tác với Tư Không Dực Dương.

Không có biện pháp, sau khi mua miếng đất này vòng quay tài chính của bọn họ đã đến hạn mức cao nhất, không còn đủ sức tiếp tục xuất tiền để đầu tư các hạng mục, nhà họ Tống tuy rằng cũng tham gia, nhưng mảnh đất này thực sự quá lớn, cho dù hai nhà bọn họ có hợp lực cũng không thể tiến hành khai phá, cho nên, đành phải đến tìm tập đoàn Tư Không đầu tư.

Tư Không Dực Dương nhướn mày, vươn một ngón tay lắc lắc, “Tôi từ chối, nơi này rất tốt, tuy nhiên phong thủy lại hơi kém một chút.”

Sở Tây Tây khóe miệng co rúm, cái gì mà phong thủy kém? Bao nhiêu người đã tiến hành đánh giá miếng đất này, đây là vị trí có cơ hội kinh doanh nhất mấy năm gần đây, cô ta không biết hai người điều hành tập đoàn Tư Không rốt cuộc đang suy nghĩ gì, làm ăn kiếm lợi rõ ràng vậy mà cũng không làm!

“Nếu đã vậy, tôi cũng không cưỡng cầu, Tư Không chủ tịch, cáo từ.” Sở Tây Tây cất văn kiện vào túi, lắc mông rời đi.

Cô ta rời đi rồi, Sở Nam ở bên cạnh khó hiểu hỏi, “Sếp, vì sao lại từ chối?”

Tư Không Dực Dương cầm di động, nhìn thời gian, nói, “Vì sao à? Bởi vì sẽ lỗ vốn.” Nói xong cũng không quan tâm hắn có thể hiểu hay không, xua tay bảo hắn đi ra ngoài.

Mạc Tuấn Nghị ở nhà nhàm chán xem TV, lấy điện thoại xem giờ, lại ném qua một bên, nói thầm, “Còn chưa gọi điện thoại!”

Vừa nhắc tới, điện thoại đã kêu lên.

Hắn mau chóng tiếp điện, mang theo một tia chờ đợi, nói, “Chậm một phút!”

Tư Không Dực Dương cười nói, “Anh còn tưởng em đang ngủ, thế nào, ôm di động chờ anh gọi phải không?”

Mạc Tuấn Nghị hừ một tiếng, ai chờ điện thoại chứ, đồ tự đại cuồng! (biệt nữu, quá biệt nữu!)

“Em nhớ Cảnh Hoán, anh đón nó đến cho em gặp đi.” Mấy ngày nay Cảnh Hoán và Mạc Tuấn Nghị vẫn luôn duy trì mỗi ngày một cuộc gọi, quan hệ một lớn một nhỏ đột nhiên tăng vùn vụt.

Tư Không Dực Dương lầu bầu hai tiếng, không vừa lòng.

“Nhớ Cảnh Hoán? Em không nhớ anh à?” Kỳ thực gã chỉ muốn trêu đùa, căn bản không nghĩ Mạc Tuấn Nghị sẽ nói ra lời mà gã muốn nghe.

Mạc Tuấn Nghị bĩu môi, nhỏ giọng nói, “Nhớ.”

“…..Em nói cái gì? Anh không nghe lầm chứ?” Tư Không Dực Dương trợn mắt, biểu tình trên mặt thực khoa trương.

“Em nói em nhớ anh! Lưu manh!” Gào lên với điện thoại, sau đó hắn hầm hừ cúp máy, ôm gối tựa, mặt đỏ rực.

Tuy rằng bị người ta rống, song Tư Không Dực Dương vẫn siêu vui vẻ, ai chà, cái tên biệt nữu này cư nhiên có thể nói trực tiếp như thế, quả là không dễ dàng.

Gã cầm chìa khóa xe, ngâm nga một khúc nhạc dân gian, đi đón con, sau đó? Sau đó đưa con đi gặp mẹ kế, à không….Bố dượng đi
Bình Luận (0)
Comment