Giang Nhược Thủy hai cân rượu không đốn ngã được nay đã gặp được kì phùng địch thủ, uống đến độ cả người say mèm. Mà đối thủ kia không ai khác chính là cái người “trạch nhật bất như chàng nhật”[1] tình cờ gặp được kia, ba của Cố Thiện.
Hôm đó sau kh kết thúc giờ học, Giang nhược Thủy theo thường lệ chuẩn bị bắt tay vào công việc trang hoàng nhà mới. Việc trang trí nhà cửa này thật ra rất dễ làm người khác rầu rĩ, Cố Thiện lấy cớ công ty xa nhà, không tiện qua lại, gần như giao hết mọi việc cho Giang Nhược Thủy, thật ra hắn cũng chỉ là muốn dựa theo ý thích của Giang Nhược Thủy thiết kế căn nhà tương lai cho hai người, không phải có câu nói, ai bỏ công ra càng nhiều, càng không nỡ bỏ đi hay sao?
Giang Nhược Thủy cũng không cảm thấy phiền hà gì, vừa lúc cậu có quen biết với một bạn học và thầy giáo bên ngành thiết kế nội thất, bèn nhờ họ giúp một tay, mọi việc cũng coi như thuận lợi.
Vậy nên khi cậu đẩy cửa bước vào, sau khi chào qua người thợ thi công, người đó mới nói: “Ái, thầy Giang đấy à? Hôm nay thầy về trễ thế, ba mẹ thầy đến cũng lâu rồi kìa!”
Giang Nhược Thủy hóa đá tại chỗ, khi cậu còn đang ngơ ngác, liền thấy hai người từ trong phòng bước ra, người phụ nữ kéo tay người đàn ông, hai người xem xét kĩ lưỡng tiến độ thi công trang hoàng nhà cửa, tình cờ chạm phải ánh mắt của Giang Nhược Thủy, sáu mắt nhìn nhau.
Giang Nhược Thủy nhất thời cảm thấy được tim đập gia tốc một trận, so với vừa nãy vào văn phòng gặp giáo sư còn khẩn trương hơn, sau lưng gió thổi vù vù rất lạnh.
Vẫn là hai người kia phản ứng trước, bước lại gần, người phụ nữ buông tay người đàn ông ra, gật gật đầu với Giang Nhược Thủy: “Con đến rồi đấy à.”
“Vâng, con mới đến.” Giang Nhược Thủy đáp lời.
“Nghe Cố Thiện nói, con đang dạy ở trường Đại Học T gần đây phải không?” Người phũ nữ dùng ánh mắt đáng giá Giang Nhược Thủy thật kĩ.
“Vâng, hiện giờ còn đang làm trợ giảng, một thời gian nữa mới tính đến việc xin làm giảng viên chính thức luôn ạ.” Giang Nhược Thủy đáp.
Phòng ở không nhỏ, nhưng đang được trang trí, lộn xộn hết cả, ngay đến chỗ ngồi cũng không có. Giang Nhược Thủy đột nhiên cảm thấy cả ba người cứ đứng mãi thế này cũng không tốt, nhưng lại không nghĩ ra được cách gì khác.
Cố Thiện đến gặp ba mẹ cậu còn có thời gian chuẩn bị kia mà! Tại sao ba mẹ hắn lại đột ngột xuât hiện vậy chứ!
“Ồ, tốt lắm.” Mẹ Cố gật gật đầu.
Giang Nhược Thủy đứng dưới sự đánh giá của người phụ nữ thời thượng này, trong lòng đã mắng Cố Thiện một trận ra trò rồi, sao lại không báo trước cho cậu một tiếng như thế, muốn làm xấu mặt cậu đấy à!
“Nghe nói con đang ở trong kí túc xá trường phải không?” Người phụ nữ lại hỏi.
“Đúng vậy ạ.” Giang Nhược Thủy đáp.
“Vậy bình thường con ăn cơm thế nào?”
“Ăn ở căn tin trường ạ,” Giang Nhược Thủy dừng một chút, “Cũng có khi ra ngoài ăn.”
“Nghe nói con hồi trước cũng đã sống chung với Cố Thiện rồi?” Lão thái thái thay đổi đề tài.
Giang Nhược Thủy nhè nhẹ gật đầu.
“Ai nấu cơm?”
… Đây mới là vấn đề chính phải không? Giang Nhược Thủy có chút hoài nghi, nhưng cũng không thể không trả lời: “Là anh ấy.”
Mẹ Cố lúc này mới dừng lại, khóe miệng cong lên thành một nụ cười không rõ ý tứ. Giang Nhược Thủy bị bà nhìn đến nỗi da đầu tê rần, tầm mắt có phần hơi trốn tránh nhìn về phía ba Cố nãy giờ không nói gì.
Thoạt nhìn ba Cố Thiện cũng giống ba mình, không nói nhiều lắm.
“Đàn ông lo cho gia đình đều giống nhau cả, Cố Thiện cũng là di truyền từ ba nó,” Mẹ Cố lại lên tiếng, “Ở nhà cũng là ba ba nó nấu cơm ấy chứ.”
“Ồ.” Giang Nhược Thủy nhẹ gật đầu, nói không nên lời “Cô thật có phúc.” Lời nói linh tinh lỡ thốt ra, chỉ còn biết co quắp thêm nữa.
“Buổi tối đến nhà ăn cơm đi.” Mẹ Cố lại nói, “Cứ d9intruo71c một lần cho biết đường, đứa nhỏ cháu thành thật thế này, lại sống xa ba mẹ, nếu như bị Cố Thiện khi dễ cũng có nơi để đi chứ.”
“… Được ạ, cám ơn cô chú.” Giang Nhược Thủy mỉm cười, gật đầu nói.
Buổi tối thời điểm Cố Thiện trực tiếp bị gọi đến nhà ba mẹ, vốn đang tính toán rủ Giang Nhược Thủy đi nhà hàng cấp sao ăn một bửa no nê – cũng sắp đến sinh nhật hai mươi sáu tuổi của Giang Nhược Thủy rồi còn gì, kết quả vừa nghe Giang Nhược Thủy đã ở nhà ba mẹ, giật mình đồng ý về nhà ăn cơm ngay, lúc chạy đến còn hết sức vội vàng, chỉ sợ Giang Nhược Thủy bị ba mẹ mình ăn hiếp.
Kết quả vừa về đến, thấy mẹ mình và Giang Nhược Thủy đã ngồi sắn ở cạnh bàn ăn, ba ba ra vào nhà bếp liên tục, vội vàng mang đồ ăn ra. Cố Thiện đầu tiên mỉm cười: “Mẹ, ba, Nhược Thủy, con về rồi đây.”
Mẹ Cố trừng mắt liếc hắn một cái: “Vào làm tiếp ba ba đi.”
Cố Thiện thấy Giang Nhược Thủy không có gì khác thường, cũng bèn xắn tay áo tiến quân vào phòng bếp.
Nhìn bóng dáng Cố Thiện, cùng mẹ Cố trò chuyện một lúc, Giang Nhược Thủy từ tận đáy lòng rất biết ơn mẹ Cố ba Cố đã đối xử với cậu hết sức thân mật. Cậu biết, cũng giống như cậu, nhà họ Cố cũng đã từng cãi vả, đã từng tan vỡ, cũng đã từng rất tuyệt vọng, nhưng tất cả đã trôi qua cả rồi, như bây giờ, rất tốt.
Mọi việc đều rất hài hòa, mãi đến khi đồ ăn đã dọn ra hết, ba Cố mở một chai Mào Đài ngon nhất [2]
“Rượu này là đồng nghiệp mẹ nó cho, bình thường cũng không có ai uống với chú,” Ba Cố nói xong định rót một ly đầy cho Giang Nhược Thủy, Giang Nhược Thủy nhận lấy, thay trưởng bối châm rượu trước, “Chú nghe Cố Thiện nói tửu lượng của cháu cũng không tệ lắm, hôm nay hai người đàn ông chúng ta phải uống cho thật thoải mái đấy.”
Nếu bảo trước đó là thận trọng dè dặt, bây giờ Giang Như
Mao Đài mùi hương nồng đậm, tác dụng lại cục kì chậm, ban đầu Giang Nhược Thủy còn khá là tỉnh táo, để chú ấy uống thật sảng khoái, lại mở tiếp một chai Ngũ Lương [3], thế nên càng về sau, Giang Nhược Thủy cũng uống không dừng được nữa, chẳng phải rất khó gặp được một bạn rượu như thế này sao?
Cố Thiện ngồi bên cạnh, lo lắng nhìn cậu, chỉ sợ cậu say rượu rồi cảm thấy khó chịu, nhưng hai người này uống rượu lại không làm người khác lo lắng, uống càng nhiều tinh thần lại càng tỉnh táo, ba Cố Thiện từ trước đến nay chỉ có hứng thú với văn hóa cổ đại Trung Hoa, cậu bé thạc sĩ văn học Giang Nhược Thủy này đúng là hợp khẩu vị của ông, hai người cứ thế liến thoắng, thao thao bất tuyệt.
Vì thế Cố Thiện và mẹ mình ngược lại cũng chẳng lên tiếng, hai người này rõ ràng là đã say, nhưng nhìn cũng không có gì, thôi thì cứ mặc họ vậy.
Nhưng đột nhiên Giang Nhược Thủy dừng lại, cảm thấy choáng váng mất một lúc, sau đó buông mạnh ly rượu, quay đầu lại, trừng mắt nhìn Cố Thiện: “Khốn nạn!”
Cố Thiện kinh ngạc, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy Giang Nhược Thủy bổ nhào vào lòng mẹ Cố, khóc lóc nức nở, hết sức uất ức: “Cô ơi, Cố Thiện ăn hiếp con!”
Mẹ Cố đầu tiên là giật mình, thầm nghĩ đứa nhỏ này rượu vào hóa ra lại là như vậy, sau đó cũng vội vàng trấn an: “Ăn hiếp con thế nào, để cô làm chủ cho con.”
“Anh ấy dám “đứng núi này trông núi nọ”…” Giang Nhược Thủy rầu rĩ nói.
Mẹ Cố và ba Cố hết sức ăn ý, chĩa mũi dùi vào ngay Cố Thiện, vừa bắt đầu phê bình dạy dỗ lại hắn, vừa an ủi tiểu Giang, Cố Thiện không thể giải thích rõ chuyện này, dù sao cũng do trước đây hắn không đúng, chỉ biết buồn rầu đáp lời, gật đầu dạ dạ vâng vâng, tích cực nhận phê bình.
Một bên trong lòng hung hăn mắng, nhóc này, anh cho em biết tay sau!
Lần gặp ba mẹ này, xem như đã mang mặt mũi hai người đem vứt đi hết. Giang Nhược Thủy có cả một khoảng thời gian sau cũng không dám đối mặt, cảm thấy mình sao lại có thể làm việc không suy nghĩ như vậy chứ.
Nhưng sau này cứ đến cuối tuần, hai người đều đến Cố gia thăm ba mẹ CỐ Thiện.
Mừng ngày dọn đến nơi ở mới, dĩ nhiên là phải mở tiệc rồi.
Không tổ chức bên ngoài, chỉ làm ngay tại nhà mới, mở tiệc chiêu đãi bạn bè chí cốt.
Lee biết không thiếu một chi tiết chuyện hai người tan vỡ, nay thấy cả hai cuối cùng đã quay về với nhau rồi, từ tận đáy lòng cảm thấy hết sức vui mừng. Lâm Nhiên thì ở đâu có việc vui liền đến tham gia, anh ta cảm thấy mình cũng có thể coi như là “ông mối” của hai người bọn họ, nếu không tên ngốc họ Cố kia sao có thể nhận ra chân tâm của hắn được chứ. Văn Hề và Phong Dương tuy từ đầu đến đuôi cũng có công thêm chút gia vị, nhưng cũng chỉ sắc sảo đứng nhìn mà thôi, dù sao “thanh quan nan đoạn việc nhà” [4], đương sự không muốn nhiều lời thì bọn họ cũng chỉ biết tôn trọng ý nguyện người khác.
Cố Thiện làm đầu bếp, một nhóm người sau khi tham quan xong phòng ngủ, đang ngồi ở phòng khách nói chuyện hết sức náo nhiệt.
Giang Nhược Thủy nhìn bọn họ cười đùa, sau đó bị họ làm ầm ĩ bảo muốn xem ảnh chụp đi Xuyên Tây của hai người.
Lúc quay vào phòng lấy sách, có lật qua một chút, thấy trên trang giấy có một tờ ghi chép, là mảnh giấy trước kia Cố Thiện hỏi cậu khi nào rảnh, cùng hắn đi du lịch.
Giang Nhược Thủy còn nhớ rất rõ hôm đó, sự kinh hỉ khi nhìn thấy mảnh giấy ghi chép này. Cũng nhớ rõ ngày hôm đó đã đau đớn và khổ sở biết bao.
Cậu cứ cho rằng ngày hai người mới quen là ngày bắt đầu cho cả hai, nhưng đúng ngày nhận được mảnh giấy này, mới đúng là ngày bắt đầu.
Đường đời lắm những chông gai, làm sao đường tình duyên có thể tránh khỏi khó khăn. Nhưng có như thế, khi đạt được kết quả mới khiến người ta cảm thấy hài lòng.
Cầm sách bước vào phòng khách, nhìn đến khi bọn họ thấy tờ giấy ghi chép kia, có người lớn tiếng cười chọc ghẹo, có người bảo buồn nôn, có người lại cảm thấy thú vị, Giang Nhược Thủy cũng chỉ thản nhiên nhoẻn miệng cười, không để ý.
Thấy Cố Thiện bưng bát canh đặt lên bàn, liền hết sức tự nhiên bước qua giúp một tay.
Con đường của bọn họ chỉ mới bắt đầu mà thôi, cậu muốn cùng hắn tiếp tục chuyến đi này, lấp đầy một quyển sách ảnh này, lại mua thêm nhiều quyển nữa.
[ HẾT ]