Nhan Tiểu Ngư trời sinh không phải là người thích nhận ân huệ, vội vàng khoát tay: “Không cần đâu, tôi tự bắt xe buýt đi, thời gian vẫn còn, đi đường chỉ mất ba mươi phút...."
Ông tài xế xua tay, đỡ mặt, bả vai hơi sụp xuống, mặt buồn bã như sắp rơi lệ: "Nhan tiểu thư, cô không hài lòng với tôi sao.... Phu nhân Chủ tịch khó hiếm khi đồng ý cho một người đã về hưu như tôi còn có thể đi đón Nhan tiểu thư, coi như một công việc để nuôi gia đình, một nhà già trẻ còn kêu than đợi tôi về nuôi sống. Mà tôi lại... lại... khiến cho Nhan tiểu thư thất vọng..."
Nói xong, gương mặt ông tràn ngập buồn phiền, đi đến hồ nước sâu ở quảng trường: “Tôi đã già lại còn vô dụng như vậy, không bằng biến mất còn hơn, không bằng chết đi còn hơn..."
Nhan Tiểu Ngư bị tình cảnh như vậy làm cho hoảng sợ, vội vàng kéo ông tài xế lại, sợ hãi nói: “Ông à, đừng đừng, ông ngàn vạn lần đừng coi thường mạng sống của mình, ai… ông xem… cháu đã sắp muộn giờ làm rồi, không bằng ông lái xe đưa cháu đi luôn đi, được chứ..."
"Nhan tiểu thư, về sau gọi tôi là chú An được rồi, trong xe có hợp đồng làm việc, sau khi ký hợp đồng xong, là tôi lập tức đưa cô đến cục cảnh sát." Vẻ mặt ông chú lập tức bình thường trở lại, cung kính ra dấu tay, giọng điệu chuyên nghiệp: “Xin mời lên xe!"
Sắc mặt thay đổi còn nhanh hơn so với lật sách.
Nhan Tiểu Ngư lên xe. Sau khi đọc hợp đồng xong, còn tiếp tục nghĩ ngợi... Tại sao cô lại có cảm giác ánh mắt của chú An này, nhìn người ta và cười mà cứ như không có ý tốt, đang đợi con cá mắc câu, rơi vào bẫy vậy!
~ ~ ~ ~ ~ ~
Vì không muốn rêu rao, nên Tiểu Ngư bảo ông chú tài xế cho cô xuống ở cách cục một con đường, vừa mới đến cửa cục cô đã thấy bộ mặt lo âu và tức giận của Giang Phàm.
"Nhan Tiểu Ngư." Giang Phàm như ăn phải thuốc nổ: “Thành thật khai báo, tối hôm qua đã đi đâu!"
Nhan Tiểu Ngư lập tức nghiêm mặt lại: “Đội trưởng, em thẳng thắn, em nghe lời, tối qua đến hạn ở nhà trọ, em đang tìm phòng, tối qua đi ký túc xá của Duy An."
"Tại sao anh gọi điện thoại lại không nhận?" Giang Phàm nhớ tối qua mình gọi điện cả đêm, chạy đến nhà trọ gõ cửa thì không thấy ai, bây giờ tìm người sắp phát điên rồi: “Không biết quy củ trong đội là luôn luôn phải mở điện thoại 24/24 không cho phép tắt máy sao? Em có biết hay không anh... toàn đội có nhiều người lo lắng cho em lắm không! Hả!"
Không nghĩ đến cô vừa biến mất một buổi tối, mà đã được cấp trên lo lắng như vậy...
Xã hội bây giờ thật sự quá ấm áp!