Phong Linh chạy trối chết trong sân, chạy loạn cả lên.
“Dạ, Dạ Tàn Nguyệt, ngươi đừng tới đây……. Ta với ngươi không cừu không oán, ta cũng chưa từng hại ngươi…. Lúc đó ta rời khỏi hoàng cung ta không ngờ là ngươi sẽ chết, thật đó! Xin ngươi hãy tin tưởng ta….. Cứu mạng! Cứu mạng!!”.
Nàng vừa ngẩng đầu lên thì Thần Hoàng như quỷ, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng. “Bây giờ nói những lời này còn hữu dụng sao?”. Hắn hỏi.
“Dạ đại thần, Dạ đại tiên! Ngài đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với loại vô danh tiểu tốt như ta đây……….”. Phong Linh run rẩy đến nỗi suýt nữa thì xương cũng rời rạc ra hết, hắn nói đúng, nàng đang sợ, nàng sợ bởi vì cảm thấy hổ thẹn trong lòng. Khi nàng nhớ đến ánh mắt bất lực đó làm nàng cảm thấy nàng là người không có nghĩa khí.
“Bây giờ nàng đang hối hận sao?”. Thần Hoàng nhìn nàng, cười như không cười.
Phong Linh đứng đó, không dám ngẩng đầu lên, một lúc sau nàng mới gật đầu một cái, sau đó lại lắc đầu. “Ta giống như một quả bóng bị nhóm người cổ đại đá tới đá lui. Lúc vui vẻ thì mọi người tranh nhau đoạt lấy, lúc mất hứng thì lại bị ghét bỏ, bị đá đến một góc vừa lạnh vừa bẩn. Không có lần nào là ta có thể tự mình làm chủ. Lần này, ta chỉ muốn lựa chọn ở cùng người trong lòng ta mà thôi, ta cũng không muốn tổn thương ngươi….. Nếu như ngươi hận ta, muốn báo thù, vậy thì ta cũn không thể nói gì hơn…..”.
Một lúc sau vẫn không nghe thấy tiếng gì, nàng nghi ngờ ngước mắt lên nhìn, Thần Hoàng không biết đã đi đâu. Nàng thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực một cái. “Cũng may là bị mình làm cảm động……..”.
“Một mình nàng đang ở đó lầm bầm lầu bầu cái gì thế? Mau ra đây nấu cơm đi, ta đói rồi”.
Trong phòng truyền ra giọng nói vô lại của Thần Hoàng.
Phong Linh kinh ngạc. “Quỷ mà cũng có thể ăn cơm à?”.
Nàng nhìn thấy hắn đi lại trong phòng thì nàng chợt hiểu ra, sau đó nàng thở phì phì, vọt vào trong phòng. “Dạ Tàn Nguyệt, ngươi lừa ta? Ngươi không bị chết đúng không?”.
“Ta chỉ hỏi nàng có sợ quỷ hay không chứ ta đâu có nói ta là quỷ?”. Thần Hoàng vừa lòng ngồi lên ghế xích đu trong phòng, lắc lư, nhìn nàng. “Sao thế, ta không chết, nàng rất thất vọng à?”.
Phong Linh đứng lại, trừng mắt nhìn hắn một cái, không nói gì. Trong lòng nàng lại thở phào nhẹ nhõm, mặc dù hắn rất xấu xa côn đồ, có lúc còn làm người ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà thật lòng, nàng cũng không hi vọng hắn chết.
“Nơi này là đâu thế? Làm sao ngươi lại đưa ta đến đây được?”.
Nhắc đến cái này, Thần Hoàng lại cảm thấy tức.
“Phong Tam Nương, nàng nhất định phải bỏ trốn cùng nam nhân kia sao?”. Hắn đứng lên, đi đến gần nàng. “Trộm long tráo phụng? Cho rằng ta là đứa ngốc, nhìn thấy Phong Tam Nương giả và vui vẻ?”.
“Làm sao ngươi lại biết?”. Phong Tam Nương sợ hãi.
“Hừ, ta biết rất nhiều, biết nhiều hơn sự giả bộ của nàng, nhiều hơn rất nhiều”.
Nàng không để ý đến chuyện hắn nói mình đần, nàng cắn môi hỏi. “Ngươi đưa ta đến đây là có ý gì?”.
Hắn cười gằn. “Nơi đây là núi hoang, nàng nghĩ xem ta sẽ có ý gì?”. Hắn nâng cằm nàng lên. “Ta muốn cưỡng gian nàng! Sau đó ta xem nàng đi tìm Dạ Vô Hàm làm sao?”.
Phong Linh chớp mắt một cái, buồn cười đẩy tay của hắn ra. “Đừng đùa, cưỡng gian sao? Ngươi là thái tử Dạ Tàn Nguyệt, còn dùng thủ đoạn vô sỉ ti tiện đó sao?”.
Hắn không nói gì mà dùng ánh mắt tràn đầy thú tính nhìn nàng, ánh mắt đó giống như lần đầu nàng gặp hắn ở Cảnh Vương phủ, không hề che giấu ánh mắt muốn ** nàng, nhìn nàng ** như thế, như thế…… Làm cho nàng cảm thấy kinh hãi.
Phong Linh nuốt một ngụm nước bọt, nhỡ đâu người này đang nghĩ cách cưỡng gian nàng, ở cái địa phương không tìm thấy cả phân chim này, cho dù nàng gào rách cổ họng cũng vô dụng!
“Ách, không phải là ngươi cảm thấy đói bụng sao? Ta đi nấu cơm ngay đây!”. Nàng chợt xoay người, ai ngờ “bốp”, đụng vào ngay cánh cửa.
Cái trán nàng lại mềm nhũn, không đau.
Mở mắt ra nhìn thì ra là tay Thần Hoàng.
“Muốn tự sát thì ra ngoài cho sói ăn, đừng đụng đầu mà chết như vậy”.
Phong Linh định nói tiếng cảm ơn nhưng vừa nghe thấy câu nói đáng đánh đòn thì nàng lại nhịn xuống, nàng quay đầu lạnh lùng liếc hắn một cái. “Cẩn thận ta hạ thạch tín độc chết ngươi”.
Thần Hoàng tỏ vẻ không sao cả, nhún vai, “Muốn độc chết ta thì ta cũng phải ăn ngươi vào người”.
Phong Linh meo mắt, trừng hắn. “Đồ xấu xa!”.
Thần Hoàng nhìn nàng tức giận đi ra cửa, hắn tà ác nâng khóe môi lên, nơi này đúng mà một nơi làm việc rất tốt…….
Thật ra Phong Linh không có tài nấu nướng gì nhưng làm một chút món ăn gia đình đơn giản thì nàng vẫn biết làm. Nàng nhìn một vòng phòng bếp, nơi này cái gì cũng có, có cả thịt cá và trái cây. Nhìn cía này nàng hiểu chuyện này đã được tính toán từ sớm.
Nói thật, bụng của nàng cũng đang kêu gọi rồi, vội vàng vén tay áo lên làm. Nhưng càng nghĩ càng thấy tức, hắn ta là người đã tóm nàng đến nơi vắng vẻ không người này, tại sao nàng còn phải vội vàng làm cơm cho hắn ăn?
“Bốp”.
Nàng ném một món vào trong chậu, ngồi ở đó, gọi to. “Tiểu Nguyệt Tử, đến đây!”.
Chỉ nghe thấy trong phòng vang lên tiếng “Oanh”, giống như là có gì đó ngã trên mặt đất.
Sau đó Thần Hoàng xuất hiện ở cửa phòng bếp, gương mặt tuấn tú co quắp. “Nàng vừa gọi ta là gì?”.
Phong Linh cười một tiếng. “Tiểu, Nguyệt, Tử”. Nàng chỉ chỉ vào chậu rau. “Muốn ăn cơm thì tự nấu”.
Thần Hoàng nhướn mày, “Nàng bảo ta… nhặt rau?”.
“Dĩ nhiên, ta không thể gọi ngươi nhặt rau à?”. Phong Linh vỗ vỗ tay đứng lên. “Không muốn thì thôi, cùng lắm thì ta chỉ làm một phần, tự ta ăn là được rồi”.
Thần Hoàng khẽ nhếch môi, liếc nhìn nàng, lặng yên không tiếng động ngồi xuống.
Hắn mặc trên người bộ áo gấm không hề hợp với nơi này, thân hình cao lớn ngồi trên cái ghế nhỏ nhìn rất buồn cười.
Phong Linh nhịn cười, bắt đầu vo gạo.
“Này, cái này nhặt thế nào?”.
Thần Hoàng giơ rau cần lên hỏi.
“A, bấm cái ngọn đi, hái những cái lá kia đi”.
“Nhiều lá như vậy đều phải nhặt?”.
“Dĩ nhiên”. Phong Linh không nhịn được quở trách. “Các ngươi là những người có tiền, lúc ăn nhất định là không thấy sao nhưng mà người phục vụ các ngươi rất là mệt mỏi”.
Phía sau đột nhiên không nghe thấy tiếng động gì, Phong Linh quay đầu nhìn thấy hắn đang vùi đầu nghiêm túc nhặt rau.
Bất tri bất giác nụ cười tỏa ra trên gương mặt nàng.
Sau khi nấu nước, nàng đi thái thịt.
“Chậc chậc chậc, đây là thịt băm sao vẫn như cục thịt vậy?”.
Bên cạnh đột nhiên có một giọng nói phê bình và cười nhạo.
Phog Linh không vui liếc nhìn hắn một cái. “Không hài lòng thì ngươi đến mà thái đi”.
Thần Hoàng cười một tiếng, nhận lấy dao từ tay nàng, ngón tay xinh đẹp đè lên miếng thịt, chỉ thấy dao nhanh chóng hạ xuống, từng miếng từng miếng được cắt mỏng và chỉnh tề. Hắn tranh công nói. “Sao, đẹp hơn nàng chứ?”.
Phong Linh không phục nói. “Ngươi là người trong giang hồ, tất nhiên là dùng dao giỏi rồi”.
“Những người giang hồ như ta vẫn còn có một điểm tốt”.
“Cái gì?”.
“Đối với vợ rất tốt”.