Phong Linh chạy ra thì nhìn thấy Dạ Tàn Nguyệt đang níu lấy một tiểu thái giám, một tay đặt trên cổ của hắn. Nàng nhìn kỹ lại thì tên tiểu thái giám đó chính là Tiểu Quý Tử.
Cậu ta sợ đến nỗi sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy. “Thái, thái tử.......”.
Ánh mắt Dạ Tàn Nguyệt run lên, khoảnh khắc đó hắn như ác ma. Phong Linh thấy tay phải của hắn sắp đập xuống thì không kịp nghĩ ngợi gì vội vàng chạy tới nắm chặt tay của hắn. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi tỉnh táo lại một chút đi!”.
Ánh mắt từ từ rời đi, rơi trên người nàng, lạnh lùng như vậy, tàn nhẫn như vậy nhưng trong ánh mắt đó mơ hồ ẩn chứa một nỗi đau. Một nỗi đau mà hắn không thể nói rõ, một nỗi đau mà nàng không lý giải được.
“Thái tử phi, ngài cứu nô tài với......”. Ánh mắt Tiểu Quý Tử tội nghiệp nhìn chằm chằm vào Phong Linh.
Dạ Tàn Nguyệt lại nghiêng đầu sang chỗ khác, lạnh lùng nhìn hắn ta làm người ta không thể phát hiện trong đôi mắt thần bí hiện lên tia sát ý. Thị vệ, thái giám, cung nữ đứng bốn phía xung quanh nhưng không ai dám tiến lên. Trước kia thái tử ngu nhưng bây giờ thái tử điên rồi, ai dám tiến lên?
Phong Linh cắn răng, nhìn hắn nói một cách chân thành. “Xin lỗi, ta không nên nói như vậy, ta biết đó là kinh nhờn sự tôn nghiêm của ngươi, ta nhận lỗi với ngươi. Nếu như ngươi vẫn còn giận thì trút lên người ta đây này, ta đảm bảo sẽ không oán hận nửa câu......... Dạ Tàn Nguyệt, ngươi thả hắn ra có được không?”.
Có lẽ lời nói của nàng đã đả động đến hắn hoặc là hắn đã khôi phục lại được một chút lý trí. Dạ Tàn Nguyệt thu lại lệ khí, hắn nhìn nàng không chớp mắt.
Phong Linh không dám thả lỏng người, cố gắng tỏ vẻ hữu nghị với hắn, nở một nụ cười thân thiết, giọng nói dịu dàng. “Bây giờ ngươi từ từ, từ từ buông hắn ra.......”.
Dạ Tàn Nguyệt nhìn nàng, nở nụ cười.
Đó là một nụ cười hút hồn câu phách, cực kì yêu nghiệt.
Phong Linh không cảm thấy sát ý của hắn, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Những chuyện xảy ra tiếp theo làm mọi người kinh hãi.
Đột nhiên Dạ Tàn Nguyệt dùng sức, Tiểu Quý Tử không tin được trợn to cặp mắt, từ từ, đầu hắn vô lực, nghỉu xuống......
“A!!!!”. tiếng thét chói tai nổi lên khắp bốn phía, không ai dám ở lại đây, tất cả đều chạy trối chết.
Phong Linh quên phản ứng, quên thét chói tai, càng quên không chạy trốn, nàng cứ đứng ngơ ngác ở đó.
Nàng đứng rất gần với hắn, thậm chí nàng còn nghe được tiếng “răng rắc” khi cổ Tiểu Quý Tử bị vặn gãy......
Dạ Tàn Nguyệt buông tay ra mặc kệ cho Tiểu Quý Tử ngã trên đất. Từ đầu đến cuối mắt hắn ta đều mở to giống như không tin được sự thật trước mắt.
Trong ống tay áo của Dạ Tàn Nguyệt có một châm nhọn như ẩn như hiện........
Sau khi thần kinh nàng hết kinh ngạc, Phong Linh đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Hắn ta là kẻ điên! Hắn ta là một kẻ không hơn không kém kẻ điên!
Nhưng nàng chưa chạy được mấy bước thì Dạ Tàn Nguyệt kêu lên một tiếng. “Tam Nương........”. Giọng nói đó mềm yếu, vô lực.
Không biết nàng bị quỷ thần xui khiến thế nào, nàng dừng lại, quay đầu.......
Dạ Tàn Nguyệt khổ sở ngồi trên mặt đất, máu tươi chảy xuống theo khóe miệng, hắn nhìn nàng, đưa tay ra. “Nàng đừng đi....... Nàng đừng bỏ ta lại............”.
*^^^^^Tiểu Ngũ phân cách tuyến^^^^^*
Phong Linh nhìn người đang nằm trên giường hai mắt nhắm chặt, tự nói với mình là nàng bị điên rồi. Khi nàng nhìn thấy hắn như vậy thì nàng cũng không bỏ về mà còn dìu hắn về phòng, gọi ngự y đến!
Nàng gõ vào đầu của mình, không ngờ bệnh ngu cũng có thể lây được. Mới ở với hắn có một ngày mà nàng đã bị lây bệnh rồi!
Sau khi ngự y chuẩn đoán bệnh xong đi đến trước mặt nàng. “Bẩm thái tử phi, thái tử điện hạ bị trúng độc!”.
“Trúng độc?”. Phong Linh cũng không rảnh mà so đo câu “thái tử phi kia” mà nàng bị hai chữ “trúng độc” hấp dẫn toàn bộ chú ý.
“Đúng vậy, theo như thần chuẩn đoán, độc tính ở trong cơ thể cũng khoảng ba bốn canh giờ”.
“Cái này...... Vậy là khoảng nửa đêm qua sao?”. Phong Linh vội vàng hỏi lại. “Vậy độc của hắn có thể giải không? Hắn có gặp nguy hiểm không?”.
“Xin thái tử phi yên tâm, độc mà thái tử điện hạ trúng phải không phải là độc dược trí mạng, vi thần đã cho ngài ấy uống thuốc, chỉ cần ngài ấy nghỉ ngơi vài ngày là khỏi hẳn”.
“A”, Phong Linh gật đầu, “Cảm ơn ngươi, ngự y đại nhân”.
Sau khi ngự y rời khỏi, một mình Phong Linh ngồi trong phòng suy nghĩ, chân mày nhíu chặt lại. Tại sao Dạ Tàn Nguyệt lại có thể trúng độc được? Là do ngoài ý muốn? Hay là có người làm hại hắn? Nửa đêm hôm qua nàng vẫn luôn ở cùng với hắn, nếu như có người làm gì thì tại sao nàng lại không bị làm sao?
Chẳng lẽ vừa rồi hắn nổi điên giết người có liên quan đến độc dược này?
“Hoàng hậu nương nương giá lâm!”.
Nghe thấy tiếng này, Phong Linh muốn chửi đổng, nàng ta đúng là giỏi đánh hơi, sớm không đến muộn không đến mà lựa đúng lúc xảy ra chuyện!
Diêu Ngọc cười lạnh đi tới!
Phong Linh cũng lười phải ứng phó với nàng ta, hỏi thẳng vào vấn đề. “Hoàng hậu, nếu như ngài có việc tìm ta thì rất xin lỗi, ngài cũng thấy rồi, thái tử đang bị như thế này, ta không thể bồi ngài được”.
Đôi mắt đẹp của Diêu Ngọc thoáng nhìn, cười khẽ. “Từ xưa đến nay, Thanh Nhạc cung luôn yên tĩnh, chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng ngươi mới chỉ đến đây có một ngày thôi mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi!”.
Phong Linh nhướn mày, trong lòng nàng có dự cảm xấu. “Hoàng hậu nương nương, ngài có ý gì?”.
“Hừ”, Diêu Ngọc hừ lạnh một tiếng, liếc qua người đang nằm bất tỉnh trên giường rồi nói. “Ngự y nói, thời gian mà thái tử trúng độc là đêm hôm qua. Ta đã nghe các nô tài nói đêm qua thái tử và ngươi ở cùng nhau”.
Phong Linh nghe được lời của nàng ta thì toàn thân lạnh lẽo. Nàng biết nếu như nàng là Diêu Ngọc chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội đưa nàng vào chết!
Phong Linh cố gắng duy trì bình tĩnh, “Hoàng hậu nương nương, sự thật thế nào thì cần phải chờ thái tử tỉnh lại mới có thể biết được!”.
Diêu Ngọc đột nhiên cười ha ha, “Phong Tam Nương, đến nước này rồi mà ngươi vẫn còn muốn ngụy biện à?”. Ánh mắt nàng ta bỗng nhiên lạnh lẽo như đao, hét to, “Người đâu, bắt hung thủ hạ độc thái tử lại”.
Tiếng nói vừa ngưng, cấm quân lập tức đi vào ấn Phong Linh xuống. Phong Linh thấy vậy thì biết Diêu Ngọc đã chuẩn bị tốt tất cả mọi chuyện. Phong Linh nổi giận. “Hoàng hậu cho dù ngươi muốn hãm hại ta thì cũng phải đưa ra bằng chứng!”.
“Chứng cớ à?”. Diêu Ngọc cười gằn, nhỏ giọng nói. “Bổn cung muốn hãm hại ngươi, thì sao nào? Phong Tam Nương, không phải là ngươi có Đế hậu chi tướng sao? Hừ hừ, bổn cung sẽ cho ngươi tiến điện Diêm Vương làm Hậu”.
Lòng Phong Linh nguội lạnh, nàng không giãy dụa nữa mà cả người an tĩnh lại.
Nàng nhìn chằm chằm vào Diêu Ngọc, cười quỷ dị một tiếng. “Nếu như ta thật sự có Đế hậu chi tướng thì ta tin rằng ngươi sẽ không hại chết được!”.
Diêu Ngọc chấn động, lời của nàng ta chạm đến chuyện cấm kị của nàng.
“Mau dẫn xuống! Mau đưa nàng ta đi! Bổn cung muốn đích thân thẩm vấn nàng ta! Phong Tam Nương! Ngươi không chạy thoát được khỏi bàn tay của bổn cung đâu!”.
Phong Linh khinh miệt nhìn nàng ta, thẳng lưng mà đi.
Vừa ra khỏi vừa thì vai nàng rụt xuống.
Xong đời rồi, lần này nàng chắc chắn xong đời rồi! Nhất định lần này nữ nhân này muốn đẩy nàng vào chỗ chết, làm sao bây giờ? Ai đến cứu nàng?
Dạ Vô Hàm, ngươi đang ở đâu?