“Tam Nương, tỷ đi lấy đồ trang sức với muội không?”. Hồng Ngọc hỏi Phong Linh đang ngồi vẽ đồ dùng để lắp đặt.
“Ặc, ta rất bận, nếu không thì muội bảo Sơ Hạ đi với muội là được”.
Hồng Ngọc buồn cười nhìn nàng, ngũ quan xinh xắn lộ ra một chút giảo hoạt. “Này, có phải là tỷ sợ hay không?”.
“Ta sợ cái gì?”. Phong Linh cười nói. “Võ công muội cao như vậy chẳng lẽ ta sợ trên đường có người đánh cướp chúng ta sao?”.
Hồng Ngọc lại gần, nói nhỏ với nàng. “Tỷ sợ gặp thái tử”.
Phong Linh nhíu mày, “Mộc Hồng Ngọc, dạo này muội đọc nhiều tiểu thuyết
quá nên sức tưởng tượng cũng phong phú lên nhiều. Nếu như theo lời muội
nói thì ngay cả cửa lớn ta cũng không dám bước ra rồi bởi vì đất ở bên
ngoài đều là của nhà họ Dạ!”.
Nàng nhún vai. “Thực ra thì tỷ vẫn cả ngày vùi mặt ở trong nhà không hề đi ra ngoài”.
“Đó là bởi vì………..”.
Hồng Ngọc khoát tay. “Tỷ có đi hay không?”.
Phong Linh sắp phát điên. “Bây giờ ta bắt đầu cảm nhận được tâm tình của tiểu Tuyên Tuyên rồi, muội đúng là có bản lĩnh làm người khác điên
lên”. Nàng dọn đống đồ trên bàn. “Ta đi theo muội, bằng không người làm
tỷ tỷ như ta đây thật sợ người nào đó rồi”.
Hất đầu, Phong Linh đi ra ngoài trước.
Tiệm trang sức không một bóng người.
Phong Linh cười. “Mộc Hồng Ngọc, muội thấy chưa, ta thản nhiên như thế, rộng lượng như thế mà muội còn nói ta………..”.
Đúng lúc nàng xoay người vén rèm lên thì Thần Hoàng từ bên trong đi ra.
Phong Linh giật mình, vẻ mặt giống như đang phải nuốt một quả trứng đà điểu. “Tại sao ngươi….. ngươi cũng ở đây?”.
Thần Hoàng lơ đễnh nói. “Chúng ta đặt đồ cùng một ngày, đến lấy cùng một ngày thì có gì kỳ quái”.
Đúng là một câu trả lời không bắt bẻ được.
Phong Linh hít sâu một hơi, cười cười, “không có gì kỳ quái, không có gì kỳ quái”.
Hồng Ngọc đi tới, vỗ vai nàng. “Ta tin tưởng là tỷ sẽ không sợ”. Nàng nháy mắt sau đó đi theo lão bản lấy đồ trang sức.
Trong phòng chỉ còn lại Thần Hoàng và Phong Linh.
Thần Hoàng loay hoay đống đồ trong tay, ngắm cẩn thận, chân mày cau lại sau đó bước về phía Phong Linh.
“Ngươi làm gì thế hả? Muốn trả thù ta sao?”. Phong Linh lui về phía sau
một bước. “Nói cho ngươi biết, giữa ban ngày ban mặt đừng nghĩ sẽ hành
hung!”.
Thần Hoàng nghiêng mắt nhìn nàng như nhìn một kẻ điên, không cho phép
nàng cự tuyệt, kéo tay nàng qua, cầm vòng tay đeo vào tay nàng.
Phog Linh ngẩn người, cúi đầu xem vòng tay trên tay nàng. “Này, đây là ý gì?”.
“Có tỳ vết, không thích, tặng nàng”. Thần Hoàng nói xong quay người rời
đi, thái độ giống như là ghét bỏ làm Phong Linh tức giận. “Ngươi chảnh
cái gì hả? Có tiền thì sao? Đồ không tốt thì cho ta, ta mới không….
Hiếm…..”.
Phong Linh áng chừng vòng tay, sau đó đánh giá cái vòng, giống như rất
đắt tiền nhưng mà càng nhìn càng thấy quen mắt, giống như lần đầu tới
đây, người làm trong quán đã đưa kiểu dáng cho nàng lựa chọn. Nàng nhớ
lúc đó nàng và hắn còn chọn giống nhau……..
“Này, tỷ đang nhìn gì thế?”. Hồng Ngọc đi tới.
“À, không có gì”. Phong Linh thu lại vòng tay theo bản năng. Nói giỡn
vứt bỏ đồ đáng tiền này sao? Nàng không phải là người đạt tới cảnh giới
coi tiền bạc như cặn bã.
Bên ngoài, có một người nở nụ cười vui vẻ.
*……………..*
“Vương gia, đây là đồ người kia đưa cho thiếp”. Châu Châu đưa một mẩu
tin nhắn đã cũ, cúi đầu nói. “Châu Châu không muốn phản bội Vương gia,
lần trước….. là hắn dùng mạng của Hinh Nhi uy hiếp thiếp, cho nên…………”.
Dạ Vô Hàm mở lá thư này ra, cười. “Cảnh Vương thúc đúng là dùng bất cứ
thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả thông đồng với địch, phản quốc cũng nghĩ ra được”.
Huyền Phong quét mắt một vòng, cười nhạo nói. “Cảnh Vương này cũng hơi
đần rồi, hơn nửa giang sơn đều do Vương gia bảo vệ, Hoàng thượng có thể
tin được mẩu giấy này sao?”.
“Cho dù phụ hoàng không tin nhưng các đại thần tin thì kết quả cũng
thế”. Dạ Vô Hàm tỉnh táo, giọng nói lạnh lùng. “Hắn lần lượt làm những
hành động nhìn thì tưởng như ngây thơ nhưng mục đích chính của hắn chính là cái đó”.
Thu mẩu giấy đó lại, hắn nhìn người đang đứng đối diện, toàn thân run rẩy. “Tại sao ngươi lại nói cho bổn vương biết?”.
Châu Châu chậm rãi quỳ xuống. “Vương gia, có một số việc, thật ra là
ngài đã sớm biết từ lâu đúng không? Việc đã đến nước này, Châu Châu cũng nguyện chấp nhận tất cả trách phạt, chỉ cần……. để cho thiếp được gặp
Hinh Nhi lần cuối là tốt rồi”. Nàng ta ngước mắt lên, nước mắt không
tiếng động rơi xuống. “Coi như Vương gia làm ơn đồng ý cho tâm nguyện
cuối cùng của ta”.
Dạ Vô Hàm nhìn nàng chăm chú hồi lâu, hắn không lên tiếng, đứng phắt
dậy, phất phất tay. Phi Ưng hiểu ý, đưa Châu Châu đi. “Xin mời”.
“Đa tạ Vương gia! Đa tạ Vương gia!”.
Châu Châu không ngừng dập đầu.
Dạ Vô Hàm mang theo chứng cứ “tư thông với địch” vào cung, Huyền Phong
cũng đi cùng. Trước khi đi hắn đã phân phó Phi Ưng phải bảo vệ tốt cho
Phong Linh.
Trong khách điếm, tất cả mọi người đều loay hoay, khí thế ngất trời.
Phong Linh mua được một ngôi nhà trong thành, tất cả mọi người đều vội
vàng giúp nàng dọn dẹp đến nhà mới. Mà khách điếm của Chu lão bản sẽ
thành địa điểm làm việc vì hoạt động xem mắt “có gan thì hãy đến” đang
được chuẩn bị.
Lúc này, Phi Ưng trở lại, nhìn người mà hắn mang đến, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Châu Châu đi tới, cười nhạt. “Ta đến gặp Hinh Nhi”.
Hinh Nhi trốn sau lưng Vấn Xuân, mở to mắt sợ hãi nhìn nàng. Bảo Bảo đi tới, nhíu mày. “Chỉ xem một chút?”.
“Ừ”, Châu Châu gật đầu một cái, ánh mắt nhìn vào Hinh Nhi. “Hinh Nhi, qua với nương, để nương nhìn rõ con”.
Hinh Nhi lắc đầu, nụ cười Châu Châu cứng lại, nước mắt không cầm được
chảy xuống, “Hinh Nhi, trước kia là do nương không đúng, nương biết sai
rồi, nương muốn gặp con…… Nương sắp đi, đi đến một nơi rất xa, sẽ không
trở lại nữa, trước khi nương đi, con có thể ôm nương không?”.
Nàng ta vừa nói, tất cả mọi người đều hiểu.
Phong Linh mím môi, cùng là người làm nương làm sao nàng lại không hiểu được tâm tình của Châu Châu. Nàng thấy Hinh Nhi cái hiểu, cái không,
đứng đó không chịu động thì nàng đi tới, dắt tay Hinh Nhi. “Hinh Nhi,
con không phải sợ, đi cùng a di”.
Hinh Nhi chần chừ một lúc nhưng vẫn gật đầu. “Vâng”.
Phogn Linh đưa Hinh Nhi đến trước mặt Châu Châu, nàng cảm khái than nhẹ. “Cái sai lớn nhất của ngươi chính là làm tổn thương Hinh Nhi. Đừng
quên, con bé là nữ nhi ruột thịt của ngươi”.
“Nữ nhi……”. Châu Châu cười tự giễu, vuốt khuôn mặt nhỏ bé của Hinh Nhi.
Mặc dù Hinh Nhi vẫn sợ nhưng đã lâu rồi nương không dịu dàng như thế với bé, nên lá gan cũng lớn hơn. “Nương………”.
Châu Châu nhẹ nhàng kéo Hinh Nhi vào ngực, nhỏ giọng thì thầm. “Hinh Nhi của nương thật xinh đẹp, cũng may, con không hề giống tên khốn kiếp
đó”.