"Em nói, anh ta gọi điện thoại hỏi em chị thích ăn cái gì? Còn
là, tự mình gọi điện thoại hỏi em?"
“Đúng vậy!" Duy An gật đầu.
Tiểu Ngư hốt hoảng, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên. Dường như đã nghĩ ra
một vài chuyện, sau đó cô ôm mặt, nơi nơi phẫn uất lẩm bẩm: “Quá âm hiểm, quá
xảo trá, lại dám lấy thức ăn cao cấp bán bên ngoài để thiết kế cái bẫy, lấy
thức ăn ngon cám dỗ để mình nhảy vào cái hố..."
May là cô mơ màng lại chợt thông minh một cái, không bị mắc lừa!
"Chị, Nam Cung tổng tài người rất tốt, cách nói chuyện lại rất
ôn hòa.” Duy An nghe cô lẩm bẩm, nghiêm mặt khuyên: “Lần đó trong điện thoại,
anh ấy còn hỏi em rằng, nhà họ Nhan chúng ta gả con gái có hạn chế đối tượng
của gia đình hồng quân đặc thù hay không, em nói không có, Nam Cung tổng
tài liền cảm ơn em, nói sau này sẽ quan tâm nhiều hơn rồi cúp điện thoại. Em
thấy anh ấy thật sự nghiêm túc với chị, còn chị mỗi lần thấy anh ấy
cũng có biểu hiện hốt hoảng, đỏ mặt tim đập, chắc cũng là ấn tượng với anh
ấy cũng không tệ, không bằng..."
"Ai hốt hoảng! Ai đỏ mặt tim đập!"
Tiểu Ngư như bị sét đánh gào lên một tiếng, sau đó bất ngờ đứng
bật dậy, cầm túi lên, dùng tốc độ như trâu điên Amazon lao ra khỏi quán
cơm, cô chạy đến bên cạnh con sông
nhỏ cách đó không xa, đứng trong gió thổi xào xạc, nhìn dòng nước
tự xét lại mình——
Biểu hiện hốt hoảng, đỏ mặt tim đập, gả con gái, sau này sẽ quan tâm
nhiều hơn.
Có ý gì? Chẳng lẽ ở trong mắt Thấu đại thiếu gia, bọn họ đã là người
yêu của nhau? Chẳng lẽ từ lúc vừa mới bắt đầu Thấu đại thiếu gia đã
quyết định lừa gạt ép buộc mình, cho nên mới thiết kế các loại bẫy để
mình nhảy vào?
Không thể nào không thể nào không thể nào, cô còn chưa cân nhắc kỹ mà,
cô căn bản không muốn có quá nhiều liên hệ với xã hội đen đâu, cuộc đời
cô vẫn còn có vô số tiểu huy hoàng đang chờ thực hiện đó, cô làm sao có thể
một lần sảy chân để ngàn đời hối hận mà bước vào đầm lầy của
Thấu thiếu gia chứ...
"Chị ——!"
Sau khi Duy An trả tiền cơm liền đuổi theo, đứng ở sau lưng Tiểu Ngư,
vịn bả vai cô thở hồng hộc: “Đừng... lo lắng... nếu như ông nội... phản đối...
chị và Nam Cung... tổng tài... em sẽ... sẽ ủng hộ... chị..."
Tiểu Ngư nhìn em gái mình đang cố hết sức để bày tỏ mong ước
thì nội tâm cô không khỏi mãnh liệt tan vỡ—— Cô em Duy An, em tính sai trọng
điểm rồi đó!
@@@@@@@
Lòng Nhan Tiểu Ngư rối như tơ vò, trở về Nam Cung biệt thự, trên đường
đi vẫn luôn xoay chuyển một loạt các ý nghĩ ngổn ngang làm đầu cô muốn
nổ tung ra.
Cô đi vào biệt thự, thấy xe của Nam Cung Thấu không đỗ ở nhà để xe
thì mới thở phào nhẹ nhõm, xoa mồ hôi trên trán một chút rồi đi vào phòng
khách biệt thự.
Lúc cô đi trên đường tắt bên cạnh nhà để xe, cô nghe được người giúp
việc được thuê theo giờ của biệt thự Nam Cung tới quét dọn và rửa xe
đang dùng tiếng Trung không thông thạo cùng tám chuyện——
"A Hoa, cô có biết sáng sớm hôm nay, lúc tới phiên tôi tới quét dọn
đã gặp đại thần rồi không?"
"Đại thần đại thần!"
"Ông chủ thật là đẹp trai, thật là cao, lại vô cùng có tiền,
sáng sớm hôm nay lại còn đang nấu cơm! Nấu cơm đó ——!"
"Woa, ông chủ thật là biết cách chăm sóc người khác, nhất định
là anh ấy đang nấu cơm cho người vợ thông minh xinh đẹp vô cùng hạnh
phúc của mình phải không?"
"Không phải đâu! Sáng sớm hôm nay lúc ông chủ nấu cơm, tôi đã
nghe được anh ấy nói chuyện điện thoại với em gái, anh ấy nói là nấu
cơm cho một khúc củi mục!"
"Hả... A Hoa, ý của đại thần là sao?"
"Không biết ư, tôi nghe nói trong biệt thự này có một khúc củi mục,
thừa dịp ông chủ không có ở đây, chúng ta cùng đi tìm xem một chút đi..."
"Được đó được đó!"
Hai người giúp việc theo giờ sung sướng đi tìm củi mục!
Củi mục chân chính hóa đá đứng ở giữa sân đến mức sắp bị nứt ra.
Nấu cơm...
Thấu đại thiếu gia nấu cơm?
Chương 91: Thử súng.