Đêm đến, vì công việc nặng nhọc nên đến lúc gần mười giờ, Thấu thiếu gia cả người cát bụi phong trần cùng với gương mặt đầy mệt mỏi mới đi vào phòng khách của biệt thự.
Chú An thấy anh về lập tức đi ra đón, trên mặt đầy quan tâm nói: "Thiếu gia phải lo liệu việc công ty, lại phải điều hành công ty mới mở thành phố D, lại còn phải kiểm tra việc sản xuất bom mini nữa, quá vất vả, có cần tôi yêu cầu trung tâm điều động vài người đến giúp một tay hay không?"
"Không cần đâu chú An.” Thấu thiếu gia trả lời chú An, giọng nói ôn hòa như người thân trong nhà: “Để tôi xử lý là được rồi."
An Ngôn biết tính tình của Nam Cung Thấu nên cũng không khuyên nữa, nhận lấy áo khoác anh cởi ra, nói: "Được, thiếu gia, tôi đi gọi Nhan tiểu thư."
Thấu thiếu gia đáp một tiếng liền chậm rãi bước đên bên cạnh ghế salon, suy nghĩ chuyện vũ khí của căn cứ Nam Cung trung tâm, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.
Lúc này, bên kia truyền đến giọng chú An gọi Nhan Tiểu Ngư. Tiếp theo, phòng khách vang lên tiếng cửa cót két chuyển động một cái, sau đó Tiểu Ngư đi tới với giọng nói đứt quãng cùng tiếng ngáp của cô truyền đến. Hiển nhiên, khi nhìn thấy người nào đó ngồi trên ghế salon thì động tác theo thói quen liền cứng ngắc lại.
"Nhan tiểu thư, thiếu gia đã trở lại, cô mang bữa ăn tối đã chuẩn bị xong lên đi chứ?" Chú An hạ giọng nhắc nhở.
"Sao, bữa ăn tối?" Giọng nói Nhan tiểu thư đầy hoảng hốt và lúng túng.
"Đúng vậy, bữa ăn tối.” Chú An tiếp tục có lòng nhắc nhở: “Nhan tiểu thư, đã muộn lắm rồi, thiếu gia bận chuyện công việc mệt nhọc cả một ngày, vào lúc này cũng nên ăn tối thôi."
"A..." Giọng nói Nhan tiểu thư khiếp sợ: “Bữa ăn tối... Là muốn tôi chuẩn bị sao?"
Chú An đứng ở trước cửa phòng khách ngẩn ra, lập tức nhìn Nhan Tiểu Ngư không biết phải nói gì, ánh mắt hết sức thương xót nhắc nhở cô —— thiếu gia rất chú trọng ăn uống ba bữa, ăn chậm một lát cũng không vui. Tôi nói, Nhan tiểu thư à, không phải là vừa đúng dịp cô không chuẩn bị rồi phải không?
Nhan Tiểu Ngư tiếp thu toàn bộ tin tức trong mắt chú An, gương mặt cô cứng đờ.
Cô quay đầu nhìn thiếu gia nào đó với biểu tình đang đói không thể nhịn được ngồi trên ghế salon kia, thậm chí trên gương mặt tuấn tú đã hơi biến thành màu đen, nhất thời cô muốn rơi nước mắt.
Tại sao cuộc đời của cô chỉ mới lén lút lười biếng một lần mà lại lập tức bị bắt tại chỗ như vậy chứ? Còn ở trước mặt vị Thấu thiếu gia này, cuộc đời cô lại càng không may mắn thêm một chút rồi!
Tiểu Ngư nhanh chóng làm động tác đừng lên tiếng với chú An, tính toán chuẩn bị một chút thức ăn đơn giản để bê lên, ứng phó trước, cô giơ chân lên rón rén đi tới phòng bếp.
"Đơn giản qua loa thì vẫn chậm có đúng không? Nhan tiểu thư, cuộc sống làm trợ lý này của cô ngược lại rất thoải mái nhỉ?"
Thấu thiếu gia không lạnh không nhạt lên tiếng chất vấn, giọng nói từ phía trước truyền tới cũng khiến cho Nhan tiểu thư mới chỉ đưa chân ra nửa bước phải dừng lại.
Vị đại ca này, anh biết đọc suy nghĩ hay là sau lưng có mắt vậy, nếu không làm sao anh phát hiện tôi đúng lúc như thế?
Thấu thiếu gia quay đầu, liếc nhìn đầu tóc rối bù và gương mặt béo mập còn hằn vết đè trên gối của Nhan tiểu thư, lạnh nhạt hỏi: "Nhan tiểu thư, là nhà Nam Cung đãi ngộ quá kém hay cô đang bất mãn với tình trạng hiện nay, cho nên cô cố ý chống đối để thiếu gia tôi đây tăng lương cho cô đúng không?"
Nhan tiểu thư lắc đầu: “Không phải."
"Như vậy, ai nói với cô nhiệm vụ của trợ lý chính là ngủ cả ngày?” Thấu thiếu gia dựa lưng vào ghế sa lon, trong đôi mắt anh lộ vẻ lười biếng và có chút lạnh lẽo: “Hay là nói, cô đang tỏ thái độ bất mãn với tôi?"
Bởi vì xử lý chuyện công ty cả một ngày nên giọng nói của Thấu thiếu gia hơi có vẻ mệt mỏi. Tuy có một chút chế nhạo nhưng anh tự nhận là mình đã cực kỳ bình tĩnh ôn hòa mà chất vấn cô.
Nhưng khi đến tai đồng chí Nhan Tiểu Ngư, hết lần này tới lần khác cô đều nghe được sát khí tràn ra!