Báo Ân Cái Đầu Mi

Chương 19

Hứa Tiên vào trong miếu, hào phóng đặt tiền công quả, còn mua nhang đèn, đốt lên, sau đó thành kính quỳ xuống miếng đệm, nhắm mắt lại, khẽ lẩm bẩm: “Thưa Quan Âm, xin người hãy chỉ bảo cho con biết khi nào thì con được về nhà, là ngôi nhà thực sự của con kia, người hiểu mà.”

——————————-

Mặt trời ngã về tây.

Hứa Tiên cố chấp quỳ cả buổi chiều, miệng cũng không ngừng nhắc lại câu hỏi kia, cứ lặp đi lặp lại. Chưa ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy, chẳng phải trong TV đều diễn thế sao? Người phàm kiên trì, thành kính bái lạy thì cuối cùng cũng khiến cho thần linh cảm động. (Sữa chua: hic, là bị làm phiền, không phải cảm động)

Trên trời, Quan Âm nghiến răng nhìn Hứa Tiên đang quỳ trên đệm, bàn tay cầm tịnh bình cũng run run. Bạch Tố Trinh làm ngài nổi nóng, Hứa Tiên khiến ngài phát điên. Hai vợ chồng nhà này đúng là phiền phức! Nếu để Bạch Tố Trinh biết được Hứa Tiên quỳ cả buổi mà mình không tỏ vẻ gì… Quan Âm nghĩ đến đây, lòng run lên.

“Đến thời cơ thì tự nhiên sẽ được về.” Hứa Tiên đã niệm đến nỗi miệng lưỡi khô khốc, bên tai bỗng vang lên một giọng nói hiền lành hòa nhã.

Hứa Tiên mở mắt ra, xung quanh không có ai. Lòng Hứa Tiên vui sướng khôn nguôi, cô biết Quan Âm đã hiển linh!

“Thưa Quan Âm, xin hỏi khi nào mới tới thời cơ? Cụ thể một chút đi.” Hứa Tiên nhìn bức tượng Quan Âm phía trên, vội vàng nhỏ giọng hỏi.

Cụ thể chút, chụ thể chút, cụ thể chút…

Gương mặt hiền từ của Quan Âm lại nhăn nhó. Ba từ này, đúng là quen đến nỗi làm ngài muốn nhảy dựng lên khỏi đài sen. Ba từ này đã gợi lại hồi ức không mấy tốt đẹp của ngài. Bạch Tố Trinh, Hứa Tiên, hai tên khốn này…

“Thiên cơ không thể tiết lộ.” Quan Âm xấu xa nói câu này xong thì không lên tiếng nữa.

Dù Hứa Tiên có lạy lục, có cúng bái thế nào nữa thì cũng không có bất cứ âm thanh nào.

Hứa Tiên thất vọng thở dài, cố hết sức đứng dậy, tập tễnh lết về nhà. Tâm trạng cô quá tồi tệ nên không nghĩ ngợi nhiều, không thắc mắc sao Quan Âm lại nói ra câu ấy, dường như Quan Âm biết cô không thuộc về thế giới này. Điều này, trong nhất thời, Hứa Tiên không nghĩ đến. Bây giờ cô chỉ cảm thấy đầu gối thì đau, bụng thì đói, mắt thì hoa, chỉ muốn mau mau về nhà ăn cơm.

Về tới nhà, sắc trời đã tối lắm rồi.

Vừa mở cửa vào đã thấy Bạch Tố Trinh đứng đó, lẳng lặng đứng trước cửa phòng khách.

Hai người đối diện…

Bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu mà không nói gì. Hứa Tiên ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, lòng lại dâng lên chút chua xót. Bạch Tố Trinh khẽ chau mày nhìn đầu gối của Hứa Tiên, đương nhiên là y đã nhận ra dáng đi của Hứa Tiên có vẻ không ổn, dường như đầu gối bị gì đó.

“Đi đâu đấy?” Giọng Bạch Tố Trinh luôn trong và lạnh, hết sức bình thản, làm người ta không thể đoán được cảm xúc của y.

Hứa Tiên thôi suy tư, nhe răng cười, ngả ngớn nói: “Nương tử đang đứng đây đợi ta về sao? Mới một buổi chiều không thấy đã nhớ đến thế ư?”

Bạch Tố Trinh lạnh lùng liếc cô một cái, không nói gì, xoay người bước vào trong nhà.

Hứa Tiên quê độ, vuốt mũi, cười gượng mấy tiếng.

“Ăn cơm đi, bò sốt nước tương của cô đã được chuẩn bị xong rồi.” Bỗng nhiên, giọng Bạch Tố Trinh nhẹ nhàng từ trong nhà vọng ra.

Mũi Hứa Tiên bỗng thấy cay cay, sau đó, xoa mũi mình thật mạnh rồi hít một hơi thật sâu. Môi Hứa Tiên nở một nụ cười khổ, không thể tiếp tục như thế nữa. Cứ thế này, cô sẽ ngày càng hãm sâu vào, cuối cùng không thể nào thoát ra được.

Ăn cơm một cách vội vội vàng vàng, Hứa Tiên muốn trở về phòng, Tiêu Thanh thu dọn chén đũa.

“Ta mệt rồi, về phòng nghỉ trước đây. Tiểu Thanh, nước nóng nấu xong thì gọi ta nhé.” Hứa Tiên quẳng lại câu này rồi không dám nhìn Bạch Tố Trinh, rời khỏi phòng ăn như chạy trốn.

“Hứa Tiên làm sao vậy chứ? Lạ thật đấy.” Tiêu Thanh khẽ lẩm bẩm, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục lau bàn.

Bạch Tố Trinh quay đầu nhìn về phía cửa, nơi ấy đã không còn bóng dáng của Hứa Tiên. Ngay cả Tiêu Thanh cũng  nhận thấy Hứa Tiên khác thường ư?

Sáng sớm hôm sau, Hứa Tiên chỉ chào Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh một tiếng rồi ra ngoài. Cô ra ngoài tìm chuyện gì để làm. Suy đi nghĩ lại, cô cũng chỉ biết đông y, cho nên chuẩn bị tìm hiệu thuốc nào đó để làm việc. Nhưng cô không muốn đến Tế Nhân Đường, cô quá rõ ánh mắt của Ngô Ngọc Liên hôm ấy.

Đi mấy hiệu thuốc, cuối cùng cũng quyết định làm ở một hiệu thuốc nhỏ. Ông chủ hiệu thuốc là một người ngoài 50 tuổi, họ Tần. Ông và người bạn đời của mình cùng quản lý hiệu thuốc này, hai người không có con cái. Họ vốn không định tuyển người, nhưng gần đây ông chủ Tần cảm thấy thân mình không còn nhanh nhẹn như trước, rồi thấy Hứa Tiên biết cũng nhiều, người cũng chịu khó, đòi lương cũng không cao nên giữ cô lại.

Cứ thế, Hứa Tiên làm việc ở hiệu thuốc nhỏ tên Hòa NHân Đường này. Hôm ấy, Hứa Tiên lại chẩn bệnh với vai trò là người học việc. Người đến khám bệnh bốc thuốc tuy không nhiều nhưng Hứa Tiên đều đối đáp ổn thỏa, xem bệnh cũng đúng, hốt thuốc cũng chuẩn. Ông chủ ở bên cạnh giám sát, thấy thế thì rất hài lòng.

Trước khi Hứa Tiên đi, vợ chồng ông chủ Tần lại căn dặn cô ngày mai nhớ đến sớm.

Về tới nhà, Hứa Tiên lại đấu võ mồm với Tiêu Thanh như cũ, trêu chọc Bạch Tố Trinh một chút, sau đó ăn cơm rồi về phòng ngủ. Ngoài mặt thì thấy không có gì lạ, cô vẫn có bộ dạng tùy tiện phóng khoáng, nhưng Bạch Tố Trinh luôn cảm thấy Hứa Tiên có gì khác với trước đây.

“Tiểu Thanh, đệ có cảm thấy Hứa Tiên có gì khác không?” Bạch Tố Trinh hơi do dự, cuối cùng cũng thốt ra câu này.

“Khác thường?” Tiêu Thanh dừng tay lại, đứng đó, đảo mắt vài vòng, suy nghĩ một lát rồi mới nói: “Huynh không nói thì đệ cũng thấy cô ấy có gì đó khác thường, hình như là đang trốn tránh huynh.”

Bạch Tố Trinh chỉ thản nhiên liếc Tiêu Thanh một cái, Tiêu Thanh lập tức cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống, hắn nhếch môi, ngượng ngập nói; “Cũng có lẽ là đệ hiểu lầm. Đệ dọn chén trước đây.” Tiêu Thanh nói xong liền tranh thủ chạy vào bếp nhanh như chớp.

Chỉ còn một mình Bạch Tố Trinh ngồi đó, ngẫm nghĩ những lời của Tiêu Thanh, rồi lại trầm tư.

Lúc này, Hứa Tiên lại ngồi ngẩn người bên cửa sổ. Tối đến, thời này không có gì để tiêu khiển, cô đến thế giới này cũng khá lâu, đã quen với việc trời tối là lên giường ngủ. Thế nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa, Hứa Tiên đứng dậy, vừa mở cửa ra liền thấy Bạch Tố Trinh nên sững người. Cô tưởng là Tiêu Thanh bưng nước nóng qua.

“Sao? Có chuyện gì ư?” Hứa Tiên chột dạ dời mắt đi, không dám nhìn thẳng Bạch Tố Trinh.

“Chẳng phải vợ chồng nên ngủ chung với nhau sao?” Bạch Tố Trinh bỗng thốt ra câu này.

Hứa Tiên há hốc mồm, ngây ngô nhìn gương mặt bình tĩnh của Bạch Tố Trinh. Có ý gì chứ? Sau khi đến Cô Tô, chẳng phải họ đã không ngủ cùng phòng sao? Hôm nay Bạch Tố Trinh bị cái gì thổi trúng vậy.

Không để ý đến Hứa Tiên đang ngẩn ngơ, Bạch Tố Trinh đẩy cánh tay đang chắn trên cửa của cô ra, đi thẳng vào phòng, ngồi trên băng ghế giữa phòng.

“Chuyện này, ừm, Tiểu Bạch à, huynh sao thế?” Lúc này, Hứa Tiên mới hoàn hồn lại, xoay người nhìn Bạch Tố Trinh đang ngồi rất thản nhiên ở đó.

“Rốt cuộc thì gần đây cô làm sao vậy?” Bạch Tố Trinh không trả lời mà hỏi lại.

“Ta?” Hứa Tiên sững sờ, sau đó nhếch miệng cười. “Ta đâu có sao. Tiểu Bạch, huynh hỏi thật là lạ, ta rất tốt mà. Ăn ngon ngủ kĩ, cơ thể khỏe mạnh, tinh thần sảng khoái.” Hứa Tiên nói xong còn gồng tay lên, vỗ vào cơ bắp không có “chuột” kia.

Bạch Tố Trinh không nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của Hứa Tiên.

Hứa Tiên làm bộ làm tịch cả buổi trời, Bạch Tố Trinh vẫn không có động tĩnh gì. Dưới ánh mắt sáng như đuốc của y, cuối cùng Hứa Tiên đành chịu thua, im lặng ngồi sang một bên.

Rốt cuộc sao Hứa Tiên không nói nữa, Bạch Tố Trinh cũng chẳng hỏi, chỉ lẳng lặng ngồi đó, không có ý định đi ra.

Nhất thời, trong phòng im ắng đến đáng sợ.

Đêm đến, Hứa Tiên rửa mặt xong thì leo lên giường, Bạch Tố Trinh cũng thản nhiên lên theo. Thế là Hứa Tiên cứ nhích vào trong, nhích mãi.

“Cô định dán lên tường luôn sao?” Giọng Bạch Tố Trinh bỗng có vẻ trêu chọc.

“Vậy huynh nằm trong đi!” Hứa Tiên giận dỗi bò dậy. Bị cái gì vậy chứ, tự nhiên bữa nay chạy qua đòi ngủ với cô. Cũng do y gây ra hết, vậy mà còn dám cười. Hứa Tiên bò dậy, định leo qua người Bạch Tố Trinh. Nào ngờ, vừa nhấc một cái chân lên thì Bạch Tố Trinh đã đưa tay nắm lấy cánh tay cô, khẽ kéo một cái, cả người Hứa Tiên bỗng ngã sấp lên người y.

“Làm, làm gì vậy?” Hứa Tiên hoảng hốt, bắt đầu giãy giụa, cảm thấy mặt mình nóng đến nỗi có thể chiên được trứng.

“Rốt cuộc cô làm sao thế?” Bạch Tố Trinh vẫn không thả tay ra, ngược lại, càng nắm chặt cổ tay của cô hơn.

Hứa Tiên vẫn nhích qua nhích lại.

“Đừng nhúc nhích.” Bạch Tố Trinh trầm giọng nói.

Hứa Tiên ngẩn ra, lúc này mới thôi động dậy, nằm trên người Bạch Tố Trinh, hai người bốn mắt nhìn nhau. Tư thế này, đúng là vô cùng ám muội…

“Cô đang giận ta sao?” Bạch Tố Trinh khẽ chau đôi mày đẹp, hỏi với vẻ không chắc lắm. “Chuyện con cóc tinh kia, sau này sẽ không xảy ra nữa.”

“Không phải chuyện ấy.” Hứa Tiên buồn bực quay mặt đi, không nhìn vào ánh mắt trong trẻo của Bạch Tố Trinh nữa.

“Vậy thì tại sao?” Bạch Tố Trinh đưa tay xoay mặt Hứa Tiên lại,  nghi hoặc hỏi.

Hứa Tiên cảm nhận được độ ấm trên tay của Bạch Tố Trinh, mặt càng nóng hơn, lắc đầu định vung tay Bạch Tố Trinh ra nhưng Bạch Tố Trinh quyết chơi với cô tới cùng nên không chịu buông tay.

“Huynh… rốt cuộc thì huynh muốn gì?” Hứa Tiên thở hổn hển, hỏi.

“Muốn biết cô đang nghĩ gì?” Giọng Bạch Tố Trinh rất nghiêm túc.

“Điều này quan trọng với huynh lắm sao?” Hứa Tiên hỏi với vẻ hằn học.

“Đúng vậy.” Bạch Tố Trinh buột miệng, chính y cũng cảm thấy ngạc nhiên.

Hứa Tiên sững sờ mà nhìn Bạch Tố Trinh. Bạch Tố Trinh cũng im lặng, nhìn vào mắt Hứa Tiên.

“Tiểu Bạch, huynh là tên khốn, kẻ khốn nạn.” Một lúc sau, Hứa Tiên bỗng thốt ra câu này.

Lần này, Bạch Tố Trinh cũng ngẩn ngơ: “Cô mắng ta?”

“Ta mắng huynh thì sao chứ? Lẽ nào huynh không phải là tên khốn sao? Huynh làm cho ta thích huynh, vậy mà huynh còn làm như không kiên quan gì tới mình, còn giả vờ tốt bụng chạy tới hỏi ta có sao không? Ta không nói thì huynh lại thế này… Hu hu, huynh không phải tên khốn thì là cái gì? Huynh không thích ta thì đừng có đối tốt với ta, huynh không thích ta thì đừng quan tâm ta như thế…” Đầu tiên, Hứa Tiên mắng một trận, sau đó bắt đầu khóc kể, càng khóc càng dữ, cuối cùng, như để trả thù, lau hết nước mắt nước mũi vào vùng áo trước ngực Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh sững sờ mà nhìn Hứa Tiên khóc lóc, cứ thế mà nhìn đến ngẩn ngơ. Nghe những lời này của Hứa Tiên, ngoại trừ chút chấn động thì trong lòng y còn có nỗi vui sướng khó tả. Trong phút chốc, dường như vẻ mặt đầy nước mắt của Hứa Tiên đã chạm vào nơi mềm yếu nhất trong tim y.

“Cô… sao cô lại cảm thấy ta không thích cô…” Ngay lúc Hứa Tiên khóc đến nỗi sắp ngất đi thì bên tai bỗng vang lên giọng nói trong trẻo của Bạch Tố Trinh.

Hứa Tiên lập tức nín khóc, nhìn chằm chặp vào Bạch Tố Trinh đang ở dưới người mình. Giọng nói rất nhỏ, hơn nữa mặt Bạch Tố Trinh vẫn không có biểu cảm gì làm Hứa Tiên cứ ngỡ là vừa rồi mình nghe lầm. Nhưng cô biết, tuyệt đối không phải là ảo giác, tuyệt đối không! Nói thế thì Tiểu Bạch cũng thích cô? Thật sự là thế sao? Là thế thật sao? Lòng Hứa Tiên bỗng dâng lên hy vọng.

“Nhưng, nhưng nếu ta không phải là Hứa Tiên thì huynh sẽ không thích ta nữa. Người huynh thích chính là người huynh cần báo ân.” Ngay sau đó, Hứa Tiên nhớ đến điều này, khóc càng dữ dội hơn.

“Không liên quan gì đến chuyện cô có phải là ân nhân hay không!” Giọng nói trong trẻo của Bạch Tố Trinh đã có vẻ tức giận.

Đùng!

Hứa Tiên bỗng cảm thấy như có thứ gì đó nổ tung trong đầu mình.

“Huynh, huynh vừa nói gì?” Hứa Tiên lập tức níu áo Bạch Tố Trinh, trợn tròn mắt, há hốc mồm hỏi.

“Không nói gì hết.” Bạch Tố Trinh ngồi dậy, bình thản nói. Hứa Tiên từ trên người Bạch Tố Trinh lăn xuống, thiếu chút nữa là dán lên tường thật.

“Vậy huynh thích ta đúng không? Đúng không?” Hứa Tiên bò dậy, vội vàng hỏi Bạch Tố Trinh.

Lần này Bạch Tố Trinh im lặng, không nói gì. Sau đó nhìn nước mắt nước mũi trên áo mình với vẻ ghét bỏ rồi cởi áo ra luôn, để lộ vóc người cao lớn, hấp dẫn.

Hứa Tiên nhìn tấm lưng trần của Bạch Tố Trinh, người cứng đờ.
Bình Luận (0)
Comment