Bánh Răng Thời Đại

Chương 7

Lúc này xung quanh Trường Sinh bắt đầu thay đổi. Hắn xuất hiện trong một không gian được tạo nên từ nhiều luồng ánh sáng khác nhau. Một bóng người chậm rãi xuất hiện, y hỏi:

- Vì sao ngươi tu luyện?

- Vì trường sinh – Trường Sinh chắc chắn trả lời.

Dù từ nhỏ hắn không thể tu luyện nhưng hắn vẫn hay mơ mộng về việc này. Dù sao thì đâu có ai cấm ước mơ? Từ nhỏ hắn đã tự hỏi mình tu luyện để làm gì, mình là ai… Do đó hắn có thể trả lời một cách chắc chắn – việc mà rất nhiều người không làm được. Có lẽ đây là tài năng của hắn.

Bóng người nghe xong liền biến mất, Trường Sinh trở về thực tại. Lúc này, trong cơ thể hắn xuất hiện một nguồn năng lượng mạnh mẽ, chúng chạy khắp cơ thể rồi hội tụ vào hai mắt hắn. Trường Sinh phát hiện mình có thể thấy rõ hơn rất nhiều, ít nhất là vậy.

- ---

Lúc này, khu rừng khởi nguyên - đây là khu rừng nơi con yêu thú đầu tiên xuất hiện: Thiên Tai, về sau được gọi như vậy vì đây là nơi bắt đầu tất cả, một con rắn tam giai đang chiến đấu với một con hổ tam giai khác. Cả hai đang chiến đấu để cắn nuốt đối phương, yêu thú có thể hấp thụ năng năng lượng thông qua việc cắn nuốt huyết nhục. Do đó việc hai con yêu thú chém giết nhau cũng là chuyện bình thường. Nhưng lần này thì khác, đây là hai con yêu thú tam giai, cả hai đều là bá chủ một khu. Bọn chúng đều cảm thấy mình đã đến giới hạn, nếu ăn được đối phương thì mình sẽ đột phá, việc này giống như một loại bản năng vậy, không ngừng thôi thúc bọn chúng.

- ---

Lúc này, ở nhà của Trường Sinh, đôi mắt của hắn bỗng sáng lên. Trường Sinh cảm thấy có gì đó kêu gọi hắn tiến về khu rừng khởi nguyên. Trường Sinh nhanh chóng bay theo, hắn muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

Trường Sinh nhanh chóng bay tới khu rừng, vào sâu bên trong thì hắn thấy hai con yêu thú tam gia đang đánh nhau. Không lẽ kêu ta đến đây để xem hai con yêu thú đánh nhau sao? Lúc này, trận chiến đã đến hồi kết, con rắn đã dùng hết sức quấn quanh con hổ và giết nó. Con rắn nhanh chóng nuốt cái xác vào cơ thể và trở về hang động của mình.

Trường Sinh nhanh chóng đuổi theo, lời kêu gọi vẫn còn xuất hiện trong đầu hắn, chắc chắn con rắn này có vấn đề.

Lúc này, con rắn nhanh chóng đã trở về và bắt đầu dùng toàn lực để tiêu hóa. Một ngày sau, Trường Sinh phát hiện con rắn đang nhanh chóng thu nhỏ, mọc ra tứ chi, bắt đầu đứng thẳng, sau đó là hóa thành hình người. Tuy vậy nhưng đôi mắt của nó vẫn là đôi mắt rắn, ngoài ra trên lưng vẫn còn một chút vảy.

‘Chuyện này là sao?’ Trong lòng hắn đang trở nên điên cuồng, một con rắn vậy mà hóa thành người? Tuy không phải hoàn toàn nhưng chỉ cần che đi thì sẽ không ai nhận ra. Trong lòng hắn bỗng có một suy nghĩ đáng sợ, có khi nào không có tứ gia yêu thú vì chúng đều hóa hình và chen lẫn vào trong nhân loại không?

Lúc này, đôi mắt của hắn lóe lên, một chuỗi thông tin truyền vào đầu hắn. Khi yêu thú tấn thăng lên tứ giai thì linh hồn sẽ có sự biến đổi, linh hồn bọn chúng có thể biến thành hình dáng nhân loại do nguồn năng lượng chúng hấp thu chủ yếu là từ linh hồn con người, do đó thân xác của chúng cũng biến đổi theo. Bây giờ Trường Sinh mới biết công dụng của đôi mắt của mình là thu thập những thông tin hắn chưa biết và giải thích chúng.

Trường Sinh nhanh chóng trở về, hắn phải tìm nhị hoàng tử để nói về vấn đề này.

Rất nhanh, Trường Sinh đã tìm được nhị hoàng tử, y lúc này đang sống rất tốt. Thiên Cổ hiện đang là tông chủ của một tông môn nhỏ trong Tân Thiên vương triều. Thấy được y, Trường Sinh liền hiện thân.

- Lại là ngươi? Lần này ngươi lại muốn làm gì?

Nhị hoàng tử hỏi một cách buồn bực. Một năm trước tên này tìm đến y và muốn y cứu nhân loại, mặc dù không muốn nhưng tên này bám dai như đỉa vậy, không chịu rời đi nếu y không đồng ý. Thiên Cổ đã cố tấn công Trường Sinh nhưng không được, mọi đòn tấn công đều xuyên qua cơ thể hắn. Tất nhiên rồi, thứ Thiên Cổ tấn công chỉ là hình chiếu thôi, không phải bản thể.

Trường Sinh thở dài, hắn biết Thiên Cổ đang nghĩ gì, nhưng hắn không có cách nào khác, Thiên Cổ là người thông minh nhất mà hắn biết rồi. Trường Sinh nhanh chóng kể lại mọi chuyện cho Thiên Cổ, y nhíu mày, chuyện này nói thật có chút lớn, ai biết được yêu thú đã thâm nhập đến mức nào chứ. Thiên Cổ nhẹ nhàng nói ra:

- Tình có chút nan giải, tạm thời đừng hành động, xem bọn chúng có ý đồ gì, nếu không có thì càng tốt.

- Được.

Trường Sinh nghe vậy thì gật đầu, sau đó liền bay trở về. Vừa về tới nhà, Đạo Thanh Phong liền gọi hắn. Trường Sinh bước đến chỗ cha hắn, lúc này cha hắn đang ngồi uống trà trong sân vườn. Kế bên ông là một cô gái trẻ trông khá đẹp, khi nhìn đến y thì Trường Sinh tê cả da đầu, một cảm giác bất an ập đến. Cường độ linh hồn của những tu sĩ bình thường hơi yếu nên không nhìn ra nhưng hắn thì khác, cường độ linh hồn rất mạnh nhất là khi hắn đã đạt cảnh giới vấn tâm vì phải cần lượng lớn năng lượng để xuất hồn và sử dụng đôi mắt. Do đó hắn có thể nhìn ra đây là một yêu nữ.

Trường Sinh im lặng không dám la lên. Dù sao bây giờ nhà hắn chỉ có hắn là ở cảnh giới thứ tư, mà cách tu luyện của hắn không phải để chiến đấu nữa. lúc này, Đạo Thanh Phong từ tốn nói:

- Trường Sinh, dạo này ngươi hay bế quan, không làm được mấy việc lặt vặt, để nàng làm người hầu của ngươi đi, nàng ta sẽ giúp ngươi.

Nói xong, Thanh Phong mỉm cười rời đi, y cảm thấy mình làm được việc tốt. Trường Sinh cũng trưởng thành rồi, cần phải kiếm một nàng dâu để nối dõi. Cho hắn tiếp xúc với phụ nữ trước cho quen dần, nếu ‘lửa gần rơm lâu ngày cũng bén’ thì càng tốt.

Trường Sinh tê cả da đầu, hắn không ngờ cha hắn lại kiếm cho hắn một người hầu, mà người đó còn là tứ giai yêu thú nữa. Hắn run run hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Tiểu nữ tên chỉ có một chữ là Thanh, thiếu gia có thể gọi tiểu nữ là Thanh nhi - Thanh nhi nhẹ nhàng nói.

- --

Lúc này, ở sâu trong khu rừng khởi nguyên, một con hổ từ từ tỉnh dậy, cơ thể nó đầy những vết thương dữ tợn. Nó là Thiên Tai.
Bình Luận (0)
Comment