Editor: Ngạn Tịnh.
Chú An tiếp tục tốt bụng khuyên: “Nhan tiểu thư, chuyện từ chức, tôi
không làm chủ được, nếu cô thật sự không muốn làm, thì trực tiếp đi tìm thiếu
gia mở lời. Chỉ là, tôi muốn nói trước cho cô biết, trong nhà Nam Cung, luôn
luôn, cho dù anh em ruột, cũng phải tính toán rõ ràng, thiếu nợ phải trả là
chuyện thiên kinh địa nghĩa. Chỉ là, nhà Nam Cung đối đãi với mọi người, vẫn là
ưu đãi hơn những gia tộc khác. Thiếu nợ, nếu thật sự không trả được, tôi nhớ điều
kiện tốt nhất hình như là... Mười vạn một ngón tay, 30 vạn một cánh tay, 50 vạn
một chân, 100 vạn bán thân bất toại, ba trăm vạn một cái mạng, năm trăm vạn chết
không toàn thây... Đại khái chính là như vậy thôi...”
Nhan Tiểu Ngư nghe chú An kể lại thì lệ rơi đầy mặt. Chú An, chú đã nói
như vậy, cháu làm sao còn gan dám tới trước mặt tên thiếu gia kinh khủng đó đòi
từ chức nữa?”
Lúc này, phía trên cầu thang, chợt truyền tới tiếng bước chân chậm rãi.
Nghe tiếng bước chân, Nhan Tiểu Ngư nhanh chóng nhận ra là vị thiếu gia
tôn quý kia đang xuống lầu, da đầu lập tức căng lên theo thói quen, quay đầu lại
khiếp đảm liếc mắt nhìn Thấu thiếu gia, người mặc chỉnh chu, quyến rũ bắn ra bốn
phía. Rồi lại vội vã rụt đầu, trốn trong góc ghế salon, yên lặng cầu nguyện.
Không thấy mình, không thấy mình, Thấu thiếu gia không phải người, không thấy
được mình...
Thấu thiếu gia nhìn bộ dáng đà điểu của cô, không khỏi im lặng rồi lại
vui mừng. Con cá nhỏ này, rốt cuộc muốn sợ anh tới bao giờ?
Cũng vẫn không lên tiếng, đi thẳng tới trước mặt cô, cúi đầu nhìn xuống
cô, ánh mắt chứa ý cười.
Bạn học Tiểu Ngư bị anh nhìn chằm chằm cả người run lên, tóc gáy dựng thẳng,
nhưng cũng không dám lộn xộn, không thể làm gì khác hơn là không ngừng kêu gào ở
trong lòng... Vì sao, vì sao anh còn chưa đi! Tôi cũng cũng không phải là TV,
dù nhìn chằm chằm thế nào cũng không ra hiệu quả 3D đâu!
“Nhan tiểu thư.”
Thiếu gia đột nhiên lên tiếng, ném một vật tới trước mặt cô: “Đưa tôi tới
công ty, cô lái xe.”
Nhan Tiểu Ngư cầm vật kia lên, nhìn thì chính là chìa khóa chiếc xe
Bugatti Veyron nổi tiếng trị giá hơn ngàn vạn, nhớ tới mấy chữ chỉ có hai người
ở riêng với nhau, bàn tay nhỏ bé lại run lên, vô cùng khẩn trương.
- --------
Đoạn đường này, cô chạy cực kỳ chậm.
Chậm đến mức.... Ngay cả một ông lão đang đạp xe đạp, cũng nhịn không được
dừng lại, tức giận kêu lên: “Chiếc xe đắt giá như vậy, thế mà tốc độ lại như
rùa bò. Mẹ nó, là tên thiếu não nào đang lái xe khoe của thế hả!”
Nhan Tiểu Ngư bị chửi là thiếu não, mặc dù chân mày vô ý thứ nhíu lại,
nhưng vẫn kiên trì tốc độ không thay đổi, cầm chắc tay lái, vững vàng an toàn
mà đi.
Cô nhìn qua gương chiếu hậu trên xe, thấy Thấu thiếu gia vẫn một mực cúi
đầu nhìn văn kiện thì cảm giác khẩn trương trong nháy mắt tăng gấp mười lần,
ngay cả lòng bàn tay đang cầm tay lái cũng chảy mồ hôi ròng ròng.
Nếu như vị làm người áp lực này xuống xe, như vậy xe liền có thể chạy nhẹ
nhõm hơn rồi---- Bạn học Ngư bắt đầu ảo tưởng tự mình lái xe tiêu sái đi dạo bờ
biển của mình...
Tích tích tích----! Tích tích tích----!
Bên trong xe, đột nhiên vang lên tiếng thông báo.
Tiểu Ngư cả kinh, lập tức đề phòng, trợn to mắt nhìn về phía trước, hoảng
sợ nói: “Chuyện gì, chuyện gì xảy ra, xảy ra chuyện gì...”
Thấu thiếu gia ở phía sau lạnh lùng nhìn động vật đơn bào này một cái,
giơ tay nhấn xuống màn hình sau ghế, mặt không tỏ vẻ gì mở máy truyền tin ra.
Thì ra là trò chuyện webcam.
Bạn học Nhan nhận thức được vừa rồi mình có bao nhiêu mất thể diện,
không khỏi rụt người một cái, yên lặng.