Sáng sớm tỉnh giấc, Cố Thiện trước tiên trừng mắt nhìn trần nhà, sau đó bất đắc dĩ xoay người bước xuống giường, tiến vào nhà vệ sinh rửa mặt chải đầu, rồi giặt quần lót.
Động tác hết sức thành thạo, bởi vì đã vài lần liên tục như vậy… Nhìn gương mặt mình với cái cằm lúng phùng râu, Cố Thiện chỉ thở dài một hơi.
Cũng chỉ là mơ thấy Giang Nhược Thủy thôi mà, dù sao cũng đã thành thói quen cả rồi.
Mặc xong quần áo sau đó tiến ra cửa. Trước kia khi Nhược Thủy còn ở đây, bình thường hắn sẽ làm bữa sáng, nhưng hiện tại, ngược lại không muốn ăn.
Đã xa cách được một tháng, từ đầu đến giờ trái tim vẫn cứ đau điên cuồng như thế, đến bây giờ thật ra cũng đã không còn thấy khó chịu nữa, Cố Thiện nghĩ, có lẽ mình đã quá quen thuộc với cảm giác đó rồi.
Thật lòng mà nói, với xã hội hiện nay thì hợp rồi ly tan là chuyện bình thường, chuyện tình cảm, hợp thì quen không hợp thì chia tay, làm gì có ai mất đi người yêu lại không sống nổi chứ? Giang Nhược Thủy, chắc là em ấy nghĩ như thế nhỉ?
Nổ máy xe, đã thành thói quen, nhìn về bên phía phó lái, sau đó mới nở nụ cười nhẹ tự cười mình, rồi mới lái xe đi làm.
Con đường quen thuộc, thời gian quen thuộc, xe chạy trên đường quen thuộc, thế mà Cố Thiện không biết sao cũng có thể lái xe đâm vào hàng rào chắn bên cạnh. Đến lúc phục hồi tinh thần, chính hắn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thán tính năng an toàn xuất chúng của xe, túi khí làm cho hắn cảm thấy choáng váng cả đầu.
Cảnh sát giao thông nghiêm khắc chỉ dạy một thôi một hồi, giữ giấy phép, ghi hóa đơn đóng phạt, xe cũng bị mang đi. Cố Thiện cả quá trình rất biết phối hợp, sau đó đờ đẫn đi lên lối đi bộ. Di động reo vang, hắn chần chờ một lúc, reo vài lần mới chịu bắt máy, lãnh đạo bên kia đầu dây mắng hắn không ngừng, hôm nay có một vị khách rất quan trọng, làm thế nào mà hắn vẫn chưa chịu tới!
Cố Thiện xin lỗi, sau đó nói sơ qua tình hình xe cộ, khẩu khí lãnh đạo mới dịu đi đôi chút, bảo hắn trước cứ nên đến bệnh viên khám đi đã.
Gác máy, bước chân Cố Thiện dừng lại, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi quá, đúng lúc bên đường có băng ghế dài, bèn bước đến ngồi.
Nhắm mắt lại, đỡ trán, một lát sau trái tim hắn mới tăng tốc thình thịch đập.
Hắn vừa nãy thế mà lại có thể đâm xe vào hàng rào chắn!
Hắn vậy mà nghĩ đến Giang Nhược Thủy đến nỗi ngẩn ngơ cả người?!
Mà quan trọng hơn, may mắn đã không đụng vào người ta… May mắn không đụng vào xe khác – may mắn hắn vẫn còn sống.
Nếu hắn cứ thế chết đi, còn chưa nối dõi cha mẹ, vẫn chưa mang người yêu về cho họ xem mặt, vẫn chưa nói cho Giang Nhược Thủy –
Mạnh mẽ lấy di động ra, tìm kiếm số điện thoại của Giang Nhược Thủy, bấm vào mục tin nhắn, rồi đột nhiên dừng lại, một hồi lâu sau mới bấm nút thoát ra. Sau đó đứng lên, đi đến ven đường chặn xe taxi, nói đường đi đến Đại Học T.
Hắn sợ, vừa rồi hắn thật sự sợ.
Nhân sinh quả thật rất ngắn ngủi, cũng rất vô thường. Sinh mệnh thật sự quý giá biết bao, không biết đến một lúc nào đó ở một nơi nào sẽ chết đi. Nếu trên sao Thiên Lang [1] có người sinh sống, thì trong mắt bọn họ, người địa cầu chỉ nhỏ như hạt bụi, còn sinh mệnh người địa cầu chỉ là một chớp mắt thoáng qua.
Hắn sợ, nếu không bắt lấy cái chớp mặt này, làm chuyện đúng đắn, thì hắn sẽ tiếc nuối chuyện lần này đến suốt đời mất!
Hắn sợ rằng ngay cái chớp mắt này, Giang Nhược Thủy sẽ không ở bên cạnh.
Đến lúc đứng trước phòng gõ cửa, tim Cố Thiện đập hơi nhanh, hắn biết làm như thế rất đột ngột, nhưng hắn không thể khống chế hành động của mình.
Giang Nhược Thủy mở cửa, thấy người đến, có chút kinh ngạc.
Cố Thiện đột nhiên cũng không biết nói gì, hai người nhìn nhau, không ai nói một câu nào.
Vài giây sau, Giang Nhược Thủy mỉm cười một cái: “Hôm nay anh không phải đi làm sao?”
“Anh xin nghỉ.” Cố Thiện nói.
“Sao lại nghỉ?” Giang Nhược Thủy hỏi.
“Đi bệnh viện.” Cố Thiện nói tiếp.
Giang Nhược Thủy hơi mở to hai mắt: “Anh có sao không, trong người không khỏe à?”
Cố Thiện nhẹ lắc đầu, cả thể xác và tinh thần hắn đều không thoải mái, từ lúc Giang Nhược Thủy rời đi, nhưng những chuyện thế này cũng không cần nói với cậu ấy, chỉ làm cậu nghĩ hắn giả nhân giả nghĩa mà thôi.
“Anh vào nhà đi đã.” Giang Nhược Thủy nhẹ thở dài, đ
Phòng cậu vẫn gọn gàng ngăn nắp như cũ, nhưng hơi thở cuộc sống lại nhiều hơn trước. Cái ly, máy lap-top, Cố Thiện tâm tình trở sản khoái hơn đôi chút, len lén chào hỏi chúng, đã lâu không gặp bọn mày rồi .
Ngồi xuống ghế, Giang Nhược Thủy đẩy ly nước qua cho Cố Thiện, mới mở miệng hỏi hắn: “Anh tìm em, là có chuyện gì sao?”
Cố Thiện trong phút chốc không biết trả lời thế nào, chỉ nâng ly nước đưa lên miệng uống một ngụm, lại nghe thấy Giang Nhược Thủy hoảng sợ la lớn: “Tay anh làm sao thế này?”
Cố Thiện nghi hoặc nhìn tay mình, mấy đốt ngón tay sưng không thể tả, có chỗ thậm chí rách da, chắc là do đụng phải tay lái – Ờ, Cố Thiện nhún nhún vai bàng, nói với vẻ không quan tâm: “Ban nãy xe quẹt trúng hàng rào chắn ấy mà.”
Giang Nhược Thủy thế nhưng lại nhảy dựng lên: “Đi, em đưa anh đi bệnh viện.”
Cố Thiện kinh ngạc, hé miệng muốn bảo không cần đâu, lại bị cậu ngăn lại: “Em còn không biết tính anh sao, chỉ toàn cho mình khỏe lắm.”
“Anh không có…” Trực giác muốn biện giải.
“Anh lúc nói dối [2] mắt chớp nhiều hơn bình thường mấy cái.” Giang Nhược Thủy không nể tình vạch trần hắn.
… Loại ngọt ngào xen lẫn chua xót này, làm Cố Thiện cảm thấy thực bất đắc dĩ, chỉ có thể yên lặng đứng lên.
“Anh hiện giờ cảm thấy thế nào?” Giang Nhược Thủy vừa khoác áo vừa hỏi.
“… Hơi chóng mặt một chút, muốn ói nữa.” Cố Thiện lần này thành thật trả lời.
“Rốt cuộc bị quẹt mạnh lắm à?” Giang Nhược Thủy bước đến đỡ lấy hắn, hỏi.
“… Cọc an toàn bị ngã.” Không biết sao hắn vừa chột dạ lại vừa mừng thầm trong bụng.
Giang Nhược Thủy không hỏi tiếp, kéo hắn đi thẳng ra ngoài.
Cách trường Giang Nhược Thủy học không xa có bệnh viện Tam [3], hai tay Cố Thiện đã được bôi thuốc và dán băng gạc, thầy thuốc cũng cho hắn làm kiểm tra nội tạng và cả phần đầu, may mắn là không bị sao. Hắn chóng mặt và buồn nôn, có thể là do đập túi khí vào hơi mạnh. Được bác sĩ dặn về nhà phải nghỉ ngơi, không cần nhập viện.
Rời khỏi bệnh viện, Cố Thiện đứng ở ven đường, có chút mờ mịt. Giang Nhược Thủy hỏi: “Để em đưa anh lên xe, anh phải về nhà nghỉ ngơi ngay đấy.”
Cố Thiện nhìn cậu, muốn hỏi cậu không đi cùng nhau sao, lại đột nhiên nghĩ chính mình không có lập trường mới hỏi như vậy.
Giang Nhược Thủy thấy hắn đã ngầm đồng ý , liền phất tay gọi xe.
Cho đến khi đã ngồi vào xe rồi, Cố Thiện mới nhìn ánh mắt Giang Nhược Thủy, thốt lên câu: “Cám ơn.”
“Không có gì.” Giang Nhược Thủy cười cười, nói.
Cố Thiện quay đầu nhìn bóng dáng Giang Nhược Thủy dần dần nhỏ đi, đến khi xe rẽ sang đường khác không nhìn được nữa. Thật ra hắn muốn ở lại thêm chút nữa, muốn ở bên cậu thêm chút nữa, nhưng hắn lại không có lý do gì để làm thế, cái lý do chết tiệt đó!
Nhưng ít ra, cuối cùng cũng được nhìn thấy cậu. Cơ thể thân thuộc đến thế, cả hơi thở và hương vị trên người cậu.
Tựa như một người đói đã lâu, khát đã lâu, tuy lần này cũng không phải là ăn uống no đủ, nhưng cũng uống được một giọt nước trong lành giải tỏa cơn khát. Đương nhiên, nói cho chính xác, thì vẫn chưa thỏa mãn hết được.
Lần này đụng xe, nghỉ ngơi hai ngày, Lee cũng đề nghị hắn nên đi cúng thần cúng Phật giải hạn đi, nhưng khi quay về công ty, Cố Thiện ngạc nhiên lẫn mừng rỡ phát hiện một điều, rằng hóa ra hắn cũng có thể hành động một chút – công ty bọn hắn mấy ngày gần đây đang dự tính hợp tác với một trường cao đẳng làm một hạng mục mang tính thực nghiệm.
Vốn không phải lĩnh vực thuộc trách nhiệm của Cố Thiện, trường cao đẳng dự định hợp tác ban đầu đưa ra cũng không phải trường T, nhưng lần này Cố Thiện rất tích cực tham gia, cuối cùng đề án của hắn được chọn, quyết định hợp tác với đại học T, hắn cũng trở thành một trong những thành viên chịu trách nhiệm chính.
Lý do, mượn cớ này nọ, cái gì nên có đều đã chuẩn bị đủ.
Note:
[1]: Sao Thiên Lang hay còn gọi là Sirius, một trong những sao sáng nhất và gần Trái Đất nhất, lớn gấp 25 lần Mặt Trời. Chi tiết xem tại đây: wikipedia
[2]: nguyên văn là 说话có nghĩa là “nói chuyện” nhưng mình tự ý sửa thành nói dối nghe có vẻ hợp lý hơn (==;;;;;)
[3]: Bệnh Viện Tam: nguyên văn: 三医院 = tam y viện, vậy là bệnh viện số 3 hay sao nhờ ;__;