Ngày hôm sau, vào canh hai hắn liền tỉnh dậy. Trường Sinh tiếp tục ra ruộng cày cấy như mọi ngày. Đến trưa khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu thì hắn liền đi nghỉ.
Lúc này Trường Sinh bắt đầu nghiên cứu Quan sử ký. Dựa theo hướng dẫn thì quyển sách này có ba công năng chính là ghi chép, lưu trữ cùng với phản hồi. Hắn chỉ cần ghi chép một sự kiện nào đó thì quyển sách sẽ lưu trữ và phản hồi năng lượng lại cho hắn. Nguồn năng lượng này rất đặc biệt, nó không cần thiên phú mà có thể trực tiếp hấp thu vào cơ thể. Ngoài ra triềuhắn còn có thể dùng nguồn năng lượng này để sáng tạo mọi thứ.
Hiện tại hắn chỉ có thể sử dụng công năng lưu trữ, dù sao hiện tại hắn vẫn chưa biết sự kiện nào để ghi chép. Trường Sinh dựa theo hướng dẫn bắt đầu tập trung vào quyển sách, từng trang sách bắt đầu xuất hiện những dòng chữ. Hắn nhận ra đây là lịch sử của đại lục hắn đang ở. Đại lục hắn là Vĩnh Hằng đại lục, bao quanh đại lục là biển cả vô tận. Đến giờ có rất nhiều người ra khơi để khám phá biển cả nhưng rất ít người có thể an toàn trở về vì bên trong biển cả có rất nhiều loài hải thú hung dữ. Vĩnh Hằng đại lục lấy con người làm chủ, bị chia cắt bởi mười bảy quốc gia lớn. Đứng đầu là Tân Thiên vương triều mà hắn đang sống.
Trường Sinh bắt đầu đọc, không ngờ càng đọc hắn càng chăm chú vào, không thoát ra được.
- Sinh, đi ăn cơm nè con.
Lúc này một giọng nói trong trẻo vang lên, là mẹ hắn. Trường Sinh lúc này mới hoàn hồn nhìn lại, bây giờ đã quá giờ trưa, mặt trời bắt đầu có dấu hiệu đi xuống. Trường Sinh vội chạy vào nhà ăn cơm.
Ăn xong hắn liền chạy tọt vô phòng tiếp tục đọc.
Lúc này, ở trong cung điện của Tân Thiên vương triều...
Trong một căn phòng lỗng lẫy, trên giường có một ông lão đang nằm hấp hối. Đây là vị vua thứ ba của Tân Thiên vương triều - Tân Thiên Phong. Thiên Phong đã trị vì vương triều này được năm trăm năm, dưới thời của ông, đất nước đã phát triển thần tốc về mặt quân lực. Từ một quốc gia nhỏ bé đã phát triển đến mức đứng đầu đại lục.
Dù vậy, ông vẫn phải già. Dù đã tu luyện từ nhỏ nhưng thiên phú của ông rất thấp, con đường tu hành khó khăn, bây giờ ông đã đến giới hạn.
Thiên Phong gọi ba người con trai đến, chuẩn bị truyền ngôi. Ông có ba người con trai lần lượt là Tân Thiên Hoàng, Tân Thiên Cổ, Tân Thiên Long. Anh cả Thiên Hoàng là một người có thiên phú cực mạnh, cảnh giới tăng nhanh như uống nước. Còn Thiên Cổ thì có trí tuệ rất cao, y đã từng dùng trí tuệ của mình để giải quyết nhiều vấn đề của vương triều. Đến lượt em út Thiên Long thì rất giỏi trong việc ngoại giao. Thế lực của Thiên Long là lớn nhất trong cả ba anh em.
Tân Thiên Phong nhìn vào ba người con. Cả ba người con thì ông ưng người thứ hai nhất vì trí tuệ của y rất giống ông. Nhưng quốc gia Tân Thiên này là lấy võ trị quốc, không thể mãi dùng trí tuệ được.
- Các ngươi đều là người tài giỏi, ai cũng có ưu thế riêng của mình. Trong các ngươi, ai muốn làm vua? - Thiên Phong hỏi cả ba người con trai.
- Thưa phụ hoàng, con cảm thấy con có thể đảm nhiệm trách nhiệm này - Thiên Hoàng nói.
- Thưa phụ hoàng, thế lực của con lớn nhất, con làm vua sẽ giúp ổn định đất nước.
Thiên Long nói một cách nhẹ nhàng, ổn trọng. Chỉ có Thiên Cổ là không nói gì, với y thì ai làm vua không quan trong, y chỉ muốn sống an ổn.
Thiên Phong nhíu mày nhìn Thiển Cổ, Thiên Cổ rất giống ông chỉ là không có chí hướng của riêng mình. Điều này làm ông khá tiếc. Thiên Phong nói một cách yếu ớt:
- Truyền thánh chỉ, chia quốc gia này làm ba, mỗi đứa con của ta sẽ lấy một, ai thống nhất được cả ba sẽ làm vua.
Cả ba người đều bất ngờ. Lúc này, Thiên Cổ đúng dậy và nói với hai người còn lại:
- Ta sẽ lấy mảnh cằn cỗi nhất, các ngươi cứ đấu với nhau đi, ai thắng ta liền đầu hàng trước kẻ đó.
Nói xong y liền rời đi, cả căn phòng chìm trong yên lặng. Thiên Cổ không lo về những sự việc ssắp tới, y biết Thiên Phong sẽ không ngu ngốc đến độ chia rẽ quốc gia làm ba, chắc chắn sẽ có một thế lực trong bóng tối do ông dựng nên sẽ điều khiển cuộc chiến này.
Thông tin nhanh chóng được truyền ra khắp vương đô, thế lực khắp nơi bắt đầu rục rịch, chọn cho mình một vị vua mới. Cả vương đô liền chìm vào tĩnh lặng trong nhiều ngày, mọi người bắt đầu đẩy nhanh công việc của mình hết mức có thể. Đây là sự bình yên nhỏ nhoi trước cơn bão sắp ập đến.
Thông tin được lan truyền nhanh chóng đến rìa của vương quốc, đến tai của Trường Sinh.
- Cha nói sao? Quốc gia đã bị chia cắt làm ba, chiến tranh sắp ập đến rồi?
- Ừ, tình hình đang căng thẳng rồi, ngày mai con lấy một phần lương thực của chúng ta chia cho các nông nô rồi cho họ nghỉ. Sau đó chôn phần còn lại đi, nhớ bao bọc thật kĩ. Thời gian sắp tới ta sẽ bắt đầu dự trữ lương thực.
- Vâng.
- Phượng nhi, bắt đầu từ ngày mai con liền ở lại tông môn an tĩnh tu luyện đi, chừng nào chiến cuộc chấm dứt rồi quay về.
- Vâng thưa cha.
Tuy Trường Sinh và cha mẹ hắn không thể tu luyện nhưng thật may là Kỷ Phượng có thể. Hiện tại nàng liền là bảo bối của gia tộc này, trọng trách phục hưng gia tộc đặt lên vai nàng từ nhỏ nên nàng rất hiểu chuyện. Trường Sinh thấy mừng vì điều đó, nếu em hắn cứ đòi ở lại thì có thể sẽ khiến cha hắn phát điên, hắn không muốn điều đó xảy ra chút nào.
Ăn cơm xong, Trường Sinh chạy vô phòng cầm quyển sách lên. Hắn quyết định sẽ ghi điều này vào trong, đây là sự kiện lớn đối với đại lục này. Trường Sinh bắt đầu ghi: " Tân Thiên vương triều năm thứ hai ngàn năm trăm ba mươi tư, đời vua thứ ba - Tân Thiên Phong chia rrẽ đất nước làm ba trước khi băng hà, ông giao quyền điều hành mỗi vùng lại cho ba đứa con trai của mình là Tân Thiên Hoàng, Tân Thiên Cổ, Tân Thiên Long. Tân Thiên vương triều bước vào cuộc đấu tranh của ba thế lực lớn."
Viết xong, Trường Sinh liền háo hức chờ đợi, lúc này quyển sách bỗng phát ra một chút ánh sáng màu vàng nhạt, từng dòng chữ mà Trường Sinh viết lần lượt biến mất. Hắn có thể cảm thấy được quyển sách đang rung lên nhẹ. Một luồng năng lượng từ quyển sách bay vào đầu Trường Sinh, theo bản năng hắn liền nhắm mắt lại. Một cảm giác huyền diệu liền ập đến như một dòng nước ấm rửa trôi hết tất cả. Cả cơ thể Trường Sinh bắt đầu nóng lên, vì hắn đang nhắm mắt hưởng thụ nên vẫn chưa biết được, lúc này các mạch máu toàn cơ thể hắn đang phát sáng, chiếu xuyên qua da thịt.
Cảm giác này chỉ kéo dài nữa canh giờ liền biến mất. Trường Sinh mở mắt ra, cả cơ thể của hắn lúc này liền biến hóa rõ rệt, các cơ săn chắc hơn rất nhiều. Trường Sinh cảm thấy có một nguồn năng lượng cực mạnh trong hắn cần được phóng thích ra, nếu không phóng thích thì hắn sẽ thấy ngứa ngáy, khó chịu. Đây là một quá trình cần thiết để cơ thể thích nghi với nguồn năng lượng mới. Trương Sinh liền chạy khu ruộng bắt đầu vận động, cày cấy.
Lúc này, ở vương đô bắt đầu xôn xao vì một thông tin nặng kí thứ hai: Nhị vương tử từ bỏ quyền kế thừa!