Bánh Răng Thời Đại

Chương 16

Hậu Thiên thời đại năm thứ một trăm năm mươi.

Bạch Vân tạo hóa, phương thuốc trường sinh do Bạch Huyễn nắm giữ, cậu cùng mười một vị linh thảo khác dẫn đầu toàn bộ linh thảo đình chiến.

Yêu thú tạm thời dừng chiến, chiến cuộc tạm dừng. Nhân loại có thời gian thở dốc, Mộc Lan tìm được cách vận dụng điện một cách triệt để, nàng sáng tạo ra bóng đèn. Ngọn đuốc dần bị thay thế, cả đại lục được thắp sáng, Mộc Lan được mọi người gọi là nữ thần ánh sáng.

Nhân loại bắt đầu thờ cúng Mộc Lan, lượng lớn năng lượng từ linh hồn của mọi người truyền đến nàng, nàng đột phá luyện khí cảnh.

- -----

Hậu Thiên thời đại năm thứ một trăm bảy mươi.

Nhân loại lần nữa tấn công linh thảo để tranh giành phương thuốc trường sinh cùng các vị linh dược. Hai mươi năm trôi qua, linh thảo đã sinh sản một cách nhanh chóng. Tuy trong cùng cảnh giới thì bọn chúng rất yếu nhưng bọn chúng rất đông cùng với khônh sợ chết. Chỉ cần lưu lại một phần cơ thể liền có thể trùng sinh.

Lần này Bạch Huyễn không chịu đựng nữa, cùng với yêu thú, linh thảo tấn công ngược lại loài người. Nhân loại rơi vào thế hạ phong.

Lúc này, Mộc Lan đã chế tạo thành công thuốc nổ. Được tạo từ bụi nổ đã phát hiện trong quá khứ cùng với các vị linh dược tương khắc nhau, thuốc nổ có sức công phá trên diện rộng. Linh thảo nhanh chóng bị tàn sát, dần thu mình vào các khu rừng rậm. Yêu thú chết vô số, số lượng giảm nghiêm trọng, có một số loài bị tuyệt diệt.

- ----

Hậu Thiên thời đại năm thứ một trăm bảy mươi lăm.

Bạch Huyễn tìm được cách vận dụng các dược tính trong cơ thể bằng cách biến đổi năng lượng linh hồn. Y có thể tạo một ảo ảnh bao trùm một phần mười đại lục. Nhân loại bị dính ảo ảnh vô số, thực lực bị tổn thương. Thiên Cổ cũng biến mất trong ảo ảnh, sống chết chưa biết. Bạch Huyễn gọi năng lực này là thần thông.

Thần thông lan truyền khắp đại lục, nhiều vị linh thảo cũng bắt đầu khai phá thần thông của mình. Có cây có thể tụ tập hàng vạn ngọn lửa từ các nơi để chiến đâu, có cây có thể tái sinh vô hạn miến là năng lượng trong cơ thể còn.

Nhân loại bị tổn thất nặng nề, Mộc Lan vẫn chưa thể chế tạo vũ khí mới cho nhân loại, tình hình trở nên nguy cấp.

Lúc này Trường Sinh ra tay, mặt dù không thể xuất hiện trong lịch sử nhưng hắn có thể ở đằng sau điều khiển. Thời thế hiểm trở, Thiên Cổ lại không biết sống chết, không có ai đè ép, rất nhiều thiên tại có tiềm năng xuất hiện.

Trường Sinh nhanh chóng tìm được một thiếu niên ở vùng Bắc Hàn, thiếu niên có thiên phú rất thấp nhưng lại một lòng say mê với kiếm. Nhờ vào việc luyện kiếm từng ngày mà cậu đã trở thành tiểu thiên tài ở vùng bắc hàn này. Căn cơ về kiếm đạo của cậu rất vững chắc, giờ chỉ còn thiếu là cơ duyên.

- ----

Trường Sinh chậm rãi bước vào thành. Toàn thành này tên Tân Thiên thành, đứng đầu là do một người sống sót sau cơn đại hồng thủy sáng lập nên. Trường Sinh chậm rãi nhìn một lượt, lúc này trời đã ngả vàng, các khu chợ đang dọn hàng. Còn các tửu lâu thì tấp nập đón khách đến ăn, chuẩn bị phòng nếu có người cần qua đêm.

Trương Sinh chậm rãi bước đến một tòa nhà lớn nằm ở rìa của thành. Nơi đây từng rất náo nhiệt do là nơi ở của một đại gia tộc. Nhưng thời gian tàn nhẫn, suy thịnh thịnh suy, một trăm năm trôi qua, gia tộc dần lụi tàn. Nhưng có lẽ trời chưa tuyệt đường, mười bảy năm trước đại phu nhân của gia tộc đã sinh một bé trai.

Thông qua đo lường thì tiên phú của cậu bé rất tốt, tu vi có thể tiến nhanh hơn những người đồng trang lứa. Nhưng ngặt nỗi, cậu lại một lòng say mê với kiếm, từ khi có nhận thức thì cậu đã bắt đầu tìm hiểu về kiếm. Mười bảy năm trôi qua, nhờ vào sự cố gắng của mình, cậu đã đánh bại những người đồng trang lứa bằng chính thanh kiếm mà cậu ngày ngày luyện tập.

Đây có lẽ là chuyện vui, nhưng người trong gia tộc lại thầm thở dài, thiên phú về kiếm đạo của cậu có hạn, nếu cứ tiếp tục thì sẽ lỡ việc tu hành.

Trường Sinh nhìn vào sân, một thiếu niên tầm mười bảy tuổi đang khổ cực luyện kiếm. Những người cùng tuổi cậu bây giờ có lẽ đã ăn cơm với gia đình nhưng cậu vẫn cật lực luyện tập. Có lẽ đây là chuyện tốt, cũng có thể là truyện xấu, chỉ mong là cậu mãi giữ vững lập trường của mình, không thì rất dễ tức điên mà chết.

Trường Sinh đi tìm một tửu lâu gần đó rồi thuê một phòng nghỉ qua đêm. Việc này không cần gấp, dục tốc bất đạt.

Sáng hôm sau, khi những chiếc đèn dần được tắt đi để nhừng chỗ cho những tia năng ban mai đầu tiên trong ngày, Trường Sinh tỉnh dậy. Hắn chậm rãi đi đến chỗ của thiếu niên mười bảy tuổi kia. Lúc này y đang luyện kiếm trong sân. Những động tác của y rất đơn giản, chỉ có đâm, chém, bổ và đở. Dù vậy thì bốn chiêu này lại được y vận dụng một cách linh hoạt, không ngừng tổ hợp lain tạo nên những đòn tấn công khác nhau, phải nói là thiên biến vạn hóa.

Trường Sinh tiếp tục quan sát, cách vận dụng chiêu thức của thiếu niên kia không khó, phải nói là rất dễ để học. Nhưng học là một chuyện, có thể áp dụng linh hoạt hay không lại là một chuyện. Dù vậy, vấn đề này không lằm khó được Trường Sinh, hắn đã hấp thu rất nhiều tài năng chưa được khai phá, trong đó không thiếu trong lĩnh vực kiếm. Hắn nhanh chóng học được và vânn dụng. Dù vậy, vì không say mê với kiếm nên Trường Sinh không thể phát huy những chiêu thức này vượt qua cực hạn được.

Một ngày lại nhanh chóng trôi qua, Trường Sinh lại trở về tửu lâu mà mình đã ở trôi qua, hắn tiếp tục nghỉ lại một đêm.

Thời gian nhanh chóng vận chuyển, Trương Sinh lại bước đến chổ của thiếu niên, nhưng lần này hắn không im lặng, hắn nói:

- Này cậu trai trẻ, thiên phú về kiếm đạo của cậu rất kém. Nhưng cậu lại một lòng truy cầu kiếm đạo, cậu có muốn bái ta làm thầy không?

Thiêu niên ngẩn đầu nhìn Trường Sinh, xuất hiện trong mắt hắn là một ông lão râu tóc trắng xóa, bận một bộ áo bào màu xám nhạt. Y nhiếu mày, nếu không phải tính khí của y tốt thì có lẽ đã chửi Trường Sinh rồi. Vừa vào đã bảo người ra thiên phú không tốt, nếu không tốt thì thu đồ làm gì?

- Phải xem ngươi có thể đánh thắng ta không đã.

Ngạo khí trong người khiến cho thiếu niên không thể cuối đầu bái sư một cách dễ dàng. Trường Sinh cũng không nói nhiều, hắn lấy một khúc tre dài bên đường làm kiếm rồi lao tới tấn công. Đối phó với thiếu niên, nhiêu đây là đủ.
Bình Luận (0)
Comment