Rào!Rào!
Trong phòng tắm đầy bọt nước!
Bởi vì Thấu thiếu gia quá cao, Tiểu Ngư bị anh đè dưới thân, cả người nhanh chóng chìm dưới bồn tắm.
Cô không thích nước!
Khi Tiểu Ngư cảm giác mình sắp nghẹt thở, thì bàn tay giơ lên bắt được một vật cứng, bèn mượn lực trồi lên.
Lúc này cô cảm thấy bên hông căng thẳng sau đó có một lực mạnh mẽ ôm cô lên.
"Hô..."
Khi Tiểu Ngư ngoi đượclênmặt nước, mở mắt ra liền đối diện với một đôi mắt đàn ông nóng bỏng.
Đôi mắt màu đen đầy lửa dục.
"Anh... ưm…"
Tiểu Ngư lui về sau theo bản năng, nhưng còn chưa nói xong, vừa mới được thở ba giây đã tập tức bị hơi thở nóng bỏng của anh bao trùm lấy.
Nhất thời môi của cô, lưỡi của cô, không khí của cô, tất cả của cô đều bị hơi thở thơm ngát nóng bỏng bao lại, mê loạn mà giãy dụa.
Nam Cung Thấu thế mà lại hôn cô... hôn cô...
Đầu Tiểu Ngư hỗn độn, không biết vì thiếu không khí hay vì anh hôn cô, căn bản không thể suy nghĩ được gì, cũng không thể hô hấp, chỉ có thể mở miệng ra tiếp nhận không khí ít ỏi từ anh, tham lam mút vào, mặc cho anh xâm nhập đòi lấy...
Rất ngọt, mùi vị rất ngọt.
Cô chưa từng biết, khi hôn một người lại có thể làm cho tim mình đập nhanh đến thế, còn có hương vị…
Như anh túc.
Như đường ngọt.
Như độc dược...
Đây là mùi vị của Thấu thiếu gia
...
Nam Cung Thấu buông cô ra, Nhan Tiểu Ngư mở mắt.
Lần nữa chạm phải đôi mắt đen nhánh kia, lòng của Tiểu Ngư khẽ động, mấy mấy giây mà đã cuốn theo toàn bộ tâm trí của cô.
Đôi mắt này như Ngọc thạch, đen nhánh, chuyên chú.
Đúng vậy, chuyên chú, cặp mắt kia chăm chú nhìn cô, không dời đi, giống như tấm lưới, trói chặt cô, không cho cô cơ hội thở dốc.
"Nhan tiểu Ngư." Anh gọi nhỏ: “Buông tôi ra."
Tiểu Ngư còn đang chìm vào nụ hôn của anh, ánh mắt của anh, nghe anh nói không khỏi ngẩn ngơ, vì vậy cô nhìn xuống tay mình.