“Mọi người đều ở đây sao?” Phong Linh lắc lắc eo nhỏ đi tới, phía sau là Vấn Xuân cùng Sơ Hạ, trên mặt mỗi người đều giữ nụ cười.
Bảo Bảo vẫn đội mũ da, mặc quần yếm như trước.
Sau sự xuất hiện của bốn người, nụ cười trên mặt Châu Châu rõ ràng hơi ngưng lại. Nàng chỉ là muốn chọc tức Phong Tam Nương một chút thôi, thật không nghĩ đến nàng lại thực sự tới.
Dạ Vô Hàm nghiêng người nhìn, ôm Hinh Nhi tiến lên nghênh đón: “Ngủ đủ rồi à?” Lời nói khó nén nổi vài tia buồn bã, nhớ tới chuyện tối hôm qua bị nàng đuổi ra cửa, tự ái của hắn đang gầm thét.
“Cũng được, chỉ là cái giường hơi cứng.” Phong Linh giả bộ phóng mị nhãn, khiến Bảo Bảo sợ run cả người.
Nhìn thấy Bảo Bảo, khuôn mặt Hinh Nhi đỏ lên, lắc lắc cánh tay Dạ Vô Hàm, ý bảo muốn xuống. Dạ Vô Hàm để Hinh Nhi xuống, dặn dò bà vú mấy câu rồi lôi Phong Linh sang một bên.
“Làm gì thế? Sợ ta quấy rối à?” Phong Linh liếc hắn một cái, cầm một khối điểm tâm lên trực tiếp nhét vào miệng.
Dạ Vô Hàm ngó ngó nàng, dùng ngón tay lau đi mảnh vụn điểm tâm dính bên mép nàng, động tác tự nhiên thân mật. Phong Linh sửng sốt một lúc, hắn liền cười kéo nàng ngồi xuống, đưa một ly trà cho nàng, chậm rãi nói: “Hôm nay có lẽ không thích hợp nói chuyện, nhưng có một số việc nếu như không nói cho nàng biết, ta sẽ kìm nén đến nổi điên mất.”
Nàng thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”
“Chuyện có liên quan đến sáu năm trước.”
“Sáu năm trước?” Phong Linh cau chặt mày, “sáu năm” là từ khá nhạy cảm, nàng không đoán ra hắn muốn nói gì.
Dạ Vô Hàm rũ hai mắt xuống, lẳng lặng ngồi đó, “Sáu năm trước, khi ta trở về từ chiến trường, một đêm kia…”
Mấy từ đơn giản của hắn khiến nét mặt Phong Linh từ tò mò đến kinh ngạc, rồi chuyển sang khiếp sợ. Miếng bánh ngọt trong tay rơi xuống đất, bị A Hoàng chiếm được tiện nghi.
Dạ Vô Hàm vẫn luôn nhìn chòng chọc nàng, không bỏ qua bất kỳ biến hóa nào trên khuôn mặt nàng. Cuối cùng, hắn nói: “Ta từng nghĩ, có thể Hinh Nhi không phải nữ nhi của ta, nhưng…” Hắn dừng lại, bình tĩnh nói: “Con bé không thể nói chuyện, là bởi vì ta.”
“Có ý gì?” Phong Linh thẫn thờ ngẩng đầu.
Dạ Vô Hàm mân môi dưới, nói: “Tam nương, một đêm kia, có phải nàng…”
Trí nhớ liên quan đến đêm hôm đó như thủy triều vọt tới…
Thử hỏi, mập như Nhiếp Tố Tố, kể cả có đưa tới cửa tặng khôn, nam nhân nào có dũng khí tiếp nhận? Cho nên, nàng uống sau, đối phương cũng là thần trí mơ hồ!
Cùng là ban đêm, chuyện như vậy xảy ra, nhưng cả nam và nữ đều không biết.
Phong Linh rối loạn rồi, nàng vỗ vỗ trán, giống như đang trong mộng: “Nơi này thật ngột ngạt, ta đến bên kia hít không khí thoáng mát một chút.”
Nàng vừa định đi, Dạ Vô Hàm lại đứng lên kéo lại. Phong Linh nghiêng đầu, chân mày nhíu lại với nhau, hắn tiến lại gần ánh mắt sáng quắc, nhìn nàng chằm chằm: “Ta nói cho nàng những điều này, chỉ à muốn nàng biết, Hinh Nhi được thụ phong là Quận chúa, không liên quan đến bất luận kẻ nào! Ta không hy vọng nàng đoán mò, càng không muốn nàng không vui! Ta không quan tâm nữ nhân đêm đó có phải là ngươi hay không, cũng không cần biết Bảo Bảo đến tột cùng là nhi tử của người nào, ta thật sự nghĩ muốn giữ nàng lại cạnh ta! Ta biết rõ, nhốt nàng không được, ta lại không bỏ được, cho nên ta hi vọng nàng có thể cẩn thận suy nghĩ một chút…”
Tim Phong Linh đập thình thịch, có chút luống cuống đẩy tay hắn ra: “Nghĩ cái gì? Ta không hiểu ngươi nói cái gì, ta muốn… Ta muốn đi hóng mát một chút, ngươi đừng đi theo!”
Dạ Vô Hàm không nói thêm gì nữ, bởi vì nàng đã thoát ra xa. Hắn biết, nàng cần thời gian để tiêu chuyện này.
Chạy vào trong tiểu hoa viên, Phong Linh vỗ ngực một cái, hai mắt trợn tròn không thể tin được.
Hắn nói, nữ nhân đêm hôm đó, có thể là mình?
Là như thế phải không?
Nhưng có thể sao?
Khả năng là bao nhiêu?
“Này, không ngờ ngươi thật sự có biện pháp! Làm sai để thuyết phục Vương huynh ra ngoài được thế?” Vai chợt bị vỗ một cái, quay đầu nhìn lại, gương mặt tuấn tú của Dạ Dập Tuyên phóng đại ngay trước mắt.
“Đừng để ý tới ta, phiền lắm!”
Vốn còn muốn giễu cợt nàng mấy câu, nhưng nhìn bộ dáng nhíu chặt mày của nàng, Dạ Dập Tuyên ngẩn ra: “Sao thế?”
“Không có gì.” Phong Linh phiền não phất phất tay.
“Phong Tam Nương cũng có lúc phiền lòng sao?” Dạ Dập Tuyên lắc đầu bật cười, sau đó ngồi xuống ghế đá bên cạnh, vắt chéo chân: “Nói đi, lại gây ra chuyện gì rồi, nói với Tuyên ca ca một chút đi.”
Phong Linh định mắng hắn mấy vâu, nhưng nghĩ lại, lại ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh hắn: “Này, Tiểu Tuyên tử, ngươi nhớ đêm Dạ Vô Hàm xuất trinh trở về không? Là sáu năm trước đó?”
“Sao?” Dạ Dập Tuyên cảnh giác liếc nhìn nàng: “Ngươi nghe được chuyện gì? Là gia khỏa không muốn sống nào lắm mồm?”
“Vương huynh của ngươi.”
“A, vậy thì thôi.”
Phong Linh hoàn toàn coi hắn như tỷ tỷ tri tâm để bày tỏ, cuối cùng đành bất đắc dĩ than thở: “Nếu như chuyện thực sự là như vậy, vậy ta và Bảo Bảo phải chịu khổ mấy năm nay thì tính sao? Bởi vì không biết mà cùng hắn XXOO, ngược lại bị đuổi ra khỏi vương phủ. Mấy năm này, một mình ta mang theo đứa bé phiêu bạc ở bên ngoài. Cũng may Bảo Bảo rất hiểu chuyện, hòa đồng đến ta cũng phải ngạc nhiên. Ngoài miệng hắn không nói gì, nhưng ta biết rõ, thấy những đứa trẻ khác được cha thương, tiểu tử này luôn rất hâm mộ…”
Dạ Dập Tuyên yên lặng lắng nghe, khi hắn thấy trong mắt nàng đọng nước mắt thì trái tim không hiểu sao trở nên đau xót. Hắn đột nhiên có một loại kích động, rất muốn đem nữ nhân thích giả bộ kiên cường này ôm vào ngực, an ủi nàng: “Không phải khổ sở, không cần đau lòng, có ta ở đây, mọi chuyện sẽ tốt thôi.”
“Hiện tại, chúng ta cũng đã quen với cuộc sống như thế, nhưng hắn lại nói với ta, một đêm kia có vô hạn các loại khả năng có thể xảy ra. Đây thì coi là gì, giải thích với ta?”
Bỗng chốc, nàng bị ôm thật chặt vào ngực.
Phong Linh ngây ngẩn cả người, nháy nháy mắt: “Tiểu Tuyên Tuyên, ngươi…”
“Không cần nói!” Dạ Dập Tuyên xiết chặt lông mày, gương mặt đẹp trai tràn đầy đau lòng, giống như thề son sắt mà nói: “Mặc kệ tương lai có xảy ra chuyện gì, ta sẽ luôn bên cạnh ngươi! Ngươi không hợp với nước mắt, đem nó lau khô.”
“Tiểu Tuyên Tuyên…”
Phong Linh không nghe lời hắn, ngược lại không thể không chế được để mặc cho nước mắt chảy, trong miệng oán giận: “Đáng ghét… làm sao ngươi tốt như vậy? Thật không giống tác phong của ngươi, ghét, ta vất vả trang điểm, hiện tại thì phí rồi…”
Dạ Dập Tuyên buông nàng ra, móc khăn ném cho nàng: “Mau lau đi, vốn là không xinh đẹp, hiện tại càng khó coi.”
“Biến, ta không biết đẹp đến mức nào!” Phong Linh nhận lấy, thận trọng lau lệ ở khóe mắt, đột nhiên kêu “Ai nha”, ngẩng mặt lên: “Thảm, lông mi rơi vào mắt rồi.”
“Nói ngươi đần, ngươi còn cổ động thêm.” Dạ Dập Tuyên quở trách mấy câu rồi nhẹ nhàng bưng mặt của nàng: “Đừng động, ta lấy ra cho.”
“A.” Phong Linh ngẩng đẩu, nhắm mắt lại…