Bảo Bảo Chỉ Muốn Yên Tĩnh Làm Phản Diện

Chương 94

Warning 15+ vậy thôi chứ không có H đâu, đừng mong chờ ~

-----------

Đi đến phòng nghỉ, Hạ Tiếu vừa mở cửa ra, cả người liền rơi vào một vòng ôm ấm áp, đôi môi ngọt ngào bị người ta hung hăng cướp lấy. Tống Thần đè cô gái trong ngực lên cánh cửa, cúi thấp đầu ngậm lấy cánh môi đầy đặn, một tay hắn đỡ gáy cô, tay kia đưa xuống nắm lấy vòng eo thon nhỏ, không ngừng xoa nắn vuốt ve. Cơ thể hai người dán sát vào nhau, không còn kẽ hở.

Hạ Tiếu vòng tay ôm lấy cổ Tống Thần, ngón tay luồn sâu vào mái tóc hắn, nhiệt tình đáp lại. Cảm nhận được sự chủ động của người lòng, Tống Thần dường như càng trở nên điên cuồng, đầu lưỡi gấp gáp thăm dò trêu chọc khắp khoang miệng ấm áp, tận tình mút hôn môi lưỡi ngọt ngào ướŧ áŧ của cô, dường như hận không thể nuốt cô vào bụng. Mấy hôm nay ít có thời gian gặp nhau, có trời mới biết hắn đã nhớ cô tới mức nào. 

Tống Thần cúi đầu càng thấp, tận tình nhấp nháp hương vị ngọt ngào của riêng cô, cô như thể chất gây nghiện, khiến hắn không thể nào dừng lại được. Đêm nay, cô gái của hắn vừa xuất hiện đã trở thành tâm điểm, xinh đẹp đến chói mắt, thấy ánh mắt đám công tử thế gia nhìn cô, hắn suýt thì nổi điên. Nhưng hắn biết bản thân mình không thể hành sự lỗ mãng, dù sao Hạ Tiếu đã nói muốn giữ kín chuyện hai người yêu đương với cha mẹ cô, quan trọng hơn là bây giờ chưa phải lúc, hắn không thể xuất hiện sau đó khiến cho Hạ Thẩm Niên chú ý được.

Đôi tình nhân rất lâu rồi không được thân mật, cả hai người chỉ biết gắt gao ôm chặt lấy nhau, môi lưỡi dây dưa không ngừng, khát vọng sâu trong thân thể lại không làm cách nào có thể lấp đầy. Thân thể hai người càng lúc càng nóng lên, bàn tay Hạ Tiếu bắt đầu không an phận nhẹ nhàng vuốt ve trước ngực Tống Thần, lúc có lúc không, chọc cho hắn không kìm được mà thở dốc, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Bầu không khí dần trở nên ái muội kiều diễm.

"Cốc cốc", tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên cắt đứt mờ ám trong phòng, hai người giật mình dừng lại động tác, đồng thời nhìn ra cửa. Không đợi cả hai phản ứng lại, cửa đã bị mở ra.

Tống Thần thấp giọng chửi thề, vội ôm cô gái vừa bị hắn hôn đến mềm nhũn nấp vào sau ghế sô pha. Vừa nãy kích động quá, hắn quên mất chưa khóa cửa, may mà điện trong phòng vẫn chưa bật lên, người đến hẳn sẽ không phát hiện ra. Hắn cũng không muốn phải lén lén lút lút thế này, nhưng lỡ như gặp phải ai đó không nên gặp, Hạ Tiếu nhất định sẽ gặp rắc rối.

Người kia không bật đèn phòng mà bật đèn ngủ, nương theo ánh đèn cam mờ mờ, hai người có thể nhận ra, người đến là Hứa Giai Kỳ.

Hứa Giai Kỳ vừa vào phòng liền lấy điện thoại ra gọi điện:

- Sao rồi? Bạc Vũ có tin không?

- ....

- Được rồi, lát nữa cứ làm theo kế hoạch nhé, bao giờ mọi người gần đến nơi báo cho tôi một tiếng.

- ....

- Yên tâm, không phải lo, có chuyện gì bản tiểu thư gánh hết.

Hứa Giai Kỳ cúp máy, đi thẳng vào phòng tắm. Tống Thần vừa muốn nhân cơ hội này bế Hạ Tiếu rời khỏi thì bị cô ngăn lại, hắn có chút không vui cắn nhẹ vào vành tai cô:

- Quan tâm đến cậu ta như vậy sao? Hửm?

Cảm giác tê tê dại dại từ vành tai truyền đến khiến Hạ Tiếu khe khẽ run rẩy, cô không nhịn được kêu ra tiếng:

- A ~ không phải mà...

Sau đó cô cảm nhận được hơi thở của người phía sau dần trở nên nặng nề, bàn tay đặt trên eo nhỏ bắt đầu dùng lực, giọng nói khàn khàn kề sát bên tai, mê hoặc lòng người:

- Ngoan, chúng ta ra ngoài được không?

Hạ Tiếu muốn đẩy Tống Thần ra, nhưng dường như cả người cô bị rút hết sức lực, cánh tay mềm mại vô lực chống lên ngực cậu, giọng nói không biết từ lúc nào trở nên yêu kiều nũng nịu, tựa như mèo con đang làm nũng:

- Cậu đừng có bắt nạt tớ!

Đôi mắt cô như bị phủ lên một tầng nước, khuôn mặt ửng hồng, mang một vẻ phong tình quyến rũ tựa như yêu tinh, khiến người ta không nhịn được muốn chà đạp.

Tống Thần dùng lực bắt lấy eo cô, kéo cô sát hơn về phía mình, thở dài:

- Tớ yêu cậu còn không hết, làm sao nỡ bắt nạt cậu đây.

Còn chưa kịp thở phào vì Tống Thần chịu thỏa hiệp, một dòng điện từ tai chạy khắp toàn thân, khiến Hạ Tiếu khó nhịn rêи ɾỉ ra tiếng:

- Ưʍ...đừng liếm...sao cậu hư như vậy...a...

Tống Thần nhếch môi, khẽ khàng ngậm lấy, dùng đầu lưỡi trêu chọc vành tai mẫn cảm, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tóc mai, khiến cho cô mê muội. Một tay cậu khẽ xoa nắn vòng eo nhỏ nhắn, một tay đưa lên vuốt ve cần cổ non mịn, thì thầm:

- Kêu nhỏ một chút, đừng để người ta nghe thấy.

Hạ Tiếu cắn chặt môi, cố ép mình không phát ra âm thanh. Đây rõ ràng là cố tình trả đũa mà, cái bình giấm nhỏ nhà cô chính là quỷ hẹp hòi, rồi có ngày cô sẽ từ trên người Tống Thần đòi lại hết.

Hứa Giai Kỳ từ trong phòng tắm đi ra, bộ lễ phục tinh xảo đã được thay ra, trên người chỉ khoác một chiếc áo choàng tắm màu trắng, căng thẳng ngồi lên giường, nhìn chằm chằm về phía cửa.

Tống Thần nâng mắt liếc qua một chút, hắn khẽ nhếch môi, tiếp tục vùi đầu hôn lên cổ Hạ Tiếu, trong đầu đã đoán ra toàn bộ vở kịch tối nay. Bạc Vũ đúng là may mắn, nếu hôm nay hắn và Hạ Tiếu không trùng hợp xuất hiện ở đây, cậu ta nhất định khó thoát.

Hạ Tiếu cũng đã đoán được ý định của Hứa Giai Kỳ, cô vừa định lấy điện thoại ra nhắn tin cho Bạc Vũ thì cửa phòng nghỉ đã mở ra—

- Bạc Nghiêm, anh gọi em lên đây có chuyện gì th—

Bạc Vũ kinh ngạc nhìn cô gái trong phòng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ:

Bỏ mẹ rồi!

Hắn vội vã xoay người rời, còn chưa bước được nửa bước thì cơ thể mềm mại của cô gái trong phòng đã dán sát vào lưng hắn, cánh tay trắng nõn quấn chặt eo hắn, nhất quyết không buông. Bạc Vũ cả người cứng đờ, bất lực nhìn cánh cửa đóng lại trước mặt mình, thở dài:

- Hứa Giai Kỳ, buông tay.

- Em không buông!

Bạc Vũ không nói tiếng nào, từ tốn gỡ tay Hứa Giai Kỳ ra khỏi eo mình, rốt cuộc hắn là con trai, sức lực lớn, cô gái không còn cách nào khác đành phải bỏ tay ra. Bạc Vũ mệt mỏi quay người lại, hắn vừa định nói chuyện tử tế lần thứ n với con bé tiểu thư bị chiều hư này thì bị cảnh tượng trước mắt dọa cho ngây người.

Hứa Giai Kỳ đã cởϊ áσ choàng tắm ra vứt trên đất, cơ thể xinh đẹp hoàn toàn bại lộ trước mắt người đàn ông, cô không tự chủ được lấy tay che ngực, ngượng ngùng mà mong chờ nhìn Bạc Vũ. Thực ra trên người Hứa Giai Kỳ vẫn còn đồ lót ren mà cô đã tỉ mỉ lựa chọn, nhưng rốt cuộc vẫn là tiểu thư được nuông chiều từ bé, đã bao giờ ở trước mặt đàn ông làm ra chuyện táo bạo như thế này, nói gì đến việc đây lại còn là người mà cô vẫn luôn say mê.

Rốt cuộc vẫn là thiếu gia ăn chơi có tiếng trong giới hào môn, Bạc Vũ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Đùa, nhìn thấy phụ nữ khỏa thân mà hắn còn bị dọa thì làm ăn được gì nữa.

Bạc Vũ lấy tay day day thái dương, nhíu mày nhìn thẳng vào mặt Hứa Giai Kỳ, biểu cảm bình tĩnh lạnh lùng hiếm thấy, đến giọng nói cũng có chút nghiêm khắc:

- Hứa Giai Kỳ, mặc đồ vào, chúng ta nói chuyện tiếp.

Hứa Giai Kỳ cắn môi tiến về phía Bạc Vũ, âm thanh hơi run rẩy:

- Bạc Vũ, em không đẹp ư? Chẳng lẽ anh không có một chút cảm giác nào với em sao?

Lông mày Bạc Vũ khẽ giật, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh, nhưng nội tâm thì bị dọa không nhẹ. Con mẹ nó cô ta định làm gì? Nói chuyện thì cứ nói, còn đến gần làm gì? Đây là lần đầu tiên phụ nữ tiếp cận mà hắn lại sinh ra cảm giác hoảng sợ như thế này, Hứa Giai Kỳ đúng là khắc tinh của hắn mà.

Bạc Vũ cố nén xúc động muốn lùi lại, im lặng nhìn Hứa Giai Kỳ từ từ tiến đến ôm lấy cổ hắn, bộ ngực mềm mại đè ép lên cơ thể hắn, cô ngẩng đầu lên, giọng nói mềm nhũn nũng nịu hoàn toàn tương phản với dáng vẻ điêu ngoa tùy hứng thường ngày:

- Bạc Vũ, anh muốn em đi.

Bạc Vũ nhếch môi, lấy lại thế chủ động. Hắn vươn tay nâng cằm Hứa Giai Kỳ, vẻ mặt hờ hững, lời nói lại lộ ra ý tứ chế giễu:

- Ba mẹ ở nhà cưng chiều cậu như công chúa, có biết cậu ra ngoài cởi sạch đồ quyến rũ đàn ông không hả?

------------

Ưattpad_arthan_

Chương này hơi bị cháyyy

Bình Luận (0)
Comment